Mẹ con bọn họ vừa mới gặp lại nhau, tất nhiên là không muốn tách ra, huống hồ cậu còn chưa chuẩn bị tốt việc xuất quỹ, nếu nói thẳng ra là đến nhà Hạ Kiêu ca ca ở, bây giờ đã không còn nhỏ như trước đây nữa, hai đại nam nhân ở cùng một chỗ không khỏi có chút kỳ quái, sợ rằng Diệp Minh Nhu sẽ hoài nghi.
Bệnh của nàng vừa mới có chuyển biến tốt, ngày thường Diệp Chân bị bắt nạt tại Lục gia cũng không dám nói cho nàng biết, huống chi là chuyện lớn như vậy, lỡ như làm nàng kích động, bệnh tình xấu đi thì hối tiếc không kịp.
Lúc chạng vạng, cậu nhìn màn hình di động nhảy lên hai chữ "Hạ Kiêu", buồn rầu ghé vào trên bàn làm việc, hữu khí vô lực: "Vâng, em lập tức xuống dưới." Cậu không yên lòng nghĩ: Nhưng là em kỳ thật...cũng rất muốn ở cùng anh, món thịt ướp bia lén học được còn chưa có nấu cho anh ăn thử nữa...
Hôm nay Trần phó tổng đến thu dọn đồ đạc, nói tạm biệt với mọi người, vì chuyện này mà Diệp Chân vô cùng áy náy, cố ý đuổi theo nói lời xin lỗi, Trần phó tổng lại nói thẳng là không phải lỗi của cậu, không cần phải để bụng. Huống hồ...Ông ta cười tới ý vị thâm trường: "Tiểu Lục tổng, nhờ phúc của cậu, tôi đã tìm được chỗ tốt rồi."
Lúc đó Diệp Chân còn chưa hiểu rõ ràng, sau này trong hội nghị thường niên ở khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn cậu mới sáng tỏ.
Từ đêm qua đã bắt đầu có mưa rơi tí tách, từng giọt mưa nhỏ chậm rãi rơi xuống từ phía chân trời tối đen, ngay lập tức bao phủ cả thành thị ồn ào náo động, lại giống như không có một tiếng động nào.
Cậu vội vã đi ngang qua hai cô gái khoác áo gió, ánh mắt hâm mộ tìm tòi nhìn chằm chằm vào cửa xe đưa đón tiểu Lục tổng tan tầm mấy hôm nay, khe khẽ nói nhỏ: "Đúng vậy...Là nam nhân...Tôi còn thấy anh ta nắm tay tiểu Lục tổng nữa..."
Hạ Kiêu cụp mắt, mặt không chút thay đổi nhịp nhịp trên tay lái, hắn vừa từ bệnh viện trở về, nhìn thấy một cặp chị em, chị là trạng nguyên ở trong thôn, giống như tình tiết trong mấy quyển cố sự, là một cô gái mang theo hi vọng của mọi người, rốt cuộc cũng tốt nghiệp đại học, nhưng mà lại không giống như nhân vật khổ tận cam lai trong mấy câu chuyện thường nghe.
Vì để có tiền điều trị cho em trai bị bệnh mãn tính, cô bị cha mẹ ép buộc đến mấy nơi phong nguyệt có tiền lương cao, mấy ngày trước em trai bệnh tình nguy kịch, cần phải phẫu thuật nhanh chóng, cô được người ta giới thiệu tiếp một sinh ý dơ bẩn.
Sau khi lấy được tiền, em trai hoàn thành xong ca phẫu thuật chuyển vào phòng ICU theo dõi, tốt xấu cũng nhặt về một cái mạng, cha mẹ yên tâm, mà hình ảnh của cô cũng được ghi lại trong camera ở kỹ thuật khoa học Hồng Nhạn.
Diệp Chân đi ra ngoài không mang dù, tan tầm mặc một cái áo lông màu đen liền che đầu chạy đến xe Hạ Kiêu, bọt nước từ dưới chân bắn ra, ngồi vào xe mang theo một ít hơi lạnh ẩm ướt.
Hạ Kiêu phục hồi tinh thần phủi phủi mái tóc dính nước giúp cậu, vẫn như cũ bất mãn với cách ăn mặc mỏng manh của cậu, sờ sau gáy cậu, lạnh, lấy áo khoác từ phía sau trùm lên người cậu, mặt lạnh dạy dỗ cậu không biết ấm lạnh.
Trong đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Chân chứa đầy ý cười, rút khăn tay lau đi nước mưa trên mặt, nhỏ giọng phản bác: "Anh còn mặc áo sơ mi mà, em đã mặc áo len rồi, hơn nữa mấy nữ đồng nghiệp trong công ty còn mặc váy nữa kìa."
Hạ Kiêu nhìn cổ áo mỏng manh dán trên làn da cậu, hoa văn màu đen tinh xảo làm nổi bật xương quai xanh trắng nõn, không khỏi xoay mặt đi, vừa lòng thỏa ý ho một tiếng: "Đây là gọi là áo len, mỏng như vậy, về sau không cho mặc nữa."
Chiếc xe xuyên qua nội thành phồn hoa, Diệp Chân nhìn đám người qua đường rộn ràng nhốn nháo phía trước, xấu hổ cười cười mặc vào áo khoác của hắn, tay áo có chút dài, phủ qua hơn nửa bàn tay của cậu, nhất thời cả cơ thể đều ấm áp dễ chịu, nào biết đến tâm tư kiều diễm của hắn, chỉ hạ quyết tâm từ sau không thể mặc cái áo này nữa, bởi vì ca ca nói quá mỏng không đủ ấm...
Vốn còn đang âm thầm cảm thấy may mắn Hạ Kiêu không giục cậu chuyện chuyển nhà, kết quả đường càng đi càng thấy không quen, đây không phải là đường đi tới biệt thự bên bờ sông nhà cậu sao? Diệp Chân nhất thời chột dạ ha ha cười gượng: "Đường này có chút giống với đường đến nhà em nhỉ? Không biết mẹ có nấu nhiều cơm không nữa, để em gọi điện thoại cho nàng..."
"Không cần, anh đã gọi rồi." Hạ Kiêu vô cùng kiên quyết muốn đến nhà cậu ăn chực.
Hắn biết Diệp Chân đang sợ cái gì, nhưng hôm nay hắn thấy qua Phùng Linh Linh, việc này không chỉ dính dáng đến Lục Na, tuy rằng Đinh Tồn chỉ là một tên hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp, nhưng Đinh gia sau lưng họ khó có thể bảo đảm sẽ không phát rồ.
Từ sớm lúc mới gặp lại Diệp Chân, Trương Thao đã tìm được ít tài liệu đưa cho hắn, chỉ tra ra được là năm đó có một nữ nhân nhà giàu họ Đinh mướn người bắt cóc Diệp Chân, hỏi kĩ tên họ thì người ta lại "xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp" không chịu nói rõ ràng.
Đều là họ Đinh, vậy việc điều tra sẽ dễ hơn nhiều.
Diệp Minh Nhu rất mừng vì hắn có thể đến ăn cơm, ước chừng là do đã lớn tuổi, tuy tính cách nàng có chút yên lặng, thêm nữa là bệnh này nên tránh tiếp xúc với người khác, nhưng nhìn Hạ Kiêu và Diệp Chân cúi đầu không ngừng bới cơm, trong lòng có cảm giác kiên định viên mãn.
"Dì Diệp, con muốn..." Hạ Kiêu vừa mở miệng, Diệp Chân lập tức ngẩng đầu, cơm nhét đầy miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã vội vội vàng vàng bóp chặt đùi hắn.
"Mẹ - -!" Cậu vội vàng mơ hồ không rõ chặn đứng câu chuyện.
Diệp Minh Nhu không để ý cho lắm, gắp đồ ăn cho vào bát hai người, mỉm cười nhìn bọn họ.
Hạ Kiêu ở dưới bàn nắm chặt cái tay làm loạn đang muốn rút về của cậu, bất động thanh sắc: "Dì Diệp, Diệp Chân có chuyện muốn nói với dì."
Diệp Chân không nghĩ đến hắn bỗng nhiên lại đem chuyện chuyển sang mình, phản ứng chậm nửa nhịp: "...Hả? À, đúng đúng đúng, con có chuyện muốn nói, mẹ, con...con muốn..."
"Em ấy muốn ra ngoài ở." Hạ Kiêu xen miệng.
Diệp Chân nhất thời đỏ mặt,bị câu nói gọn gàng dứt khoát của hắn dọa tới mức muốn thăng thiên, sợ hắn cứ như vậy sẽ đem chuyện chuyển ra ngoài ở cùng nhau nói ra luôn, lúc này cũng không kịp suy xét kĩ càng, cái khó ló cái khôn bịa chuyện: "Mẹ, con...công ty con có yêu cầu, nơi này cách công ty quá xa, không tiện, con chuyển đến chung cư gần công ty ở, con đã xem qua phòng ốc rồi, rất tốt...ừm, chính là như vậy."
Diệp Minh Nhu có chút ngẩng ra, nhìn con trai, lại chuyển sang nhìn Hạ Kiêu, mất hứng, đặt đũa xuống liền muốn gọi cho Lục Nguyên Khắc: "Cái công ty quỷ gì, không đi."
"Dạ?" Diệp Chân há hốc mồm, nếu gọi cho Lục Nguyên Khắc không phải sẽ làm lộ chuyện sao: "Mẹ, không tốt lắm đâu...Là tự con muốn như vậy...Ừm, ở gần công ty đi làm cũng tiện hơn, muốn phối hợp với công việc của công ty mà,...Dù sao con ở công ty kia cũng không lâu đã bị đóng cửa."
Hạ Kiêu lại xen miệng: "Sẽ không đóng cửa, anh mua nó." Em vẫn có thể ở "bên ngoài".
Diệp Chân gấp đến muốn khóc, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng cầu xin: "Anh đừng nói nữa..."
Như thế rất tốt, Diệp Minh Nhu thấy cậu quyết tâm muốn chuyển ra ngoài, vừa lo lắng vừa luyến tiếc, muốn cậu ba ngày phải trở về một lần, mới miễn cưỡng thỏa hiệp.
Nhưng mà thời điểm Hạ Kiêu muốn ra về, nàng lại lôi kéo hắn ra ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt hung dữ như là một sư tử mẹ bảo vệ con, trong giọng nói có vài phần mịt mờ: "Đừng cho là dì không biết Chân Chân là muốn chuyển đến đâu ở, dì là mẹ nó dì còn không rõ nó sao, nó sao có thể nói dối? Liên tục nói lắp...Dì chỉ muốn hỏi trong nhà cháu còn có ai ở nữa không?"
Hạ Kiêu có chút kinh ngạc, nhưng không thể xác định được là nàng có biết quan hệ người yêu giữa hai bọn họ hay không, thấy nàng như vậy hắn cũng không dám trêu đùa nữa, giọng nói vô cùng chân thành nghiêm túc: "Không có, sau khi em ấy mất tích cháu vẫn ở một mình, chưa từng quen bạn gái, dì Diệp, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Chân."
Diệp Minh Nhu nghe hắn nói "chưa từng quen bạn gái" trong lòng liền run lên, suy đoán trước đây đã mười phần chắc chín, nhất thời tâm phiền ý loạn, chống nạnh tức giận nói: "Được, không cần nói nữa, nếu Diệp Chân ở nhà cháu thiếu mất một hai kí thịt, dì sẽ...dì sẽ đánh cháu."
- -----------
Editor: Nhiều khi cảm thấy cái tên chương nó không liên quan đến nội dung cho lắm )))