Chương 16
Anh từng cho là, có lẽ ngày cứ qua đi như vậy, mặc dù cô không thích anh, chỉ cần anh có thể khống chế tình cảm của mình, ở lại bên cạnh anh, anh cũng hài lòng.
Cho đến một thời gian trước, ở Mĩ biết được cuộc sống của cô hỗn loạn, anh vội vội vàng vàng trở về nước, máy bay hạ cánh, trở lại “Hoàng cung”, anh có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, cho nên, nhất thời sơ sót quên khóa cửa mà đi tắm, thì cô tự tiện xông vào tự động tạo ra màn kia.
Lúc ấy, có chút tức giận.
Trêu tức cô bán thân thể mình như thế, mặc dù đối tượng bán chính là bản thân anh.
Nhưng mà, sau đó lại thấy rất may mắn.
Thật sự là may mắn, may mắn mình là thần thoại, may mắn mình là Enson, may mắn ông trời an bài một chút sai sót ngẫu nhiên, nếu không anh cũng sẽ không có cơ hội tìm cho mình một chỗ ngồi thích đáng, đến gần bên cạnh cô.
Anh vô cùng may mắn, may mắn đêm hôm ấy, đầu anh nóng lên, liền mất đi lý trí, cho tới bây giờ, anh đều cảm thấy như là trong mơ, anh không ngờ tới, cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh đơn giản như vậy .
Mặc dù anh hiểu, đó cũng không có nghĩa chút gì, đáy lòng cô vẫn không có vị trí của anh, thậm chí cô cũng không biết người mà mình hiến thân chính là Bạch Tử Thiên anh, nhưng mà, anh lại vẫn không oán không hối hận muốn bắt được một chút thời gian còn sót lại này, làm bạn ở bên cạnh cô một chút thời gian.
Lúc Đường Uyển Đình sao chép hết một trăm lần nhạc của Mozart, đã là bảy giờ tối rồi.
Đầu mùa hè, thời tiết thành phố X hay thay đổi, bên ngoài nổi lên mưa to, cũng đã không thể về nhà, nên Bạch Tử Thiên liền xắp xếp cho cô ở tại phòng ngủ giữa tầng hai.
Bạch Tử Thiên thích cô độc một mình, biệt thự không có người giúp việc, Đường Uyển Đình mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong ngoài mì ăn liền, cũng chỉ có nước suối.
Đường Uyển Đình nhíu mày, chẳng lẽ mỗi ngày Bạch Tử Thiên đều ăn những thứ đồ này?
Bên ngoài mưa to gió lớn, không thể nào đi siêu thị, cho nên, Đường Uyển Đình cũng chỉ có thể lấy đồ ở ngay tại chỗ, mở lửa nấu mì ăn liền.
Đường Uyển Đình mới vừa nấu mì xong, Bạch Tử Thiên cũng đã từ trên lầu xuống.
Đường Uyển Đình nấu mì ngon, đặt ở trước bàn, nở ra nụ cười thỏa mãn, quay về phía Bạch Tử Thiên nói: “Thầy giáo, ăn cơm đi.”
Bạch Tử Thiên nhìn chằm chằm bát mì nóng hổi, ánh mắt hơi nổi lên chút ánh sáng kỳ lạ, sau đó kéo cái ghế trước bàn ăn ra, ngồi xuống đối mặt với Đường Uyển Đình.
Quá trình Bạch Tử Thiên ăn rất tao nhã, thong thả ung dung, nhai chậm nuốt nhỏ.
Yên tĩnh một chút âm thanh cũng không có.
Đường Uyển Đình cũng ăn cẩn thận theo.
Ăn xong, Bạch Tử Thiên trực tiếp lên lầu, Đường Uyển Đình rửa sạch bát đũa, rồi tùy ý ngồi trong phòng khách mở ti vi lên, tìm kiếm lung tung kênh xêm.
Thỉnh thoảng trên lầu truyền đến từng đợt tiếng nhạc, Đường Uyển Đình nghiêng đầu lắng nghe, giống như đang viết ca khúc mới, sửa đi sửa lại, không ngừng lặp lại.
Chắc hẳn, đây chính là ca khúc chủ đề cho phim mới của đạo diễn Vương Nhất.
Đường Uyển Đình nằm trên ghế sa lon, nghe rất lâu, mãi cho đến khi âm thanh kết thúc, lúc này cô mới đưa tay chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền đứng lên, đi vào phòng bếp đun nước, tìm kiếm Hồng Trà pha, rót một cốc, sau đó bưng hai tay lên lầu.
Phòng ngủ của Bạch Tử Thiên, cửa khép hờ .
Đường Uyển Đình thận trọng thò đầu dò xét, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, phát hiện người đàn ông đứng ở trước bàn, khẽ cúi đầu, trong tay cầm một khung hình, ngắm nhìn vô cùng chăm chú.