• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Kiêu xuống xe, quát to một câu, còn chưa đi đến trước mặt mà hai nam nhân kia đã bỏ chạy.

Nữ nhân chật vật đỡ cột đèn đường đứng lên, một bên đầu gối bị rách, co chân miễn cưỡng đứng vững, cô cầm túi xách lên, đẩy đẩy kính mắt, lúc này mới ngẩng đầu có chút xấu hổ nhìn "ân nhân cứu mạng" cười nói: "Cảm ơn anh...A? Hạ tổng, thì ra là anh."

Hạ Kiêu nhíu mày đánh giá cô, cũng thấy được có chút quen mắt: "Cô là...nhân viên công ty tôi?"

"À không phải..." Cô mang giày cao gót, nhấc chân nhảy lò cò từng bước về phía trước: "Tôi là người bên công ty HR, chúng ta mới vừa dùng cơm với ca hát xong mà, gương mặt của tôi đại chúng như vậy sao? Ha ha..."

Hạ Kiêu thấy cô mặc váy nhảy tới nhảy lui, sợ cô ngã liền đỡ lấy cánh tay cô: "Thật ngại quá, vừa rồi có hơi nhiều người."

Cô rũ mắt, nhanh chóng nhảy hai bước về trước vung tay lên: "Không sao, tôi tên là Phó Mai, bây giờ đã xem như là quen rồi đi." Vừa nói xong liền đạp gót giày vào trên khe hở hai khối gạch, đứng thẳng chân lại muốn nhào vào trong ngực Hạ Kiêu.

Cơ thể mềm mại của phụ nữ sáp tới, Hạ Kiêu theo bản năng ngước cao cằm tránh đi khuôn mặt cô, sau khi đứng vững đang muốn đẩy vai cô ra chợt nghe cô kêu to: "A - -! Đừng cử động, gãy xương rồi..."

Hai chân đều bị thương, Phó Mai cơ hồ là không thể đứng vững, một lát lâu sau mới rời khỏi ngực Hạ Kiêu, mắt cá chân bị trật nháy mắt đã mất đi cảm giác, qua một lúc sau mới bắt đầu đau nhức đến chảy nước mắt, cô nhìn trời chớp chớp mắt, lau đi ít nước trên khóe mắt, lại nở nụ cười, đáy mắt chứa đựng chút đắc ý cùng giảo hoạt, nói với Hạ Kiêu: "Chắc phải nhờ Hạ tổng giúp tôi một chút rồi."

Hạ Kiêu trước giờ luôn không thích người khác đến nhà làm khách, từ cấp hai hắn đã sinh hoạt một mình, không thích quấy rầy, huống hồ trong công ty hắn luôn đem lại cho người khác cảm giác hành xử cứng rắn, không giận tự uy, rất nhiều năm qua trừ Diệp Chân cùng với mẹ hắn thì cũng chưa từng có ai vào ở nhà hắn nữa.

Hai mắt Phó Mai đẫm lệ nói chính mình đi ra ngoài nhưng quên mang theo chìa khóa, Hạ Kiêu nói sẽ chở cô đến khách sạn giúp, cô nói là không mang theo chứng minh thư, Hạ Kiêu bảo đưa cô đến nhà bạn bè thì cô lại nói là không có bạn, hiện giờ hai chân đều bị thương, hơn nửa đêm còn bị mấy tên lưu manh đùa giỡn, cô nói chỉ cần Hạ Kiêu thu lưu cô một đêm ngủ trên sô pha là được, sáng mai cô có thể đi lại được thì sẽ tự mình về nhà tìm người mở khóa.

Hạ Kiêu nhìn bộ dáng cứng rắn hào phóng của cô, lúc nói chuyện lại tùy tiện mà thẳng thắn, tuy hắn có chút do dự nhưng đêm hôm khuya khoắt cũng không thể thật sự bỏ cô lại giữa đường, liền đồng ý cho cô ở nhờ một đêm.

Tuy vậy hắn cũng không để mặc cho cô nằm trên sô pha lầu dưới, có một phòng khách nhỏ có chăn đệm nhưng lại không có gối đầu. Phó Mai gác chân ngồi trên sô pha, nghe vậy kiên quyết từ chối đề nghị ngủ phòng khách của Hạ Kiêu, cố ý muốn ngủ trên sô pha. Cô khách khí như vậy làm Hạ Kiêu ngược lại có chút ngại ngùng, đem cho cô tấm chắn rồi cũng không nói gì nữa.

Phó Mai ngồi một bên vừa nhe răng trợn mắt xoa xoa mắt cá chân, một bên đánh giá phòng khách, ánh mắt hơi ngừng lại dừng trên khung hình treo trên tường, ước chừng chiều dài 20cm, bên trong lại không phải là ảnh chụp, chỉ có một chiếc lá phong, nằm trên vách tường màu trắng rất gây chú ý, nhìn kỹ thì giống như là một chiếc lá phong bình thường mà thôi, cô nhất thời tò mò liền hỏi: "Hạ tổng, anh có học bên văn nghệ sao, như thế nào lại nghĩ đến việc treo lá cây trên tường?"

Hạ Kiêu rót cho cô một ly nước, nhìn chăm chú chiếc lá phong kia, khóe môi cong lên: "Là vợ của tôi nhặt, đã rất lâu rồi, lúc em ấy còn đang học cấp hai...Ha ha, rất ngây thơ đúng không, nói rằng lá phong đẹp liền cứ nhất định muốn tặng cho tôi."

Phó Mai kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời có chút tâm động, nam nhân như hắn tuổi còn trẻ đã ngồi trên địa vị cao, lại sinh ra có khuôn mặt rước tai họa như vậy, nghe nói ba hắn là người nước Anh, tròng mắt thâm thúy, mi mắt hiện vẻ ôn nhu không tự biết, thật sự là muốn đòi mạng người.

Trong lòng cô bỗng nhiên có chút tiếc nuối, sau khi Hạ Kiêu lên lầu, cô nằm một mình trằn trọc thở dài trong bóng tối, nam nhân như vậy khó trách được nhiều người yêu mến, người được hắn yêu thương chắc chắn sẽ bị rất nhiều người ganh ghét, ngay cả chính cô cũng có chút ghen tị với "vợ" của Hạ tổng, cô nghĩ: Xin lỗi nhé em trai chưa từng gặp mặt, ai bảo cậu lại chọc vào người không nên chọc chứ.

Cô tháo một chiếc khuyên tai trân châu xuống, cẩn thật nhét kĩ vào trong kẽ hở dưới sô pha, nghiêng người ngủ.

Hôm sau Hạ Kiêu rời giường xuống lầu, thấy trên sô pha đã không còn ai, chăn cũng được gấp ngay ngắn chỉnh tề, trên bàn để lại một tờ giấy viết hai chữ: "Cảm ơn."

Từ khi Lục Nguyên Khắc được Diệp Minh Nhu cho phép, Diệp Chân ngày ngày đi theo hắn họp, từ tổng công ty chạy đến công ty con, lại từ công ty con chạy ngược đến công ty đối tác, mỗi ngày đều phải sắp xếp tư liệu đến khuya. Mới đầu Hạ Kiêu còn không cảm thấy gì, hắn bận rộn đã quen, trước kia lúc chuẩn bị mấy hạng mục đầu tư, cả đêm không ngủ cũng là chuyện thường. Nhưng thời gian Diệp Chân ngủ ngày càng ít, hôm trước còn bị cảm.

Hạ Kiêu nghe tiếng cậu không ngừng hít mũi, nhất thời cảm thấy không vui.

Đút thuốc cho cậu xong giục cậu đi ngủ, Diệp Chân lại nói muốn làm thêm một chút nữa, còn có ít công việc chưa làm xong.

Cậu nghẹt mũi không thở được, lúc nói chuyện giọng mũi mềm mại, khóe miệng trắng bệch, khuôn mặt trắng nõn nhìn không có chút máu, ngược lại đôi mắt sưng đỏ giống như một con thỏ nhỏ mới sinh.

"Đã qua mười hai giờ rồi." Hạ Kiêu nhìn sấp văn kiện thật dày trong tay cậu, không vui nói: "Em đang bị cảm, mau đi ngủ cho anh."

Diệp Chân không dịch mông, khó xử lựa chọn giữa hắn và văn kiện, thấy khuôn mặt Hạ Kiêu ngày càng đen, con mắt chuyển động cười nói: "Ca ca, em đói bụng, anh có thể nấu cho em một bát hồn đồn không, trong tủ lạnh có, mẹ em bao thêm rau với thịt trong đó, em có thể ăn tới mười lăm cái!"

Thừa dịp Hạ Kiêu đi nấu hồn đồn, Diệp Chân nhanh chóng xem xong hai trang tư liệu cuối cùng, thu dọn một chút bỏ vào trong túi hồ sơ, khi đứng lên mới thấy bàn chân vừa tê vừa lạnh, đầu lại đau hơn lúc nãy, nghe được Hạ Kiêu gọi cậu từ dưới lầu: "Chân Chân! Xuống dưới đây ăn đi." Cậu xoa xoa mặt, nhanh chóng đi xuống lầu.

Sự thật chứng minh, trước khi ngủ ăn cái gì cũng không tốt cho tiêu hóa, càng đừng nói là tới mười lăm cái hồn đồn to, ăn xong vỗ vỗ bụng cảm thấy mỹ mãn, nằm xuống lại cảm thấy khó chịu.

Cậu hô hấp không thoải mái, lăn qua lộn lại, tư thế nào cũng không ngủ yên được, sợ sẽ lây cảm cho Hạ Kiêu nên cũng không dám nằm đối mặt với hắn, lại sợ chính mình làm ồn đến hắn ngủ, sau một lúc lâu tại lần thứ n lật người, rốt cuộc Hạ Kiêu không thể nhịn được nữa ôm eo cậu kéo vào ngực.

Tiếng nói trầm thấp: "Diệp Chân! Trên giường có sâu cắn mông em sao?"

Diệp Chân vẻ mặt đau khổ: "Không có mà, anh...chưa ngủ sao?"

"Ừm." Hạ Kiêu sờ sờ trán cậu, vòng qua cổ cậu dịch dịch đệm chăn: "Em mà không chịu ngủ, ngày mai phát sốt tự mà chịu."

"Vâng. Nhưng mà bụng em có hơi đau, ăn quá nhiều...Ưm - - thật là khó chịu."

Hạ Kiêu nghe cậu rầm rì oán giận, giọng mũi dày đặc, cảm thấy buồn cười, vừa rồi ăn nhiều như vậy, giờ mới thấy khó chịu. Nhưng trong nhà lại không có thuốc tiêu thực, đành phải đặt tay lên bụng cậu xoa xoa cho cậu, theo chiều kim đồng hồ xoa vài vòng lại xoa ngược vài vòng nữa, không tới vài phút gọi cậu một tiếng nhưng cậu dường như đã ngủ say.

"Vâng...?" Nghe có người gọi, cậu mơ mơ màng màng cố gắng mở mắt.

Ha Kiệu xoa xoa hai má cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu, ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Tắt đèn đầu giường nằm xuống, Diệp Chân theo thói quen lăn vào trong khuỷu tay hắn, rất nhanh đã tiến vào giấc mơ.

- --------------

Editor: Hello mấy chị, green tea đến rồi đây:smile:)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK