Bất quá Sở Tự cũng không nhiều lời, cũng không hỏi về gia đình hay thân thế của Phan Nghiên Nghiên.
Đây là lần đầu tiên cậu dẫn dắt nghệ nhân nữ.
Sở Tự nghĩ, đối với con gái hẳn nên tôn trọng cùng thân sĩ một chút, không thể đối đãi như nghệ nhân nam.
Sau khi trao đổi một chút, Sở Tự tiếp nhận weibo của Phan Nghiên Nghiên, sau đó lập tức thay đổi toàn bộ blogger và đoàn đội tuyên truyền. Phan Nghiên Nghiên có diện mạo đặc biệt diễm lệ, hoàn toàn không thích hợp đi theo con đường thiếu nữ thanh thuần, có thể là vì bối cảnh Phan Nghiên Nghiên quá lớn nên đoàn đội trước không dám tự ra chủ ý, liền dựa theo ý thích của Phan Nghiên Nghiên mà thiết lập hình tượng, làm người ta cảm thấy đặc biệt phản cảm… Sở Tự hiển nhiên sẽ không làm vậy.
Đương nhiên cậu cũng không có khả năng đắp nặn Phan Nghiên Nghiên thành hình tượng yêu diễm lẳng lơ, như vậy quá low.
Cái cậu muốn là một hình tượng ngự tỷ hoặc nữ hiệp, như vậy sẽ dễ ghi lại dấu ấn trong lòng mọi người, hơn nữa so với thánh nữ thanh thuần lại càng dễ gây thiện cảm hơn.
Mà muốn đắp nặn được hình tượng này—–
Đầu tiên Sở Tự xóa đi những hình ảnh mộc mạc trang nhã của Phan Nghiên Nghiên trên trang bách khoa tinh tế cùng weibo cá nhân, đổi thành kiểu trang điểm đậm sắc nét.
Phan Nghiên Nghiên đã quen trang điểm nhạt có chút không quá thích ứng, có chút thấp thỏm nhìn không gian weibo đã hoàn toàn thay đổi của mình: “Như vậy có ổn không? Đại diện… bức này trang điểm đậm quá đi, có khi nào làm người ta khó chịu không?”
“Ngũ quan của em rất đẹp, rất diễm lệ, ngoài đời chỉ cần trang điểm một chút liền xinh xắn hẳn, thế nhưng khi lên màn ảnh cùng chụp hình lại khác, tuy em đẹp nhưng trong giới cũng có rất nhiều nữ minh tinh đẹp, lẫn vào cùng một chỗ em sẽ không bộc lộ được điểm độc đáo của riêng mình, sẽ hoàn toàn lu mờ trước mắt mọi người… Gương mặt của em, biết bao nhiêu nữ minh tinh thèm muốn mà không được, có phẫu thuật cũng không hoàn mỹ được như vậy, tin tưởng tôi, trang điểm đậm sẽ lộ rõ khí thế phong hoa tuyệt đại của em.” Sở Tự thẳng thắn nói.
Trong mắt Sở Tự, ngũ quan của Phan Nghiên Nghiên là loại tuyệt mỹ có tính công kích, sau khi trang điểm sẽ càng xinh đẹp hơn nữa, thế nhưng cô bé này lại không hiểu được, cứ đi theo con đường thanh thuần, trang điểm tự nhiên.
Tuy như vậy cũng đẹp nhưng lại không có nửa điểm đặc sắc.
Sở Tự lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, từng thấy không ít nữ minh tinh trang điểm nhẹ thì đặc biệt xinh đẹp nhưng vừa trang điểm đậm một cái liền khó coi. Thế nhưng Phan Nghiên Nghiên lại hoàn toàn tương phản, chỉ có kiểu trang điểm đậm mới tôn lên hết cái đẹp, mới có thể đi giành chén cơm của tổ nghề.
Sau khi tiếp nhận Phan Nghiên Nghiên, Sở Tự liền xem hết toàn bộ những bộ phim Phan Nghiên Nghiên đã đóng trước kia.
Trong đó hình ảnh đẹp nhất, ấn tượng nhất chính là màn Phan Nghiên Nghiên trang điểm sắc nét thực tự tin khiêu vũ trong một buổi tiệc, có thể nhìn ra vũ đạo của cô bé kỳ thực cũng rất tốt, lúc quay đầu lại mỉm cười đúng là mỹ nữ trời sinh phong hoa tuyệt đại.
Phan Nghiên Nghiên bị khen tới ngượng ngùng: “Thật à?” Cô biết mình quả thực khá xinh, thế nhưng không biết lại đẹp tới mức này.
“Thật.” Sở Tự thực khẳng định đáp.
Phan Nghiên Nghiên liền ôm tâm lý cứ thử một phen, để mặc Sở Tự an bài.
Ảnh đại diện cùng tuyên truyền thay đổi toàn bộ, hiệu quả quả nhiên dựng sào thấy bóng.
Trên mạng lập tức có không ít người vì ảnh chụp của Phan Nghiên Nghiên mà liếm màn hình, nhóm người qua đường khi thấy ảnh Phan Nghiên Nghiên đều chấn động, nói cô đúng là mỹ nhan thịnh thế.
Bất quá cũng có không ít antifan nói Phan Nghiên Nghiên đi phẫu thuật thẩm mỹ tái tạo thành công.
Cũng có người nói trình photoshop của đoàn đội Phan Nghiên Nghiên không tồi, có tiến bộ.
Thế nhưng vô luận là nghi ngờ hay khen ngợi đều không thể phủ nhận những đổi mới của Sở Tự đã làm mọi người cảm nhận được Phan Nghiên Nghiên thực sự rất đẹp, đồng thời cũng khẳng định Phan Nghiên Nghiên trang điểm đậm sẽ đẹp hơn trang điểm nhẹ.
Nhân cơ hội này, Sở Tự lại bảo đoàn đội Phan Nghiên Nghiên cắt đoạn phim khiêu vũ cùng quay đầu nhìn lại kia ra, tiếp đó để blogger phát tán ra khắp các trang mạng.
Quả nhiên thu hút được không ít thiện cảm, thậm chí còn ôm về một đống fan.
Cũng vì chuyện này, sau khi tin tức Sở Tự trở thành người đại diện của Phan Nghiên Nghiên được công khai, fan của Phan Nghiên Nghiên liền có chút mâu thuẫn.
Đối với người đại diện từng dính xì căng đan ‘quy tắc ngầm nghệ nhân’ này, phần lớn fan của Phan Nghiên Nghiên đều ôm thái độ xem xét.
‘Dù sao trong sự kiện ‘quy tắc ngầm’ kia, nghệ nhân dính líu đều là nam, vừa thấy đã biết Sở Tự là gay rồi, Nghiên Nghiên nhà chúng ta không nằm trong danh sách bị nhắm tới đâu, với lại tốt xấu gì Sở Tự cũng từng dẫn dắt ra ảnh đế Đàm Thành, lại còn nâng đỏ Tô Khuyết đang tụt dốc, để anh ta dẫn dắt Nghiên Nghiên nhà chúng ta biết đâu sẽ có kỳ tích!’
‘+1, tôi cũng cảm thấy người đại diện trước của Nghiên Nghiên không tốt, không nắm bắt được thị hiếu của khán giả cùng điểm đặc sắc của Nghiên Nghiên. Vừa đổi người đại diện một cái, nhan sắc nghiên nước nghiên thành liền lộ ra, tôi có chút chờ mong a.’
‘Hình đại diện mới trong không gian cùng bách khoa tinh tế quả thực đẹp không tưởng, làm kẻ cuồng nhan tôi đây nhìn mà chỉ muốn liếm màn hình, mắt thẩm mỹ của gay cũng không tệ, kỳ vọng vào Sở Tự.’
Bất quá cũng có một số antifan của Sở Tự nhảy ra nói: ‘Sau khi rời khỏi Đàm Thành, tuy được Tinh Quang ký hợp đồng nhưng hết Tô Khuyết lại tới Phan Nghiên Nghiên, đều là đám nghệ nhân nhân phẩm chẳng ra gì, càng lúc càng low, thực lực căn bản không xứng với danh tiếng người đại diện cấp S, chỉ được mỗi cái danh thôi.’
Thế nhưng rất nhanh liền bị fan của Phan Nghiên Nghiên cùng Tô Khuyết tức giận, đuổi theo đám antifan của Sở Tự mắng suốt mười con phố, chất vấn Nghiên Nghiên cùng Tô Khuyết nhà mình chẳng ra gì chỗ nào, low chỗ nào.
Thẳng tới khi antifan không dám nhắc tới Phan Nghiên Nghiên cùng Tô Khuyết nữa, chỉ chuyên chú mắng một mình Sở Tự mới chịu bỏ qua.
Mà Sở Tự thân là người đại diện, quan trọng nhất chính là nghệ nhân, antifan chỉ mắng cậu mà không đụng tới nghệ nhân của cậu, cho dù mắng cỡ nào cũng chẳng gây ra chút gợn sóng.
****
Đối với hết thảy phát sinh trên mạng, Sở Tự không hề hay biết gì cả.
Sau khi thay đổi hết toàn bộ tuyên truyền cùng thông tin liên quan, Sở Tự bắt đầu tập trung tinh thần chọn lựa kịch bản cho Phan Nghiên Nghiên. Phan Nghiên Nghiên vừa có nhan sắc lại vừa có diễn xuất, muốn lưu lại ấn tượng mỹ nhan thịnh thế trong lòng mọi người quả thực không khó, thế nhưng muốn dựa vào đó để nổi tiếng thì vẫn chưa đủ.
Làm một diễn viên, quan trọng nhất chính là tác phẩm.
Chỉ có không ngừng xuất ra tác phẩm, hơn nữa còn phải là tác phẩm hay thì cuộc đời của diễn viên mới có thể không ngừng tiến tới.
Phan Nghiên Nghiên là nghệ nhân hàng đầu Tinh Quang, kịch bản có rất nhiều, kịch bản hay có thể tiếp nhận cũng không ít, thế nhưng nó có thể thành công hay không thì không biết được, còn phải dựa vào chất lượng quay hình cùng ánh mắt của người chọn lựa.
Lúc mới tiến vào giới này, Sở Tự cũng không biết nên chọn lựa thế nào, thế nào mới là kịch bản hay, có thể phát bạo.
Sau khi cùng Đàm Thành từ tầng chót dần dần leo lên, cậu mới học được cách chọn lựa kịch bản.Giới giải trí này biến đổi mỗi ngày, tốc độ cũng rất nhanh… vì nắm bắt thị hiếu của khán giả rồi chọn ra một kịch bản phù hợp cho nghệ nhân, Sở Tự đã tập thói quen, phàm là kịch bản đưa tới trước mặt liền phải tỉ mỉ xem xét một lần.
Những kịch bản mà cậu từ bỏ được người khác chọn, lúc trình chiếu cậu nhất định sẽ đi xem để kiểm tra xem phán đoán của mình có chính xác hay không.
Nếu nó phát bạo, cậu sẽ viết ra một bảng tổng kết, nghiên cứu tỉ mỉ kỹ càng xem rốt cuộc bởi vì cái gì mà bộ phim này lại bạo như vậy.
Đối với những bộ phim có kịch bản tốt, đạo diễn tốt, diễn viên tốt, quay chụp tốt nhưng lại không tạo được danh tiếng, Sở Tự cũng sẽ nghiên cứu một phen. Sau này cũng nhờ vào ánh mắt lựa chọn kịch bản của Sở Tự mà Đàm Thành mới có danh tiếng cùng nhiều tác phẩm đại bạo như vậy… diễn xuất cũng được tôi rèn ngày một tốt hơn.
Ngay lúc Sở Tự đang chăm chú đọc kịch bản, Tô Khuyết đang ở trường quay đột nhiên gửi tin nhắn: ‘Có đó không? Anh Sở.’
Đứa nhỏ này gần nhất cứ rảnh rỗi lại nhắn tin cho Sở Tự, dính người lợi hại.
Trong giới, nghệ nhân vì công tác vất vả cùng áp lực quá lớn mà nảy sinh các chứng bệnh tâm lý như hậm hực, trầm cảm này nọ cũng không ít… thân là người đại diện, vì lo lắng nghệ nhân của mình mắc phải tình trạng này nên bất kể thời gian địa điểm, Sở Tự luôn nhanh chóng trả lời tin nhắn của nghệ nhân: ‘Đây, có chuyện gì không Tiểu Tô?’
‘Ách… cái kia, cái kia….’ Tô Khuyết có chút do dự không biết nên nói thế nào.
Sở Tự sợ Tô Khuyết có chuyện, liền vội vàng truy hỏi: ‘Có gì cứ nói thẳng, đừng khách khí. Ấp ấp úng úng như vậy ngược lại càng làm tôi lo lắng hơn a Tiểu Tô.’
‘Anh Sở, em xem tin tức, nghe nói anh đã ký kết làm người đại diện cho cô Phan đúng không?’Do dự nửa ngày, Tô Khuyết mới chịu nói ra. [cô ở đây là bậc thầy, k phải cô giáo]
Nhìn thấy tin nhắn này, biết không phải Tô Khuyết xảy ra vấn đề, Sở Tự liền thở phào một hơi: ‘Đúng vậy.’
‘Kia… kia về sau anh Sở còn ký kết với nghệ nhân khác, làm người đại diện của nghệ nhân khác nữa không?’ Qua một hồi lâu, Tô Khuyết mới thấp thỏm gửi tin.
Sở Tự biết Tô Khuyết là đứa nhỏ mẫn cảm khiếm khuyết cảm giác an toàn, nhất định đang sợ cậu có thêm nghệ nhân thì sẽ không để ý tới nữa. Cậu liền quyết định nói rõ với Tô Khuyết, Tô Khuyết là nghệ nhân đầu tiên cậu ký kết sau khi thân bại danh liệt, hai người cùng nhau vượt qua khoảng thời gian đen tối mà leo lên, Tô Khuyết đối với cậu có ý nghĩa rất đặc biệt, mặc kệ sau này cậu ký kết bao nhiêu nghệ nhân cũng không có khả năng bỏ mặc Tô Khuyết, nhất định phải cam đoan rõ để Tô Khuyết cảm thấy an tâm.
Nghĩ nghĩ một chút, Sở Tự xóa đi đoạn tin nhắn thật dài mà mình vừa gõ, tiếp đó đơn giản vắn tắt đáp: ‘Đương nhiên, làm chức nghiệp người đại diện, sau này tôi khẳng định sẽ ký kết với rất nhiều nghệ nhân. Thế nhưng Tiểu Tô cứ an tâm, đối với nghệ nhân mà tôi dẫn dắt, tôi vẫn luôn đối xử thật bình đẳng, sẽ không vì hậu trường mà nặng bên này nhẹ bên kia.’
Sở Tự từng có một người yêu quen khá lâu, đối phương cũng từng bị người đại diện bỏ mặc, Sở Tự liền ra tay giúp đỡ, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp nên thường xuyên trao đổi, cũng đưa ra cái nhìn cùng đề nghị cho đối phương. Đột nhiên một khuya nọ, nghệ nhân kia gọi cho Sở Tự, nói mình thực cô độc, thực khó chịu, muốn nghe giọng Sở Tự một chút. Sau khi biết đối phương mắc phải chứng hậm hực, Sở Tự đã cố gắng an ủi, nói chuyện với đối phương rất nhiều, cũng vì thế mà làm đối phương sinh ra ảo giác, chỉ cần nghe thấy âm thanh của Sở Tự sẽ lập tức an tâm.
Hai người dần dần thân thiết hơn.
Theo lý mà nói, người này chính là đối tượng đầu tiên của Sở Tự, là mối tình đầu của cậu.
Sau đó lúc bọn họ chia tay, đối phương phương nói: ‘Anh đối xử với em thực sự quá tốt, trong lúc em đau khổ nhất tuyệt vọng nhất anh là người đã mang ấm áp tới cho em, cũng vì thế em mới nghĩ mình yêu anh, nhưng kỳ thực không phải. Mà anh đối xử với em giống như một người đại diện chu đáo chăm sóc cho nghệ nhân vậy, anh cũng không thương em.’
Từ đó Sở Tự vẫn luôn đặc biệt chú ý tới thái độ cùng khoảng cách giữa người đại diện và nghệ nhân.
Nghệ nhân và người đại diện là người có quan hệ mật thiết nhất trong công việc, họ thường xuyên trò chuyện rất nhiều để có chung nhận thức, từ đó mới có thể hợp tác vui vẻ. Đối với nhiều nghệ nhân mà nói, thời gian bọn họ ở cùng người đại diện còn nhiều hơn cả người yêu… Nếu vì thế mà có một bên đột nhiên nảy sinh tình cảm thì không tốt lắm…
Sở Tự sẽ không yêu đương với nghệ nhân của mình.
Tô Khuyết là đứa nhỏ tốt, Sở Tự không muốn làm đứa nhỏ này nảy sinh ảo giác.
Qua một hồi lâu sau, Tô Khuyết mới có chút mất mác gửi tin lại: ‘Ò ò.’
Sở Tự thấy vậy cũng không đáp lại.
“Xem gì đó? Vừa nãy không phải đang xem kịch bản à?” Ngay lúc này Viên Tiệp bước vào phòng, thấy Sở Tự dùng thông tấn khí không biết đang nói chuyện với ai, liền thản nhiên hỏi.
Tuy nhân viên cần vụ vẫn luôn an ủi, nói theo biểu hiện hiện tại thì Sở Tự nhất định có ý với anh, muốn quyến rũ anh…
Nghe vậy quả thực rất vui sướng, thế nhưng trong lòng Viên Tiệp lại biết rất rõ, Sở Tự sẽ không yêu thích loại hình nhàm chán như mình, trước kia không thích, hiện giờ lại càng không.
Hiện giờ Sở Tự thân cận với anh như vậy cũng vì xa nhà quá lâu nên xem anh là một vị trưởng bối, một người anh trai mà thôi.
Thế nên trong lòng anh vẫn luôn buồn bực u sầu, chỉ là ngoài mặt vẫn thản nhiên, không dám hỏi quá nhiều, anh sợ nếu mình vượt qua giới hạn thì Sở Tự sẽ không để ý tới mình nữa.
Sở Tự dời mắt khỏi thông tấn khí, không chút nghĩ ngợi nói: “Nói chuyện với nghệ nhân.”