• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Tự rất nhanh đã hồi phục tinh thần khỏi phút kinh hách sau khi thoát khỏi chỗ chết, nhìn đống mảnh vỡ cùng bùn đất văng đầy trên mặt đất mà hướng thông tấn khí hỏi: “Buổi sáng cô có ăn thứ gì bậy bạ không? Sao tự nhiên đang êm đẹp lại tiêu chảy?”

“Không có, tôi chỉ ăn bữa sáng ở nhà như bình thường thôi, vẫn do mẹ làm… tôi cũng không biết sao lại thế này nữa.” Tiểu Vương tuy không biết vì sao Sở Tự lại hỏi như vậy, bất quá vẫn suy nghĩ một chút rồi yếu ớt đáp.

Cô thực không biết mình rốt cuộc đã ăn thứ gì không nên ăn.

Ánh mắt Sở Tự trở nên u ám: “Kia có uống gì không? Cô có uống thứ gì sau khi tới nơi thử kính không…”

“Cũng không có a, anh Sở.” Tiểu Vương cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, liền cố hồi tưởng lại: “Sáng giờ tôi chỉ uống có ly trà mà đoàn phim chuẩn bị cho Tô Tô thôi…”

Không đến mức trà của đoàn phim lại có vấn đề đi.

Trong lòng Sở Tự dần dần xuất hiện một khả năng, liền lặp lại: “Trà mà đoàn phim chuẩn bị cho Tô Khuyết?”

“Đúng vậy a anh Sở, cả buổi sáng Tô Tô không hề đụng tới, vừa vặn tôi thấy khát nước, lại ngại nhờ người mang tới nên lấy uống luôn…” Âm thanh suy yếu của Tiểu Vương từ thông tấn khí vang lên.

Sở Tự chỉ mới nghe được một nửa liền cúp máy: “Tôi hiểu rồi.”

Câu trả lời của Tiểu Vương đã xác minh suy đoán của cậu.

Bởi vì bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên những người có mặt ở nơi thử kính đều vây tới, bảo vệ được thông báo cũng lục đục chạy tới vây quanh hiện trường cùng ân cần hỏi thăm Tô Khuyết cùng Sở Tự vừa tránh được một kiếp: “Hai người không sao chứ? Ngài Tô, đại diện Sở.”

“Đang êm đang đẹp sao chậu hoa lại rớt xuống, thực sự quá nguy hiểm.”

“Cũng may hai người không có việc gì.”

Mọi người nhìn mảnh vỡ dưới đất mà hoảng sợ không thôi.

Nếu nó nện trúng người thì không biết sẽ kinh khủng thế nào.

“Tiểu Tô, cậu không sao chứ?” Sở Tự bước tới trước mặt Tô Khuyết, tỉ mỉ kiểm tra một phen.

Tô Khuyết trải qua một phen hữu kinh vô hiểm, tuy kinh hách nhưng vẫn đáp lại: “Không… em không sao, anh Sở….”

Sở Tự thấy Tô Khuyết vẫn bình an vô sự thì an tâm, lập tức tìm nhân viên công tác, trước mặt mọi người lớn tiếng nói: “Này không phải ngoài ý muốn, sáng nay trợ lý Tiểu Vương của chúng tôi ở phòng thử kính đã xảy ra vấn đề, rất có thể là bị người ta hạ độc, chúng tôi hoài nghi đây là một vụ mưu sát nhắm vào Tô Khuyết, xin hãy mời người phụ trách tới đây, chúng tôi yêu cầu điều tra camera quan sát, lập tức báo cảnh sát tới xử lý!”

Sở Tự vừa nói xong thì toàn bộ mọi người đều chấn động.

“Ngài… ngài Sở…” Nhân viên công tác thấy người không có việc gì, vốn đang định tới nhận lỗi, nghe Sở Tự nói vậy thì sửng sốt.

Bọn họ từng thấy người gặp sự cố rồi chửi ầm lên, từng thấy người đòi bồi thường… Thế nhưng trực tiếp nghi ngờ rồi nhận định là mưu sát thì chính là lần đầu tiên.

Này không hỏi quá đa nghi đi.

Sở Tự tự nhiên không phải quá đa nghi, cậu nghi ngờ như vậy là có căn cứ, trước khi trọng sinh cậu đã tỉ mỉ xem qua quyển tiểu thuyết ‘trọng sinh chi nam thần công lược’ mà Lâm Khinh Vũ là vai chính kia. Trong truyện, trước khi trở thành ảnh đế, có rất nhiều cơ hội Lâm Khinh Vũ giành được từ việc ám hại người khác… Rất nhiều diễn viên được định trước gặp phải sự cố, ngay sau đó vị đóng thế không có dung mạo nhưng có diễn xuất này lập tức nhảy vào thế vai.

Tuy trong truyện không nói rõ… nhưng Sở Tự không tin trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Đám người kia chân trước vừa mới chắn đường Lâm Khinh Vũ thì chân sau liền xảy ra tai nạn, để Lâm Khinh Vũ nhảy lên thế vai, tên rắn độc Lâm Khinh Vũ chắc chắn đã âm thầm động tay động chân.

Hiện giờ sự tình rớt xuống đầu mình, Sở Tự thân là người trọng sinh tự nhiên sẽ không giống người khác nghĩ sự tình chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Cậu chắc chắn phải truy cho ra lẽ.

“Ngài Sở, ngài nói gì vậy? Sao có thể là mưu sát chứ?” Nhân viên công tác quả thực hoài nghi Sở Tự mắc chứng vọng tưởng bị hãm hại. Tô Khuyết chỉ là một diễn viên nhỏ mà thôi chứ có phải ngôi sao gì đâu, ai lại thèm mưu sát.

Sở Tự quả quyết nói: “Nếu tôi dám nói như vậy thì tự nhiên có bằng chứng, làm người đại diện tôi phải phụ trách vấn đề an toàn sinh mạng của nghệ nhân, hôm nay ở nơi thử kính của quý đoàn phim, đầu tiên, trợ lý của chúng tôi sau khi uống nước trà mà đoàn phim chuẩn bị cho nghệ nhân thì bắt đầu tiêu chảy cấp tính, tuyệt đối không giống đau bụng vì ăn trúng đồ ôi thiu, tiếp đó không lâu, tôi cùng nghệ nhân của mình suýt chút nữa đã bị chậu hoa kia đập trúng… Chúng tôi có lý do để nghi ngờ đây là một vụ mưu sát…”

Cậu mới không tin lần nào Lâm Khinh Vũ cũng may mắn tới mức hại người mà không lưu lại chút sơ hở nào.

“Uống nước mà đoàn phim chuẩn bị? Ý của đại diện Sở là đoàn phim chúng tôi muốn mưu sát ngài Tô à, việc gì chúng tôi phải làm như vậy chứ?” Nhân viên công tác suýt chút nữa đã bùng nổ.

Đoàn phim bọn họ vốn tổ chức thử kính để tuyển diễn viên, đang êm đẹp đi hại diễn viên làm cái quái gì?

Người đại diện này quả thực có bệnh mà.

Những người khác nghe Sở Tự nói vậy đại đa số đều đứng về phía đoàn phim, cảm thấy Sở Tự có bệnh, đoàn phim người ta mời tới thử kính, không thù không oán tự dưng sao lại mưu sát diễn viên?

Sở Tự húng hắng, gặp nguy vẫn không loạn: “Tôi không có ý này, cũng không nghi ngờ đoàn phim mưu sát nghệ nhân của tôi. Người tôi nghi ngờ chính là những người ghen tỵ nghệ nhân của tôi, hoặc không muốn nghệ nhân của tôi giành được vai diễn nên mới giở trò mưu sát…”

Sở Tự vừa nói ra, tất cả mọi người chấn kinh.

Trong quá trình tranh giành vai diễn, bỏ thuốc cùng động tay động chân là hành vi không thể chấp nhận nhất, bình thường rất ít nghệ nhân đã thành danh làm vậy.

Huống chi loại nghệ nhân có tư chất như Tô Khuyết… có lí do gì để người ta hãm hại chứ?

Mọi người thực hoài nghi Sở Tự cùng Tô Khuyết muốn nhân cơ hội này làm lớn chuyện.

“Nghệ nhân khác ra tay hãm hại nghệ nhân của anh? Điều này sao có thể chứ.” Nhân viên công tác làm việc ở đoàn phim nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy ai vì vai diễn mà mưu sát người khác.

Bản thân Sở Tự cũng chưa từng gặp, thế nhưng cố tình con rắn độc Lâm Khinh Vũ lại chính là kẻ như vậy: “Mặc kệ có khả năng hay không, chúng tôi suýt chút nữa đã bị chậu cây này đập trúng chính là sự thật, chúng tôi nghi ngờ như vậy tin tưởng mọi người cũng hiểu được, hi vọng người phụ trách ra mặt công khai camera ghi hình, để chúng tôi an tâm.”

“Nếu đoạn phim camera quay được chứng minh thực sự là sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi tự nhiên không có lời nào để nói. Nhưng nếu không phải thì chúng tôi muốn báo cảnh sát…” Sở Tự chậm rãi nói.

Nhóm nhân viên công tác rỉ tai thì thầm vài câu, tính toán đi thông tri cấp trên.

Những diễn viên đang thử kính cùng nhân viên liên quan đứng vây ở xung quanh chờ xem kịch vui.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy hả?” Đúng lúc này, đạo diễn Trầm Ngưng đi ra.

Nhân viên công tác thấy vậy thì lập tức kể lại chuyện vừa xảy ra, còn bổ sung: “Sự tình chính là vậy a Trầm đạo, hiện giờ vị đại diện Sở này yêu cầu chúng ta đưa ra đoạn phim camera giám sát quay được.”

Trầm Ngưng nhíu chặt mày.

Đám người xung quanh đều chờ xem kịch vui, trong mắt bọn họ việc này đoàn phim quả thực có sai sót. Thế nhưng nhóm Sở Tự không có việc gì mà cũng làm bộ làm tịch nháo lớn chuyện đúng là không biết điều.

Nếu để đạo diễn có ấn tượng không tốt thì để xem bình hoa Tô Khuyết này chiếm được lợi lộc gì.

“Trầm… Trầm đạo.” Tô Khuyết vừa thấy Trầm Ngưng thì lập tức khiếp đảm.

Trầm Ngưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì bị kinh hách mà trắng bệch của Tô Khuyết, sắc mặt dịu đi một chút, đứa nhỏ này quả thực tiến bộ hơn xưa, ít nhất cũng biết tiến tới.

Chính là người đại diện thì lại không phải dạng dễ đối phó.

Chỉ mong người này không hại Tô Khuyết.

Trầm Ngưng bình tĩnh hướng Sở Tự nhận lỗi: “Đại diện Sở, chuyện lần này quả thực là sơ sót của đoàn phim, tôi đại diện đoàn phim xin lỗi ngài cùng Tô Khuyết.”

“Sao lại nói vậy, việc này không cần ngài nhận trách nhiệm.” Sở Tự mỉm cười tiến lên, cậu nhìn ra được tâm tình của Trầm Ngưng không tốt, bất quá có câu không nỡ đưa tay đánh mặt người đang cười, tin tưởng Trầm Ngưng không phải người không phân rõ trắng đen.

Trầm Ngưng nói thẳng: “Kia không biết đại diện Sở muốn chúng tôi làm thế nào bây giờ?”

“Chuyện này thực sự rất kỳ lạ, tôi chỉ muốn xem đoạn phim giám sát để làm rõ nghi ngờ trong lòng mình cùng Tô Khuyết mà thôi.” Sở Tự cười tủm tỉm nói.

Trầm Ngưng bình tĩnh nhìn Sở Tự.

Nhân viên công tác dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Trầm Ngưng: “Trầm đạo—–”

“Làm theo đi, nếu ngài Sở muốn vậy thì lập tức mang đoạn phim giám sát hôm nay tới, để ngài Sở cùng mọi người cùng xem rõ ràn.” Trầm Ngưng cũng nghĩ việc hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, Sở Tự bất quá chỉ là chuyện bé xé ra to, căn bản không có diễn viên nào vì tranh giành vai diễn mà mưu sát Tô Khuyết, bất quá vẫn nói vậy.

Đoàn phim bọn họ không làm gì thẹn với lương tâm, nếu Sở Tự nghi ngờ Tô Khuyết bị mưu sát thì cứ để cậu ta xem camera giám sát, tuy chậm trễ thời gian công tác nhưng vẫn tốt hơn là bị bôi nhọ danh dự.

Để xem Sở Tự xem đoạn phim giám sát xong còn có thể nói được gì nữa.

Thốt ra những lời này ý tứ chính là muốn công bố đoạn phim giám sát cho tất cả mọi người biết.

Mọi người liền sôi trào chờ xem náo nhiệt, xem kết cục của chứng bệnh vọng tưởng bị hãm hại của Sở tự.

Mà Sở Tự thì chỉ mỉm cười: “Thực cám ơn Trầm đạo đã đồng ý phối hợp, đồng thời cũng thực xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian làm việc của mọi người.

Bên này đám người đang chờ xem Sở Tự cùng Tô Khuyết bẽ mặt, bất quá Lâm Khinh Vũ đang nghe lén trong một góc thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Sự thực, ngay từ khi sự việc phát sinh mà Sở Tự cùng Tô Khuyết đều bình an vô sự thì cậu ta đã đứng ở đó.

Lâm Khinh Vũ vốn nghĩ, chờ Tô Khuyết hay Sở Tự bị đập trúng thì sẽ nhân cơ hội nháo loạn đi tiêu hủy đoạn phim giám sát, thế nhưng không ngờ Tô Khuyết cùng Sở Tự cư nhiên không có việc gì, hơn nữa Sở Tự còn không xem việc này là ngoài ý muốn, ngược lại lại nháo lớn, đòi xem camera giám sát cùng báo cảnh sát…

Chậu hoa kia sao không đập chết Sở Tự… hoặc là đập chết Tô Khuyết đi?

Hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt, tất cả mọi người đều đang chăm chú quan sát, muốn đi chỉnh sửa đoạn phim căn bản là chuyện không có khả năng.

Lâm Khinh Vũ suýt chút nữa đã cắn nát cả răng mình.

Đoạn phim giám sát rất nhanh được bật lên trước mặt mọi người, từng chút từng chút được chiếu nhanh, tất cả đều chờ đợi Sở Tự cùng Tô Khuyết xấu mặt, chính là lúc đoạn phim chiếu tới lầu hai mươi ba thì mọi người bắt đầu cười hết nổi.

Bởi vì từ hình chiếu lập thể, bọn họ rõ ràng nhìn thấy ngay khoảnh khắc Sở Tự cùng Tô Khuyết vì tiếp điện thoại mà khựng lại thì trên lầu hai mươi ba có một người đàn ông khỏe mạnh đội nón kết mang khẩu trang ném chậu hoa xuống.

Chính là lầu hai mươi ba đó a.

Này quả thực chính là một màn mưu sát!

Toàn bộ người xem hình chiếu đều lặng ngắt, sắc mặt Trầm Ngưng cũng trở nên khó coi.

“Trầm đạo, tôi yêu cầu chiếu đoạn phim quan sát lúc nhân viên đưa nước lên cho nhóm diễn viên, tôi nghiêm trọng hoài nghi trong nước trà của Tô Khuyết cũng có vấn đề, trợ lý Tiểu Vương cũng vì uống nhầm ly nước của Tô Khuyết mới bị tiểu chảy cấp tính, bộ dáng bị ngộ độc. Hơn nữa tôi yêu cầu lập tức báo cảnh sát, chuyện này rõ ràng là mưu sát!” Sở Tự nói từng câu từng chữ.

Phản ứng của Trầm Ngưng cũng rất nhanh: “Lập tức phong tỏa tòa nhà, đóng lại toàn bộ các cửa, từ giờ trở đi không cho phép bất kỳ ai rời đi, thẳng tới lúc cảnh sát tới mới thôi.”

Tuy bà chưa từng gặp sự tình này, thế nhưng đã liên quan tới mưu sát thì không thể không xử lý nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK