Ngọn đèn nhỏ hình tứ giác màu vàng ấm áp hòa tan phong cách trang hoàng lạnh lẽo trong phòng, có vẻ vô cùng dịu dàng thắm thiết. Trên giường lớn, hai cơ thể trần truồng quấn chặt cùng một chỗ, hai người đều ăn ý không nói gì Hạ Kiêu không chút để ý vuốt ve thân thể đang nằm trên lồng ngực, ngẫu nhiên cúi đầu hôn một cái lên mái tóc mướt mồ hôi của cậu, Diệp Chân vẫn còn đang chìm trong dư vị cao trào, nhẹ giọng thở phì phò, hai má dán lên ngực hắn, theo hô hấp phập phồng.
Không thể không nói, thủ dâm và làm tình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, loại chuyện da thịt va chạm, khoái cảm phô thiên cái địa không chỉ mang đến vui sướng cực hạn mà còn mang tới chiếm hữu dục cường liệt, cậu muốn thuyết phục chính mình Hạ Kiêu làm tình cùng người khác chỉ là để phóng thích dục vọng, chỉ cần về sau cậu có thể thỏa mãn hắn thì hắn sẽ không lên giường với người khác nữa.
Nhưng yêu càng sâu thì lại càng không thể bỏ qua.
Cậu làm không được, cậu đã để ý chuyện đó đến mức sắp nổi điên.
Xê dịch đầu đem lỗ tai dán chặt lên chỗ trái tim Hạ Kiêu, nghe tiếng tim đập có lực không ngừng vang lên.
Cậu mở miệng, tiếng nói mềm mại dịu ngoan: "Ca ca."
"Ừ?"
"Anh cùng với người khác cũng..." Cậu siết chặt ngón tay: "Cũng như vậy...Cũng đã làm như vậy sao?"
Những lời này thật sự rất khó để nói ra miệng, hoài nghi người mình yêu chính là việc thống khổ nhất, huống chi bọn họ vừa mới làm chuyện thân mật nhất. Sau khi nói xong, cậu ngừng thở, từ đầu đến chân đều căng chặt như sợi dây, phảng phất chỉ cần Hạ Kiêu nói là "đúng", cậu sẽ lập tức bị chặt đứt.
Bàn tay đang khẽ vuốt ve sau lưng dừng lại, giây tiếp theo trời đất đảo lộn, ngón tay như chiếc kìm sắt bóp chặt cằm cậu, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt cậu, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng mang theo ý muốn trừng phạt cùng phẫn nộ, tàn nhẫn mút chặt đầu lưỡi cậu, nụ hôn như muốn làm cho Diệp Chânhít thở không thông.
Hạ Kiêu cũng không đáp lại, chỉ thô bạo tách mở đùi cậu cắm vào.
"A - -!" Kích thích làm cho khóe mắt Diệp Chân rơi lệ.
Cậu thấy hai cái đùi mình treo trên vai nam nhân, theo động tác thao làm mà vô lực lắc lư, cậu đã khóc không thở nổi, để cho cậu cảm thấy hoảng sợ là thân thể bị ma sát không những không cảm thấy đau mà còn chậm rãi sinh ra cỗ tê dại, từng giọt từng giọt điện lưu tích tụ trên bụng, nam nhân đâm sâu một phát, khoái cảm nhanh chóng lủi lên xương sống.
"A...Hạ...Ca ca..." Cổ họng cậu đã sắp rách, tiếng khóc nức nở nghe vào tai có vẻ vô cùng đáng thương, cậu muốn nói cho nam nhân đang nổi điên là cậu đã biết sai rồi, nhưng trừu sáp mãnh liệt làm cho cậu không thể nói một câu hoàn chỉnh, mười ngón tay thon gầy nắm chặt đệm giường, có lúc siết đến chặt chẽ có lúc lại vô lực buông ra.
Cậu không thể không run run rẩy rẩy vươn tay cầu một cái ôm, mang theo lấy lòng cùng cầu xin tha thứ.
Trong bụng Hạ Kiêu nghẹn một đám lửa, ánh mắt nheo lại không có động tác gì, lại vẫn như cũ dùng lực cử động hạ thân, lúc cánh tay cậu vô lực buông xuống, hắn một phen nắm chặt cổ tay cậu, vệt dây trên đó quá mức chói mắt, hắn bỗng nhiên có chút luyến tiếc ép buộc cậu như vậy, kéo tay cậu đến bên miệng hôn hôn ngón tay trắng bệch, rốt cuộc mới từ bi mà thả nhẹ lực đạo.
Diệp Chân rốt cuộc cũng có thể thở được một hơi, huyệt sau dâm mĩ không chịu nổi nhưng vẫn theo bản năng co rụt lại, phun ra nuốt vào, hoan ái kịch liệt như vậy giống như muốn phá hư thân thể cậu. Diệp Chân nuốt nuốt yết hầu khô khốc, vừa sợ hãi lại vừa ủy khuất thút tha thút thít lên án: "Là cô ta nói, ô...Anh muốn, anh muốn sinh đứa nhỏ."
"Sinh cái rắm!" Hạ Kiêu mắng một câu thô tục, hung thần ác sát ôm cậu lên, thả nhẹ lực cánh tay ôm người vào trong ngực hôn.
Diệp Chân ngoan ngoãn ôm chặt cổ hắn, đặt đầu trên hõm vai hắn khóc nức nức nở nở: "Anh thật sự không muốn sinh đứa nhỏ sao?"
"Không cần, anh ngại phiền."
"Về sau nếu như anh thấy mọi người đều có con, nhưng em không phải phụ nữ, em không thể sinh..."
Hạ Kiêu quả thực tức đến nở nụ cười, đây rốt cuộc là cái suy nghĩ kì quái gì chứ, hắn ấn cái ót Diệp Chân, trán chạm trán, dưới thân chậm rãi cử động: "Bảo bối, đời này anh chỉ làm tình với một mình em, mặc kệ là bây giờ hay là về sau cũng chỉ làm với duy nhất mình em. Về phần Phó Mai kia, cô ta vào nhà là ngủ sô pha, cô ta ngủ dưới lầu anh ngủ trên lầu, anh không chạm qua cô ta, cô ta cũng không mang thai, đều là Lục Na bịa chuyện lừa gạt em."
Đôi mắt ngập nước của Diệp Chân trừng lớn, chỉ ngây ngốc không dám chớp một cái, cậu có chút mơ màng, tại sao Hạ Kiêu cái gì cũng biết?
"Còn có..." Hắn xoa xoa mái tóc mềm mại, kiên định lại ôn nhu: "Đời này anh cũng chỉ nuôi một đứa nhỏ, gọi là Diệp Chân, nuôi một người đã đủ bận rộn, những người khác anh đều không muốn."
Môi Diệp Chân run run, miệng xẹp xuống khóc lớn lên, sau một lúc lâu dưới sự thao làm của Hạ Kiêu mới có thể phân ra một chút lý trí, nâng tay che mắt: "Ừm...Vậy anh không thể...A ân...Chê em phiền."
Hạ Kiêu bưng chặt cặp mông mềm mềm, dùng lực thao vào: "Mẹ nó, không phải anh từ sớm đã bị em phiền đến quen rồi sao!?"
Diệp Chân lập tức ôm chặt vai hắn, bên tai truyền đến tiếng da thịt va chạm, mặt đỏ tai hồng đánh hắn một cái: "Hừ...Em mặc kệ...A a...Nhẹ một chút..."
Để làm cho nam nhân đã nghẹn rất nhiều năm lại có lực kéo dài bắn ra phát thứ hai, Diệp Chân đã triệt để không còn sức, cậu không nhớ chính mình đã bắn bao nhiêu lần, chỉ biết là Hạ Kiêu giống như quái vật mà không ngừng thao cậu, cuối cùng lúc cậu vừa khóc vừa cầu xin nói không còn khí lực, cầu hắn mau bắn, thì hắn mới bỏ qua cho cậu.
Cằm gác trên vai hắn, mười ngón tay suy yếu đến không cầm được thứ gì, Hạ Kiêu ôm cậu đi tắm rửa, bên trong huyệt nóng cháy rất không thoải mái. Dù là như thế nhưng trong lòng Diệp Chân lại vô cùng thỏa mãn, giống như một đứa nhỏ đã ăn vụng được vài viên kẹo.
Cậu vô cùng mệt mỏi, thắc mắt trong lòng đã được giải, chỉ một lát đã nằm ngửa trên giường ngủ say sưa. Hạ Kiêu thoa thuốc trên mắt cá chân cậu lần nữa, quấn một băng vải mới, lại tìm thuốc mỡ giảm nhiệt cẩn thận bôi lên miệng huyệt sưng đỏ của cậu.
Đau đớn làm cho cậu có chút tỉnh lại.
Cậu mơ mơ màng màng dùng một chút thanh tỉnh cuối cùng dặn dò: "Hôm nay đi đến chỗ mẹ một lát, em muốn thăm mẹ."
Hạ Kiêu cúi người hôn lên mí mắt cậu: "Được, đến giữa trưa anh gọi em."