"Mẹ..." Diệp Chân ngồi sát bên người cô, gác đầu trên vai cô: "Mẹ, con rất đói, mẹ làm món mì trứng sốt cà chua cho con ăn được không?"
Ngón tay Diệp Minh Nhu dừng lại, ngơ ngác nhìn đồng hồ treo trên tường, lúc này mới giật mình thấy là đã 10 giờ đêm, cô còn chưa nấu cơm chiều.
"Bảo bối, mẹ xin lỗi." Cô lập tức ôm lấy Diệp Chân, cố gắng kiềm nén tiếng khóc nức nở, không thể cứ tiếp tục như vậy được, ngày mai cô nhất định phải đi khám bác sĩ, phải uống thuốc, cô còn phải sống để nuôi con trai.
"Ăn mì xong...Con qua nhà Hạ Kiêu ca ca ngủ nhé, chỉ là...cũng không biết cậu ấy đã ngủ chưa." Diệp Minh Nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng con trai, nhìn cậu ăn ngấu nghiến, đau lòng vô cùng. Đêm hôm qua cô gặp ác mộng, cứ nắm chặt chă không buông, dọa Diệp Chân tới khóc.
"Con không đi." Diệp Chân bất mãn không vui ăn mì.
"Sao lại không đi? Chẳng phải con rất thích chơi với Hạ Kiêu ca ca sao?"
Diệp Chân gật gật đầu, nhưng nghĩ nghĩ một lát lại lắc đầu: "Nhưng con muốn ở với mẹ, nếu không mẹ mơ thấy người xấu thì phải làm sao? Con không muốn hắn bắt nạt mẹ."
Diệp Minh Nhu cảm thấy như có một dòng nước ấm chậm rãi lan vào trong tim, làm cho suy nghĩ của cô trở nên rõ ràng, cô nắm chặt nắm tay, vô cùng khí thế nói: "Mẹ mới không sợ hắn, hắn đánh không lại mẹ, trong mơ mẹ đánh hắn tới nỗi phải liên tục gọi nữ hiệp tha mạng đấy."
"Thật sao?" Diệp Chân ngạc nhiên nhìn cô, bắt chước nàng giơ lên chiếc đũa, đôi mắt sáng ngời: "Mẹ thật là lợi hại, vậy...vậy mẹ với ca ca ai lợi hại hơn ạ?"
"Tất nhiên là mẹ lợi hại hơn nha, con nghĩ sao?"
"Con cảm thấy ca ca lợi hại hơn cơ!" Diệp Chân không chút do dự.
Diệp Minh Nhu sửng sốt, không nghĩ tới vị trí của Hạ Kiêu trong lòng con trai còn muốn cao hơn cô, nghĩ lại bình thường chắc chắn Hạ Kiêu đối xử với cậu rất tốt, tâm trạng của cô cũng tốt hơn, vừa dọn bát đũa vừa như lơ đãng hỏi cậu: "Vậy con có muốn qua nhà ca ca ngủ không? Đã 10h30 rồi, nếu không đi thì lát không đi được nữa đâu."
Diệp Chân rối rắm đứng cạnh bàn, nhìn lên đồng hồ treo tường, lại nhìn sang cô: "Vậy...con đi, mẹ có thể đánh thắng người xấu được không?"
"Đánh thắng được chứ."
"Vậy...Vậy con đi qua nhà ca ca nhé?"
"Đi đi." Diệp Minh Nhu ôm cậu hôn một cái, dặn dò cậu phải ngoan ngoãn ngủ, không được làm phiền tới Hạ Kiêu.
Diệp Chân đáp dạ, vui vẻ phấn khích chạy tới nhà đối diện, mấy ngày nay tâm trạng của mẹ cậu luôn không tốt, nên cậu cũng rầu rĩ không vui, cũng chưa nói chuyện với Hạ Kiêu được, kỳ thật trong lòng đã chứa cả đống chuyện vui muốn kể cho hắn rồi.
Nửa đêm cửa nhà Hạ Kiêu bị gõ vang, hắn còn tưởng là Diệp Minh Nhu đã xảy ra chuyện gì, kết quả chỉ thấy được khuôn mặt vui vui vẻ vẻ của quỷ thích khóc, cậu chỉ lưu lại một câu lại lập tức chạy trở về: "Ca ca, em về nhà tắm rửa một lát, anh chờ một chút hẵng ngủ nhé."
Làm cái gì mà vội vàng như vậy chứ? Hạ Kiêu đứng ở cửa không hiểu ra sao.
Khoảng mười phút sau, Diệp Chân mặc áo ngủ, ôm gối vọt vào nhà hắn, cái đầu đâm vào trong ngực hắn, cọ loạn xạ. Diệp Minh Nhu đứng ở sau cậu ngượng ngùng vén tóc, nói với hắn: "Hạ Kiêu, cháu có thể để Chân Chân ngủ một đêm ở nhà cháu được không? Dì...dì gần đây có hơi..."
"Vâng ạ, không sao đâu dì, cứ để cậu ấy ngủ ở nhà cháu." Hạ Kiêu mơ hồ có thể đoán được ý của cô, thêm nữa lấy tính tình của cô, nếu không phải là có chuyện khó nói thì cũng sẽ không làm phiền người khác, huống hồ... Diệp Chân như viên kẹo cao su đang ôm chặt hắn không buông tay, hắn không có cách nào từ chối.
"Xin lỗi cháu nhé, muộn như vậy mà còn quấy rầy cháu nghỉ ngơi."
"Không đâu ạ." Hạ Kiêu khoát tay: "Dì Diệp, dì đừng khách sáo, cháu đã ăn nhiều đồ ngon của dì như vậy, nếu dì cứ khách sáo với cháu như này, chắc về sau cháu cũng không dám nhận đồ ăn nữa đâu."
Diệp Minh Nhu cười cười: "Cũng không phải là đồ ngon gì, cháu thường tới nhà dì ăn cơm thì càng tốt. Vậy...dì về nhà nhé, hai đứa ngủ sớm đi."
"Vâng."
"Hẹn gặp lại mẹ!"
Cửa vừa đóng lại, Diệp Chân gác đầu lên ngực hắn, buồn buồn nói: "Ca ca, mẹ em bị ốm."
Hạ Kiêu vốn còn đang muốn đẩy cậu ra, quỷ thích khóc ỷ lại hắn như vậy, làm cho trong lòng hắn dâng lên vài phần tình cảm khác thường, có lẽ là tội nghiệp cậu còn nhỏ, lại có lẽ là vì cái khác.
So với đồng tình thì còn thân mật hơn.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Chân, dùng ngữ điệu ôn nhu trước nay chưa từng có an ủi: "Tôi biết...Dì sẽ khỏe lên thôi."