Nữ hiệu trưởng trường Y, Trầm Xuân Hà vào ngày thứ hai trước khi làm nghi thức kéo cờ tuyên bố cuối tuần sẽ tổ chức chuyến du lịch mùa thu, hàng trăm học sinh mặc đồng phục màu xanh nhạt đang ngồi xếp hàng chỉnh tề nghe vậy lập tức liền phấn khởi, châu đầu ghé tai thảo luận xem nên mùa đồ ăn gì để ăn.
Một trận ồn áo rối loạn qua đi, Trầm Xuân Hà tằng hắng cổ họng, con mắt khôn khéo, không mặn không nhạt bồi thêm một câu: "Sau khi du lịch mùa thu xong sẽ làm bài thi giữa tháng, thành thích sẽ được gửi về nhà."
"...Hi vọng các bạn học sinh sẽ bình tĩnh tự tin, yên tâm ôn tập, đạt thành tích cao trong kì thi."
Hiệu trưởng còn chưa tổng kết xong, Chu Bạt ngồi phía trước Hạ Kiêu đã quay đầu thổ tào: "Ha ha, giả làm người tốt. Tôi đã biết là người phụ nữ này không có khả năng tốt bụng như vậy mà."
Khuôn mặt béo tròn dữ tợn rối rắm, híp đôi mắt nhỏ xíu tràn đầy khinh thường.
Mặt Hạ Kiêu không chút thay đổi ngáp một cái, nhắc nhở cậu ta: "Trư Bát ca, chủ nhiệm lớp đang lại đây."
"À." Chu Bạt nhanh chóng quay đầu lại, thấy Vương Kính Tùng đang đứng trước mặt một nam sinh không mặc đồng phục, lại nhanh chóng quay đầu nói: "Hạ Kiêu, đợi lát nữa chúng ta đi ra quán mua đồ ăn ăn nha."
Hạ Kiêu không đồng ý cũng không cự tuyệt, biết rõ là cậu ta đang tính toán cái gì.
Ba của Chu Bạt là một đầu bếp, là một đầu bếp cũng có danh tiếng, theo như lời nói của Chu Bát thì dù cho có là thị trưởng muốn ăn đồ ăn ba cậu ta làm thì cũng phải hẹn trước, lời này cũng không phải là chém gió, bọn họ đều đã xem qua ảnh chụp Chu Bạt mang đến, một đống cúp màu vàng làm người ta mù mắt.
Đầu bếp đó là một người đàn ông rất gầy, hơn nữa làm người vô cùng nghiêm túc chính trực, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, cũng bởi vì tính tình hắn như vậy, cộng thêm tài năng trong lĩnh vực nấu nướng vô cùng xuất sắc, nên những đồ đệ do hắn đào tạo cũng đều là người nổi tiếng.
Nhưng một người có cuộc sống như vậy, lại có một đứa con trai có thành tích vo cùng kém làm cho người ta giận sôi. Từ nhỏ Chu Bạt đã bị ba cậu ta đánh không biết bao nhiêu lần, vừa đến kì thi thì cả người đã muốn giảm hai kí thịt, có thể vào Y trung học cũng là nhờ ba cậu ta chi nhiều tiền. Sau này cậu ta lại cố gắng làm quen với nhiều bạn học xung quanh, mỗi khi thì đều có người ném đáp án cho cậu ta, tuy Chu Bạt học hành không tốt, nhưng vô cùng nghĩa khí, mỗi lần có chuyện bị giáo viên bắt gặp cũng đều tự nhận là chính mình ăn hiếp người ta.
Về chuyện tại sao lần này lại nhắm vào Hạ Kiêu, trong lòng Chu Bạt đã có tính toán.
Vừa vặn lần này thi cùng lớp với Hạ Kiêu, quan trọng nhất là: Hạ Kiêu làm bài rất nhanh. Nói như thế nào nhỉ? Chung quy thì chép sau làm sao so được với chép trước, chép sớm một chút thì càng tốt một chút.
Nếu chép xong mà vẫn còn sớm, thì không chừng còn có thể ngủ một giấc.
"Kiêu ca, cậu muốn ăn cái gì, tôi mời." Chu Bạt đến gần hắn, cười nịnh nọt.
Chu Dực từ phía sau đi tới, nghe được câu này thì lập tức khoát tay lên vai cậu ta, ép cổ họng học theo nữ sinh làm nũng: "Trư ca ca, người ta cũng muốn ăn, sao anh chỉ mời Kiêu Kiêu ăn? Chẳng lẽ anh quên đêm hôm đó rồi sao?"
Chu Bạt bị y nói đến mức thịt mỡ run run, cơm ăn đêm qua đều muốn ói ra: "Này người anh em, cậu đừng như vậy, tôi chịu không nổi, cậu muốn ăn gì thì cứ ăn, tôi không làm gà, cậu đừng làm tôi."
Hạ Kiêu vốn đang xem náo nhiệt tâm trạng rất tốt, nghe vậy quay đầu hỏi Chu Bạt: "Này, làm gà là có ý gì?"
"Ôi chao, cái này mà cậu còn chưa biết sao?" Chu Dực khó tin mở to hai mắt, lập tức ái muội che miệng tiến đến gần bên tai Hạ Kiêu nói: "Đó là đàn ông cùng đàn ông lên giường, lợi hại chưa?"
Chu Bạt thấy Hạ Kiêu thay đổi sắc mặt, cười xấu xa đẩy Chu Dực: "Tôi nói chứ, cậu đừng có làm hư Kiêu ca."
Chu Dực cười ha ha, lấy khuỷu tay đụng đụng Hạ Kiêu đang sững sờ: "Tôi đệch, không phải chứ, cậu chưa từng nghe qua sao?"
Hạ Kiêu khoát tay: "Chưa nghe qua, trước giờ tôi vẫn quen với nữ sinh mà."
"Chu Bạt, cậu ta đang khoe khoang sao?"
"Tôi cũng thấy vậy."
Hai thẳng nam chưa từng kết giao bạn gái thương tâm ôm nhau, xót xa đi trước một bước.
Chu Bạt ném xúc xích trên tay cho con chó nhỏ, con chó này ngồi cạnh cửa phơi nắng, một bộ ông lớn, ngay cả cây xúc xích đặt ngay miệng cũng lười ăn.
Chu Bạt thẹn quá thành giận, chỉ vào nó hét lớn: "Trầm Xuân Hà, mày làm càn hả?"
Con chó kia đứng lên, đuổi theo Chu Bạt "uông uông" sủa lớn, làm cho Chu Bạt hoảng sợ, vừa chạy vừa kêu lớn: "Chị Xuân Hà, em sai rồi, em sai rồi."
Chu Dực ở phía sau cười tới sốc hông.