• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giải đông tài sản được kế thừa từ mẹ, Sở Tự lập tức gọi điện báo cho Viên Tiệp, đồng thời cũng hỏi ý kiến đối phương: “Anh Viên, anh cảm thấy em làm vậy có phải hơi xúc động không?”

“Đâu có, tiền này vốn là mẹ để lại cho em, em dùng là bình thường mà, với lại cũng đâu phải tiêu phí bừa bãi, em đầu tư cho bộ phim mới của công ty, chỉ cần em tự tin có thể thu hồi vốn là được mà.” Viên Tiệp vẫn thực hiểu ý như vậy.

Quả thực làm Sở Tự cảm thấy mình hiện giờ không có cách nào để cáu giận với anh.

Cậu thậm chí còn cảm thấy bản thân mình càng lúc càng cáu kỉnh, càng khó lãnh tĩnh, hết thảy đều do Viên Tiệp chiều hư.

Viên Tiệp nói một chuỗi thật dài, cuối cùng kết luận: “Tiểu Tự, mặc kệ em có quyết định gì, anh sẽ luôn ủng hộ em.”

“Em biết.”

Có một bầu bạn ủng hộ vô điều kiện như vậy, Sở Tự không biết là tốt hay xấu nữa, bất quá nghĩ thì nghĩ nhưng cậu vẫn bị đắm chìm vào nó.

Quả thực là một gánh nặng ngọt ngào mà.

Sở Tự câu có câu không trò chuyện với Viên Tiệp: “Đúng rồi anh Viên, anh có xem qua tài sản hiện giờ của em chưa? Tuy là tài sản do mẹ để lại, không thể xem là của riêng em, bất quá hiện giờ em có khả năng nuôi anh rồi a.”

Đã lâu lắm rồi cậu không được thể nghiệm cảm giác có tiền đầy túi thế này rồi a.

Tuy ban đầu không muốn lắm… nhưng không thể không nói sau khi giải đông khoảng tài sản này, Sở Tự quả thực đã an tâm hơn rất nhiều. Ít nhất, cậu không cần lo lắng người ta nói cậu không xứng với Viên Tiệp nữa.

“Ừm, quả thực có thể nuôi anh rồi. Hiện giờ em làm anh có cảm giác được gả vào hào môn thế gia a.” Viên Tiệp cũng học theo, trêu chọc Sở Tự.

Viên gia là quân chính thế gia, ông Viên là lão nguyên soái, còn Sở gia là tài phiệt thế gia, luận về tài lực thì hiển nhiên không thể so sánh.

Tính tổng cộng tài sản của cả Viên gia, chỉ sợ còn không tới hai ngàn triệu.

Đây cũng là nguyên nhân Sở gia cùng Viên gia có thể giao hảo nhiều năm như vậy, một tài một thế, hợp lại có thể bổ khuyết cho nhau, cùng có lợi.

Sở Tự cười ‘hắc hắc’, không nói nữa.

….

Cuối tuần, Sở Tự dành chút thời gian cùng Viên Tiệp kiểm kê lại số tài sản mà mẹ để lại, nghe nói tổng giá trị số lượng tranh chữ, cổ vật này hơn tám trăm triệu, Sở Tự thực phóng khoáng nói: “Anh Viên, thích gì thì cứ lấy đi… không thì bác trai thích cái gì, anh cứ mang về.”

Đây là tài sản mà ông ngoại Sở Tự sưu tầm lúc còn sống. Sau đó thì chuyển qua tay Phùng Vận Chi cùng Sở Tự, chỉ tiếc hai người không hề có hứng thú với số hi thế trân bảo này, chỉ đành cất giữ cẩn thận, hệ thống an toàn cũng chọn bộ cao cấp nhất. Lúc tính tổng tài sản mới gộp giá trị của chúng vào cho dễ nghe mà thôi.

Mấy thứ đồ cổ này, đối với người yêu thích thì chính là báu vật, bất quá đối với người khác thì chỉ là một vật trang trí mà thôi.

Hàng tháng còn phải chi một khoảng không nhỏ cho bảo dưỡng cùng bảo an.”

“Không cần, thay vì mớ đồ cổ tranh chữ, anh nghĩ ba càng thích chưng cơ giáp với vũ khí hơn.” Viên Tiệp tiện tay cầm lấy một thứ, tỉ mỉ quang sát rồi lại bỏ xuống.

Làm một đứa nhỏ xuất thân trong quân nhân thế gia, anh hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này.

Nhìn số đồ cổ chất đầy trong phòng, Sở Tự không khỏi than nhẹ: “Mấy thứ này chỉ có giá trị với những đám người hiểu biết về nó mà thôi… Ôi chao, sau này nếu không lăn lộn trong giới giải trí nữa thì mở viện bảo tàng trưng bày mớ đồ này rồi bán vé vào cửa, anh nói xem có thể kiếm ra tiền không?”

“Vậy sau này em có thể thử xem.” Thấy Sở Tự tám chuyện, Viên Tiệp cũng hùa theo.

Hai người kiểm kê xem xét một phen thì rời khỏi viện bảo tàng tư nhân mà mẹ Sở Tự ký gởi mớ đồ cổ, quay về nhà.

***

Sau khi có nguồn tài chính, ‘Truyền Thuyết Chiến Thần Ngân Hà II’ lập tức xác định thời gian khởi quay.

Sau khi thương nghị, Sở Tự cùng đạo diễn Uông Hiệp quyết định giữ nguyên dàn diễn viên Cố Trạm, Hạ Dương cùng Áo Tạp Tư cũ, mà Đinh Thành Bân cũng được mời đảm nhận vai Hạ Côn.

Những vai diễn còn lại, Sở Tự còn nhét thêm hai nghệ nhân trong công ty, một là Lăng Thiên, một là vai bạn học Hạ Dương, một người sùng bái Trường Đế Khanh, đồng thời cũng là chế tạo sư cơ giáp, sau đó ngoài ý muốn phát hiện âm mưu của Trường Đế Khanh, lúc lớp mặt nạ hoàn mỹ của mình bị vạch trần, Trường Đế Khanh đã giết chết thiếu niên sùng bái vô tội này một cách vô cùng tàn bạo.

Vai bạn học Hạ Dương là vai diễn do Sở Tự tự đặt ra. Mà Lăng Thiên thì chính là vị bầu bạn trong lịch sử của Cố Trạm…

Trong các tư liệu lịch sử, Cố Trạm quen biết cùng tiến tới với Lăng Thiên là chuyện sau khi được bạn tình Trường Đế Khanh đưa tặng cơ giáp.

Sở dĩ gọi là bạn tình bởi vì vị Trường Đế Khanh điện hạ này ngoại trừ Cố Trạm kì thực còn có không ít tình nhân khác, hơn nữa khi ở cùng một chỗ với Cố Trạm vẫn không chấm dứt quan hệ với những người kia, vẫn thường xuyên hẹn hò qua lại.. Những tình nhân kia cùng Cố Trạm chỉ có chung một đặc điểm là tinh thần lực đều đặc biệt cao, sau khi Trường Đế Khanh Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ bị vạch trần âm mưu thì mọi người mới phát hiện, ngoại trừ Cố Trạm, tất cả những người từng lên giường với Trường Đế Khanh đều bị cấy đầu mối trí năng vào não, trở thành ‘nhân loại tiến hóa siêu cấp’, một loại vũ khí hình người có chỉ số thông minh cực cao, giá trị vũ lực cực lớn nhưng chỉ nghe theo mệnh lệnh cùng trung thành với Trường Đế Khanh… Thế nhưng Cố Trạm lại là một ngoại lệ, đồng thời cũng là bằng chứng chứng minh tình cảm mà Trường Đế Khanh dành cho Cố Trạm là tình yêu thực sự.

Trong lịch sử, Lăng Thiên cũng là một nhân vật truyền kỳ, ông xuất thân bần hàn, diện mạo bình thường, vừa gầy vừa nhỏ, vốn chỉ là một dân chúng bình thường sinh sống ở vùng biên tinh xa xôi, thế nhưng lần nọ ngoài ý muốn cứu được Cố Trạm bị thương mất trí nhớ, sau đó hai người kết hôn. Vốn cứ ngỡ hai người cứ vậy bên nhau tới già, nhưng ngày Cố Trạm khôi phục kí ức cũng là ngày vận mệnh Lăng Thiên cải biến.

Lăng Thiên cùng Cố Trạm vốn là người ở hai thế giới khác biệt…. Thế nhưng khi Cố Trạm khôi phục kí ức quyết định trở về quân bộ để tận trung với quốc gia thì Lăng Thiên không chút do dự quyết định theo Cố Trạm lên chiến trường.

Cố Trạm giống như một người thầy, dạy Lăng Thiên điều khiển cơ giáp, dạy Lăng Thiên biết chữ, dạy Lăng Thiên biết cái gì là tín ngưỡng, cái gì là yêu nước, hoàn toàn biến đổi cuộc đời Lăng Thiên.

Hai người giúp đỡ nhau, cùng kề vai chiến đấu bảo vệ quốc gia chống chọi lại quân thù, vượt qua mưa bom bão đạn gần cả trăm năm.

Tay chân trên người vì bảo vệ quốc gia mà không chỉ một lần bị chặt đứt, thế nhưng vì nhanh chóng khôi phục để tiếp tục ra trận giết địch, họ đã ghép chi giả, trở thành một người tàn tật.

Cố Trạm cùng Lăng Thiên chính là quân nhân cùng sĩ quan phụ tá vô cùng đáng kính.

Tình cảm của bọn họ thay vì nói là yêu thì càng giống như tình chiến hữu cùng nhau vượt qua sống chết hơn.

Có thể là vì tình yêu thương nhân loại, vì lí tưởng thống nhất hệ ngân hà mà Cố Trạm rất hiếm khi để bản thân chìm đắm trong tình yêu, khoảng thời gian hôn nhân hơn trăm năm của họ gần như vượt qua trong khói lửa chiến tranh giữa các tinh cầu, thực sự Cố Trạm rất hiếm khi tỏ ra ôn nhu với Lăng Thiên.

Theo tư liệu lịch sử thì phần lớn khoảng thời gian ở chung, hai người đều thảo luận chiến sự, bôn ba trên chiến trường, thân là thống soái, Cố Trạm yêu cầu khá nghiêm khắc với sĩ quan phụ tá Lăng Thiên, đã không ít lần vì giết gà dọa khỉ mà xử phạt Lăng Thiên.

Mà Lăng Thiên không chỉ không oán hận, ngược lại còn vì bản thân chưa hoàn thành tốt nhiệm vụ mà cam tâm tình nguyện chịu phạt.

Quan hệ của hai người công tư rõ ràng tới mức không hề giống một cặp bầu bạn.

Lăng Thiên cũng chưa từng gọi tên Cố Trạm, ông vẫn luôn cung kính gọi là thống soái như những cấp dưới bình thường khác.

Dung mạo Lăng Thiên kì thực rất bình thường nhưng trong sử sách ghi chép lại thì Cố Trạm là chính là một mỹ nam thực sự, không ít fan chiến thần cho rằng Lăng Thiên không xứng với Cố Trạm.

Bất quá cũng có rất nhiều fan cảm động với tình cảm sâu đậm của hai người.

Còn hơn cả tình yêu, tình cảm mà Lăng Thiên dành cho Cố Trạm lại càng giống một loại sùng bái điên cuồng hơn, theo tư liệu lịch sử ghi lại, lúc còn sống được phỏng vấn, Lăng Thiên không ít lần nói: ‘Thống soái chính là vị thần trong lòng tôi.’

‘Trong mắt tôi, chỉ có đoạn thời gian mất trí nhớ ngài ấy mới là bầu bạn của tôi, còn lại chính là thống soái.’

‘Thống soái là người bất phàm, tôi không xứng với thống soái…’

Lăng Thiên chính là như vậy, điên cuồng sùng bái Cố Trạm.

Ngay cả sau khi Cố Trạm không ký tên vào hiệp nghị ly hôn, Lăng Thiên vẫn cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, không xứng với Cố Trạm.

Mà theo lịch sử, Lăng Thiên từng được xưng là ‘trung khuyển của Cố Trạm’, ‘chó điên của Cố thống soái’.

Hai người giúp đỡ nhau vượt qua đoạn thời gian gian khổ tối tăm nhất, Lăng Thiên ở bên cạnh Cố Trạm thì khi ông là tiểu binh đến thiếu tướng, rồi trung tướng, thượng tướng, cuối cùng là vị trí thống soái cao nhất.

Có một lần, khi Cố Trạm vẫn còn là thiếu tướng, vì bị cấp trên đố kỵ mà lâm vào tình cảnh bị bao vây tứ phía, địch nhân truy sát, cấp trên thì cự tuyệt cứu viện, Cố Trạm suýt chút nữa đã bỏ mạng.

Lăng Thiên cầu xin không ít người, thế nhưng đại đa số đều khuyên can Lăng Thiên đừng cứu viện, nên nghĩ tới tánh mạng của mình.

Cầu người không được, Lăng Thiên dứt khoát liều mình điều khiển cơ giáp xông vào giữa vòng vây, có lẽ là vì tình cảm dành cho Cố Trạm, có thể là thành ý của Lăng Thiên cảm động trời xanh nên mệnh của Cố Trạm vẫn giữ được. Lăng Thiên đơn độc xông vào vòng vây kẻ địch cứu được Cố Trạm, hai đài cơ giáp tựa lưng vào nhau, cùng trốn thoát trở về.

Cũng nhờ thế chiến thần mới giữ được mạng sống để cứu giúp hệ ngân hà.

Lúc điên cuồng quyết tâm đơn độc chạy đi cứu viện, Lăng Thiên đã nói thế này với vị chiến hữu muốn khuyên can mình: “Cho dù phải chết, tôi cũng muốn chết cùng một chỗ với thiếu tướng.”

Sau đó Cố Trạm được Áo Tạp Tư đại đế bổ nhiệm làm thống soái tam quân, rất nhiều quý tộc cùng lão tướng không phục, lúc nghe thấy bọn họ lén mắng chửi Cố Trạm, Lăng Thiên đã nói: ‘Các người có thể mắng tôi, nhưng không thể mắng thống soái.’, sau đó đưa ra lời khiêu chiến, đánh một trận làm bọn họ sợ tới không dám nói Cố Trạm thêm câu nào.

Bất quá Cố Trạm lại nói làm vậy là nhiễu loạn quân kỷ, tụ tập đánh nhau, phạt mỗi người năm mươi quân côn, đặc biệt Lăng Thiên là người đi đầu khởi xướng, phạt càng nặng hơn. Thế mà Lăng Thiên không hề có nửa lời oán giận.

Sự sùng bái cùng tín ngưỡng của Lăng Thiên dành cho Cố Trạm cơ hồ đã tới mức mù quáng.

Đời sau phần lớn đều đánh giá Lăng Thiên là ‘một người đã dành toàn bộ sinh mệnh của mình cho lý tưởng của một người khác’.

Mà kết quả của vị thiếu niên nghèo khó thất học ở vùng biên binh nghèo khổ từng bước từng bước trở thành vị trung tướng truyền kỳ của đế quốc quả thực làm người ta thổn thức, Lăng Thiên không phải là một vị quân nhân chết trên chiến trường, cũng không phải vì người yêu thương mà hi sinh, Lăng Thiên đã chết trong tay Trường Đế Khanh, thành viên hoàng thất mà y nguyện ý trung thành, nguyên nhân là vì Lăng Thiên đã vạch trần kế hoạch ‘cơ giáp phản động’ của Trường Đế Khanh.

Làm một quân nhân… kết cục như vậy quả thực quá bi ai, quá đáng tiếc.

Mà cũng chính vì thế người đời sau mới đánh giá tốt về Lăng Thiên như vậy, ngược lại Trường Đế Khanh thì lại vô cùng đánh giận.

Trong kịch bản của Sở Tự, hình tượng Lăng Thiên vẫn không chỉnh sửa quá nhiều, cơ bản vẫn bám sát lịch sử. Sở Tự chọn một người mới có khả năng diễn xuất không tệ trong công ty đảm nhiệm vai diễn này.

Về phần Trường Đế Khanh, Sở Tự vẫn chưa định hình rõ ràng, vì thế cậu giao toàn quyền lựa chọn diễn viên Trường Đế Khanh cùng các vai khác cho đạo diễn Uông Hiệp.

Sở Tự rất tin tưởng mắt nhìn của Uông Hiệp, ông chắc chắc sẽ chọn được một vị Trường Đế Khanh làm cậu vừa lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK