• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14

Trong đại não, không nhịn được so sánh người trước mặt này với Enson, Enson cũng luôn đứng quay lưng về phía cô như vậy, mà bên ngoài của sổ tầng cao nhất của “Hoàng cung”, là cảnh đêm phồn hoa của thành phố X.

Đường Uyển Đình không nhịn được nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ kỹ, Bạch Tử Thiên đã quay đầu lại, quấy nhiễu cảnh đẹp yên tĩnh, tạo nên một màn kinh diễm sóng to gió lớn.

Cái loại kinh diễmđó, không lẳng lơ không hỗn loạn, không kịch liệt không khoa trương, nhưng có thể làm cho người ta trầm ngâm nín thở, giống như không cẩn thận, tất cả trước mặt hóa thành hư vô.

Đôi mắt người đàn ông thâm thúy, cánh mũi cao, đường cong gương mặt hoàn mỹ, cùng tồn tại độ sâu thần bí.

Cho dù Đường Uyển Đình đối mặt với gương mặt này rất nhiều lần, vẫn không nhịn được mất hồn.

“Hôm nay tới sớm.” Bạch Tử Thiên mở miệng, âm điệu thản nhiên.

“Ừ.” Đường Uyển Đình giống như học sinh tiểu học, khéo léo gật đầu một cái, rất lễ phép đi tới trước mặt của Bạch Tử Thiên, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn: “Hôm nay rảnh rỗi, cho nên mới đến hơi sớm.”

Bạch Tử Thiên bưng ly trà trên bàn lên, uống hết một hơi, Đường Uyển Đình lập tức khom người, rót đầy trà cho Bạch Tử Thiên, dâng lên hai tay cho anh, tươi cười rạng rỡ: “Thầy giáo, hôm nay em làm cái gì?”

Bạch Tử Thiên nhìn chằm chằm vào đôi tay nhỏ bé trắng nõn trước mắt, ánh mắt khẽ chớp động, thân thể cứng ngắc, nhận lấy ly trà, cầm ở trong tay, âm điệu lạnh nhạt: “Chép một trăm lần nhạc của Mozart?”

Đường Uyển Đình lập tức chu miệng, một mặt lắc đầu mong đợi.

“Cứ tiếp tục thế đi.” Bạch Tử Thiên cau mày.

Vẻ mặt Đường Uyển Đình càng uất ức, đứng ở đó, bĩu môi, giống như là muốn □□, nhưng mà, cuối cùng vẫn phải cụp vai, ngoan ngoãn xoay người, đi tới bàn đọc bên cạnh, ngồi ở chỗ đó, rút giấy bút, ngoan ngoãn ngồi đúng tư thế tiêu chuẩn, giống như là học sinh tiểu học, cầm bút, chép lại từng nhạc phổ của các bài hát danh tiếng.

Thật ra thì, trong lòng Đường Uyển Đình có chút □□, Enson bảo Bạch Tử Thiên làm thầy giáo của cô, cô vốn là nên vui mừng, nhưng mỗi ngày Bạch Tử Thiên đều cho cô chép các loại nhạc phổ.

Mozart Chopin Beethoven.

Trừ lần đó ra, anh lại không dạy cho cô bất kỳ thứ gì.

Đường Uyển Đình chỉ muốn □□, nhưng cũng không dám □□, cô cũng hận mình lại mềm yếu trước mặt Bạch Tử Thiên, theo lý thuyết, cô không nợ anh cái gì.

Hơn nữa, bọn họ còn có một chút quan hệ thân thích.

Dĩ nhiên quan hệ thân thích này, cũng không có nửa điểm quan hệ máu mủ.

Chẳng qua là bà ngoại Bạch Tử Thiên gả cho cụ cố của cô, vì vậy về mặt pháp luật, cô là phải gọi anh một tiếng chú nhỏ.

Trước đó bọn họ cũng đã gặp mặt, ở năm cô tám tuổi, cũng chính là ngày bà ngoại Bạch Tử Thiên cưới cụ cố cô.

Sau đó mới gặp lại, chính là sáu năm sau, cô mười bốn tuổi, Bạch Tử Thiên trở về từ nước ngoài, đêm giao thừa, ăn một bữa cơm, cho cô món quà đầu tiên.

Sau này, Bạch Tử Thiên đã trở lại rất nhiều lần, hai người cũng chỉ ăn cơm, mà mỗi lần anh đều không quên tặng cho cô một món quà, thỉnh thoảng cũng sẽ cho cô chút tiền.

Theo lý thuyết, Bạch Tử Thiên đối với Đường Uyển Đình không tính là xấu, vừa không có liên hệ máu mủ, vẫn chăm sóc cô như thế, nhưng mà, Đường Uyển Đình lại không có chút hảo cảm với Bạch Tử Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK