Từ xa nhìn lại thì không thấy bóng dáng Diệp Chân đâu, chỉ có Lý Tinh Vũ cười lộ lúm đồng tiền như hoa đang vẫy tay với hắn, hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu đi WC?
Cũng không biết là đứa nhóc ngốc nghếch đó có tìm được đường đi hay không.
Chạy tới chỗ đứng, hắn hoãn hô hấp, chân dài lưu loát nhảy qua rào chắn: "Diệp Chân đâu?"
Lý Tinh Vũ lấy túi giấy nhưng lại không trả lời hắn, ý cười trên khỏe môi không kiềm được: "A, có sữa, Hạ Kiêu cậu sao lại biết mình thích uống sữa?"
"Là cho Diệp... Thôi, cậu uống đi. Em ấy đi WC sao?"
"Ừm...ừm...chắc là vậy." Hai tay Lý Tinh Vũ bưng cốc giấy, ấp úng cho có lệ, lập tức mỉm cười tủm tỉm đưa sữa nóng đến bên miệng hắn, ngữ khí hoạt bát: "Sao cậu lại hỏi cậu ấy, cậu ấy nói muốn đi vào chơi trước, mình cũng không ngăn được, nhưng chúng ta vừa vặn có thể cùng nhau vào, Hạ Kiêu chúng ta có thể...có thể...Sao cậu lại nhìn mình như vậy?"
Hạ Kiêu nhăn mày đẩy tay cô ra, giọng nói mang theo tức giận: "Tôi hỏi cậu, đến cùng là em ấy đi đâu rồi?"
"Cậu ấy...cậu ấy đi vào rồi."
Hạ Kiêu lập tức quay đầu chạy tới cửa soát vé, Lý Tinh Vũ ở phía sau gọi hắn hắn cũng không thèm liếc nhìn lại một cái, Diệp Chân dù thế nào cũng không có khả năng một mình muốn đi vào quỷ ốc chơi, lá gan cậu nhỏ như vậy, cùng nhau đi vào đã là cố hết sức, Hạ Kiêu đã làm tốt chuẩn bị việc cậu bị dọa nửa đường chạy ra rồi.
Lý Tinh Vũ nói dối làm cho hắn chán ghét.
Vài nhân viên công tác đang kiểm vé ngăn lại hắn, hướng hắn hô: "Này này, ra sau xếp hàng đi, còn chưa tới lượt cậu đâu."
Hạ Kiêu không quản nhiều như vậy, chạy sát tới vội la lên: "Đứa em của em mới vừa đi vào, cậu ấy rất nhát gan, phiền anh có thể cho em vào kiếm cậu ấy trước không?"
"Này..." Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, có chút khó xử, ngược lại là một vị thím ở ngồi ở trong cửa thủy tinh kiểm phiếu nghĩ nghĩ rồi xen miệng hỏi hắn: "Có phải là tốp mới vào không? Là đứa nhỏ mặc quần áo màu lam choàng khăn quàng cổ màu xám sao?"
"Đúng ạ, là cậu ấy."
Vị thím đó hô: "Vậy à, là cậu ấy sao, tôi còn đang cảm thấy kì lạ đay, nhóc ấy còn chưa đi vào đã bị dọa khóc rồi, mấy đứa làm anh chị không có trách nhiệm gì cả, được rồi, tiểu Trương, cậu cho cậu ấy vào đi... Này, cậu đừng chạy vội chứ, đưa vé cho tôi."
Tấm mành màu xanh dày còn chưa được vén lên, bên trong đã truyền ra âm điệu khủng bố dọa người, Hạ Kiêu đi vào bên trong, đập vào mắt là một trận đánh cổ xưa, quân đội mặc đồng phục màu xanh đang cầm binh khí giao chiến, mặt đất xóc nảy không ngừng, dưới chân như là đang đi dưới vực sâu.
Hắn vừa muốn đi qua, từ trong vách tường bỗng nhiên vươn ra một cánh tay trắng bệch: "Để mạng lại ~ ~ a a ~ ~ để mạng lại."
Hạ Kiêu ngây ra một lát, quỷ ốc này thật sự đều là người sống sắm vai, Diệp Chân kia chẳng phải sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán sao?
Hắn hỏi nữ quỷ: "Dì à đừng gọi nữa, dì có thấy một đứa nhỏ mới đi vào không?"
Cánh tay kia không run rẩy nữa, lộ ra một cái đầu: "Tôi không thấy, cậu đi tới phía trước hỏi thăm thử xem."
Hạ Kiêu vừa đi vừa gọi tên Diệp Chân, "quỷ" trong cái quỷ ốc này còn rất chuyên nghiệp, đều bám riết không tha vỗ vỗ bả vai hắn, một bộ "không đem mi dọa sợ tới thét chói tai thì hổ thẹn với bộ dạng của ta", càng đi vào bên trong thì ngọn đèn càng tối, nhóm mấy con "quỷ" cũng xuất hiện ngày càng quỷ dị, lúc Hạ Kiêu tìm được Diệp Chân, là ở một mê cung đặt nhiều tấm gương tạo thành quan tài.
Một nam quỷ đóng vai cương thi triều Thanh đẩy đẩy cậu vào trong góc, Diệp Chân ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc kêu: "A! - - đừng lại đây! Đừng lại đây! Ô ô..."
Hạ Kiêu chạy tới, cương thi triều Thanh kia lập tức chuyển mục tiêu sang hắn, lớp phấn trắng trên mặt dày cộp, chỉ có tròng mắt đang chuyển động, trên trán dán một tấm bùa màu vàng xiêu xiêu vẹo vẹo, hướng về phía Hạ Kiêu nhảy tới, nhưng mà nó đại khái không nghĩ rằng Hạ Kiêu sẽ trực tiếp không nhìn tới nó, dưới chân phanh gấp, đổi phương hướng vươn ra mười ngón tay dính máu đỏ đuổi theo hắn.
Hạ Kiêu không để ý cương thi kia, đi tới đỡ Diệp Chân đứng dậy, Diệp Chân vẫn ôm đầu không dám ngẩng lên, còn tưởng rằng là cương thi tới ăn cậu, sợ tới mức cả người phát run, không ngừng giãy dụa lui vào trong góc: "Đừng tới đây - - a!"
Hạ Kiêu nghe cậu hét muốn rách cổ họng, đau lòng không thôi, cầm tay cậu chặn ngang ôm vào trong lòng, ôn nhu an ủi: "Là tôi, đừng sợ."
Diệp Chân hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn một cái, lập tức gắt gao níu chặt quần áo hắn: "A ô ô... ca ca, ca ca em sợ lắm... Em không chơi nữa, em muốn về nhà."
"Được, chúng ta về nhà."
Hạ Kiêu đội mũ cho cậu, ôm chặt cậu vào trong ngực: "Đừng mở mắt, tôi dẫn cậu ra ngoài, nhóc ngốc nghếch đừng sợ, nó là giả đó, là con người đóng giả thôi."
Cương thi triều Thanh kia đứng một bên nhìn thấy con mồi ngon, khoanh tay nhàn nhã ngồi trên băng ghế nhỏ, thiếu chút nữa chắc là cũng muốn cầm một nắm hạt dưa ăn rồi, Hạ Kiêu đi qua bên người nó, nó còn ngáp một cái, giả thần giả quỷ kêu: "Ta thật sự là quỷ đó, cậu đừng nghe ca ca cậu nói bậy, ta rất thích ăn thịt mấy đứa nhỏ thích khóc nha ha ha ha."
Chân Diệp Chân mềm nhũn, rụt rụt cổ ôm hắn càng chặt hơn: "Ô... Ca ca, chúng ta đi nhanh đi!"
Quỷ cốc U Minh dài hơn 400m, âm nhạc quỷ dị, cảnh tượng đáng sợ, lúc đi ra khỏi cửa động, ánh sáng chiếu vào như dương quang đâm rách hắc ám, như một giấc mộng, dường như là sau khi đi một chuyến vào địa ngục mới nhận ra sinh mệnh yếu ớt, mới biết quý trọng. Hạ Kiêu ôm người trong lòng, kéo mũ xuống, cúi đầu làm bộ như lơ đãng hôn qua mái tóc của cậu: "Chân Chân, chúng ta ra ngoài rồi."
Lý Tinh Vũ đứng ở cách đó không xa, trong tay còn cầm theo túi giấy đựng cơm trưa, cô ảm đạm nhìn bạn trai của mình, bỗng nhiên rất hâm mộ đứa nhỏ kia, nếu cô không lừa gạt Hạ Kiêu, thì giờ phút này có lẽ cô có thể được hắn ôm trong lòng hay không?
Lý Tinh Vũ thoát khỏi ảo tưởng, cười khổ lắc đầu, Hạ Kiêu không thích cô, cô vẫn luôn biết, cho nên nếu không có Diệp Chân, hắn đại khái cũng sẽ không ôm cô.
Diệp Chân bị dọa thảm, cũng không ai còn tâm trạng nào mà chơi nữa, Hạ Kiêu đưa cô tới xe taxi, nguyên một buổi cũng chỉ nói một câu: "Chú ý an toàn."