Chương 17
Lông mi của anh rất dài, hơi rũ xuống, vẻ mặt an tĩnh, trên mặt lộ ra một vẻ ấm áp.
Đường Uyển Đình không nhịn được có chút trố mắt, cái này là người đàn ông cao ngạo băng sơn sao, lại có thể có vẻ mặt dịu dàng sinh động như vậy.
Rốt cuộc người ở trong hình là ai chứ?
Anh lại có thể nhìn chăm chú xuất thần như vậy?
Ngay lúc Đường Uyển Đình tò mò trầm tư, Bạch Tử Thiên đã cảm thấy ngoài cửa có người, bỗng nhiên cau mày quay đầu lại.
Tóc anh có chút rối loạn, trong lúc quay đầu cảm thấy vô cùng đẹp, tầm mắt mang theo vài phần lạnh lẽo bắn thẳng về phía Đường Uyển Đình.
Đường Uyển Đình rụt cổ một cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười một tiếng mềm mại với Bạch Tử Thiên, đẩy cửa ra, bưng trà nóng đi vào.
Bạch Tử Thiên thấy là Đường Uyển Đình, vẻ mặt hơi hòa hoãn mấy phần, đặt khung hình trong tay lên bàn.
Đường Uyển Đình để trà nóng lên bàn, thấy có rất nhiều cục giấy vò vứt lung tung trên bàn, Đường Uyển Đình khom người, nhặt lên một cái, mở ra, phía trên là nhạc phổ, Đường Uyển Đình tỉ mỉ nhìn một lúc, phân biệt ra được đây chính là đoạn âm nhạc anh mới vừa sửa từng chút.
Đường Uyển Đình nhẹ nhàng ngâm nga một chút, sau đó nghiêng đầu, nhìn Bạch Tử Thiên biết rõ còn hỏi: “Đây là bài hát mới của anh sao? Nghe nói, sẽ là ca khúc chủ đề cho phim mới của Vương Nhất.”
Bạch Tử Thiên bưng trà, mặt không vẻ gì hừ một tiếng, cũng không nhiều lời.
Tròng mắt Đường Uyển Đình đảo lòng vòng, liền di chuyển đến bên người Bạch Tử Thiên, chớp chớp mắt với anh, “Vậy anh có nghĩ nên để người nào hát không?”
Lúc này Bạch Tử Thiên nhấc mí mắt lên, liếc mắt nhìn Đường Uyển Đình, đáy mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, Đường Uyển Đình nở một nụ cười, giọng nói Bạch Tử Thiên vẫn không có chút nhiệt độ: “Không có.”
Đáy lòng Đường Uyển Đình vui vẻ một chút, vẫn may chưa có chọn ai, liền cắn cắn môi dưới, lại nhẹ giọng nói một lần nữa: “Vậy anh thấy tôi có thích hợp hay không?”
Bạch Tử Thiên cũng không thèm nhìn Đường Uyển Đình một chút, gọn gàng dứt khoát: “Không thích hợp.”
Khóe môi Đường Uyển Đình méo xệch, thầy giáo, chẳng lẽ anh không chút do dự khi trả lời sao? Như vậy rất đả kích người ta đấy!
Trên mặt Đường Uyển Đình, vẫn treo nụ cười như cũ, nụ cười đơn thuần khả ái, còn cố ý bày ra bộ dạng vô tội ham học hỏi: “Thầy giáo, anh cảm thấy tôi chưa tốt chỗ nào? Tôi có thể sửa lại!”
Bạch Tử Thiên cau mày, lạnh nhạt nói: “Chỗ nào cũng không tốt.”
Đường Uyển Đình cong môi, cô có chỗ nào không đủ tốt?
Rõ ràng Đường Uyển Đình nghe được lời nói của Bạch Tử Thiên là cự tuyệt, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cô đảo tròn mắt, lựa chọn chiến thuật nịnh nọt, “Thầy giáo, anh lợi hại như vậy, nhất định có thể dạy dỗ tôi vô cùng tốt, có đúng hay không?”
Bạch Tử Thiên nghiêng đầu, dưới ánh đèn, da cô trắng nõn, cánh môi mềm mại khẽ cong lên, mọng nước, một đôi mắt to đen nhánh, mang theo mong đợi, chiếu lấp lánh.
Bạch Tử Thiên bình tĩnh nhìn cô chốc lát, đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, thân thể xuất hiện một loại kích động, rất muốn cúi đầu, hôn đôi môi mũm mĩn của cô.
Bạch Tử Thiên cứng rắn thúc ép chính mình dời ánh mắt đi, vẻ mặt càng phát lạnh.