Sở Tự hoảng sợ, vội vàng chộp lấy vỉ thuốc cảm rồi do dự nhích tới bên giường, gọi khẽ: “Anh Viên, anh Viên, anh thức rồi à?”
Viên Tiệp không đáp lại, trở mình một cái như đang ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Sở Tự thở phào một hơi, lúc này mới rón rén rời khỏi phòng.
Ngay khoảnh khắc Sở Tự bước ra khỏi phòng, ánh mắt Viên Tiệp cũng mở ra.
…
Sáng hôm sau lúc ăn sáng, Viên Tiệp giống như lơ đãng hỏi: “Tiểu Tự, tối qua em có vào phòng anh phải không?”
“A…. sao anh biết vậy?” Không hổ là xuất thân từ quân nhân, Viên Tiệp nhanh chóng phát hiện cậu đã động vào đồ trong phòng anh.
Vì thế cậu cũng đã sớm có chuẩn bị: “Hôm qua tôi hơi cảm mạo một chút, nhớ ra trong phòng anh có thuốc nên qua lấy, thấy anh ngủ rồi nên không đánh thức.” Sau đó còn tỏ ra kinh ngạc: “Ôi chao, sao anh biết hay vậy?”
“Nga, hóa ra là vậy à. Em đỡ cảm hơn chưa?” Viên Tiệp không lộ ra nửa điểm khác thường, thực thân thiết hỏi: “Đồ đạc của anh đều để theo quy luật, sáng dậy thấy đồ trong ngăn tủ có chút lộn xộn.”
Sở Tự vội vàng nói: “Tối qua uống thuốc nên khỏe rồi, anh không cần lo lắng.”
Viên Tiệp không nói thêm gì nữa.
Sở Tự không hiểu sao có chút hoảng sợ.
Viên thuốc vẫn còn nằm trong túi áo ngủ, Sở Tự ăn sáng xong liền thay quần áo, tạm biệt Viên Tiệp rồi trực tiếp tìm tới một người bạn làm bác sĩ, đưa viên thuốc để trong lọ vitamin của Viên Tiệp cho đối phương kiểm tra: “Có thể giúp tôi kiểm tra xem đây là loại thuốc gì không?”
“Thuốc này ở đâu ra vậy?” Vị bác sĩ này là bạn bè quen biết nhiều năm của Sở Tự, cầm viên thuốc ngửi ngửi một chút, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, cẩn trọng hỏi.
Nhìn phản ứng đối phương, Sở Tự cũng đoán được tám chín phần: “…là thuốc mà vị hôn phu của tôi đang uống, anh ấy dấu nó trong lọ thuốc vitamin, thuốc này có vấn đề gì à? Cậu có thể giúp tôi kiểm tra xem là loại thuốc gì không?”
“Vị hôn phu của cậu? Đối tượng mới à, vẫn là ngôi sao? Tôi đã sớm bảo cậu đừng tìm đối tượng trong giới rồi mà, áp lực lớn, lượng công việc nhiều, bảo tìm người ngoài giới thì cậu lại không chịu nghe.” Vị bác sĩ nọ nhíu mày nói: “Đây là Fluoxetine…nếu vị hôn phu của cậu đang uống thì này thì vấn đề hơn lớn một chút.”
Rốt cuộc cũng chiếm được đáp án, thế nhưng tâm tình Sở Tự không hề thoải mái chút nào, ngược lại lại càng nặng nề hơn: “…là thuốc điều trị chứng hậm hực à?”
Như thế xem ra…
Những lời Ân Giác nói chính là thật… Viên Tiệp thực sự vì năm đó cậu giải trừ hôn ước mà mắc chứng hậm hực tự sát?
“Không phải chứng hậm hực, là chứng rối loạn lưỡng cực (Bipolar disorders), so với chứng hậm hực còn nghiêm trọng hơn.” Người bạn bác sĩ lắc đầu nói.
Sở Tự khó hiểu nhíu mi: “Rối loạn lưỡng cực?” Chứng trầm cảm hậm hực thì cậu có nghe nói qua, thế nhưng rối loạn lưỡng cực thì thực sự không biết…
“Đó là một chứng bệnh tâm lý còn nghiêm trọng hơn chứng hậm hực, chứng bệnh này làm bệnh nhân bị khủng hoảng tâm lý nghiêm trọng vì hai loại cảm xúc cực đoan hậm hực cùng nóng nảy cùng xuất hiện, rất khó trị liệu tận gốc.”
Sở Tự sững sờ, một hồi lâu sau mới hỏi: “Kia mắc phải bệnh này, bệnh nhân có khuynh hướng tự sát không?”
“Không chỉ có khuynh hướng tự sát hay tự cách ly với xã hội, nói không chừng còn có khuynh hướng tổn thương người thân thiết, muốn hủy diệt hết thảy những gì ở xung quanh mình.” Bác sĩ nhíu chặt mày.
Anh dừng một chút mới hỏi Sở Tự: “Cậu thật sự đã nhận định người này rồi à, không thể chia tay đổi đối tượng khác sao? Chứng bệnh này thực sự rất phiền toái, cũng rất nghiêm trọng, nếu không trị tận gốc thì sau này tái lại sẽ càng nghiêm trọng hơn… Hiện giờ chỉ mới là hôn phu thôi, nếu sau này kết hôn thì sẽ dính với nhau cả đời, nói không chừng một ngày nào đó anh ta phát bệnh, nửa đêm cầm dao bằm cậu thành thịt vụn… Tâm lý của những người mắc phải chứng bệnh này rất khó suy đoán.”
Anh không biết sự tình giữa Sở Tự cùng Viên Tiệp.
Bất quá với cương vị một người bạn, anh không thể không đề nghị như vậy. Thực không hiểu Sở Tự từ đâu quen biết một đối tượng nan giải như vậy.
Sở Tự im lặng lắng nghe, vẻ mặt hoảng hốt không thôi: “Tôi thực thương anh ấy, tôi sẽ không chia tay đâu, tôi sẽ kết hôn với anh ấy, ở bên anh ấy cả đời…” Một hồi lâu sau mới mở miệng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới Viên Tiệp vì mình giải trừ hôn ước mà mắc phải chứng hậm hực, thậm chí còn vì thế mà tự sát, cậu không hề biết Viên Tiệp thích mình như vậy, cậu vẫn.. vẫn luôn nghĩ rằng hôn ước kia chỉ là ước định của cha mẹ mà thôi, thái độ của Viên Tiệp đối với cậu cũng không nóng không lạnh, cứ như cuộc hôn nhân này có hay không cũng được.
Cậu không hề biết…
Không hề biết một phút tùy hứng của mình lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, khi đó cậu còn… còn đối xử tồi tệ với anh như vậy.
Đều tại cậu.
Tất cả đều tại cậu, Viên Tiệp xuất sắc như vậy, tài giỏi như vậy… sao có thể có vấn đề thần kinh chứ, sao có thể mắc bệnh tâm lý cơ chứ… là cậu, là cậu…
Là cậu đã hủy Viên Tiệp.
Sở Tự áy náy tột cùng.
Người bạn bác sĩ thấy cậu quyết tâm như vậy, liền nhíu mày tiếp tục khuyên can: “Cậu cần phải hiểu rõ thế nào là rối loạn lưỡng cực, nó không đơn giản chỉ là tự sát như chứng hậm hực, vấn đề này không thể dùng tình cảm giải quyết đâu. Hiện giờ cậu muốn kết hôn với anh ta thì phải suy nghĩ rõ ràng, một khi phát bệnh sẽ hoàn toàn không còn tính người, trước đó đã từng có bệnh nhân giết chết con cái cùng bầu bạn của mình… Nếu cậu kết hôn với anh ta, một ngày nào đó anh ta phát bệnh thì rất có thể sẽ nổi điên lên chém cậu một dao.”
“Là tôi, là tôi đã hủy hoại anh ấy, bệnh của anh ấy do tôi mà ra. Tôi sẽ kết hôn với anh ấy… cho dù anh ấy điên rồi tôi cũng chăm sóc anh ấy cả đời, thậm chí anh ấy có chém tôi, tôi cũng tiếp nhận.” Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Sở Tự đã quyết tâm phải kết hôn với Viên Tiệp, chăm sóc đối phương cả đời.
Mỗi người đều có trách nhiệm phải gánh vác.
Là cậu hại Viên Tiệp, Viên Tiệp vì cậu mà bị bệnh… nhân quả tuần hoàn, nếu hiện giờ Viên Tiệp đã là đối tượng của cậu thì cậu càng phải gánh vác trách nhiệm, chăm sóc anh cả đời.
Sau này mặc cho Viên Tiệp điên hay ngốc, hay thực sự một dao chém chết cậu, cậu đều tiếp nhận.
Vị bác sĩ nọ nhíu chặt mày: “Cậu nên suy nghĩ lại thì hơn…”
“Không cần nói nữa, cám ơn cậu đã giúp tôi xem thuốc… hôm nào tôi mời cậu uống rượu mừng.” Sở Tự trực tiếp đánh gảy, ánh mắt lóe sáng, hiển nhiên trong lòng đã có quyết định.
Đời này cậu đã quyết phải ở bên cạnh Viên Tiệp.
****
Bởi vì bệnh tình tái phát, mỗi tuần Viên Tiệp đều dành thời gian cố định trở về đế đô để gặp bác sĩ tâm lý.
Trong phòng bệnh vang vọng tiếng nhạc thư giãn tâm tình, Viên Tiệp ngồi trên chiếc xích đu dệt bằng mây thật lớn, lẳng lặng nói ra tâm tình của mình với bác sĩ: “….tôi nghĩ em ấy đã phát hiện tôi bị bệnh, tối qua sau khi chúng ta về phòng nghỉ ngơi, em ấy lén vào phòng tôi, tìm kiếm ngăn tủ đựng thuốc, sau đó lấy đi ba viên thuốc RRLC mà tôi để trong lọ thuốc vitamin…”
“Em ấy mà anh nói, nếu tôi đoán không sai thì chính là người mà anh đang yêu đúng không, Viên tướng quân.” Bác sĩ Lương nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ Viên Tiệp nói, sau đó tiến hành câu thông.
Viên Tiệp vuốt nhẹ cằm mình: “Đúng vậy, tôi thực sự không đoán được em ấy đang nghĩ gì, cứ luôn nghi thần nghi quỷ, mỗi khi em ấy không ở bên cạnh tôi liền suy nghĩ miên man, tôi rất muốn khống chế chính mình, thế nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được. Tôi cảm thấy tâm lý của mình thực vặn vẹo, thực biến thái… Tôi rất sợ, sợ em ấy biết tôi bệnh rồi rời bỏ tôi, đến khi đó tôi sẽ mất khống chế mà làm ra chuyện tổn thương em ấy, tôi sợ mình sẽ không khống chế được bản thân…”
“Có đôi khi tôi nghĩ có lẽ chia tay là tốt nhất đối với tôi và em ấy, chính là… tôi luyến tiếc, mỗi một ngày được ở bên em ấy đối với tôi đều thực xa xỉ.”
“Có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều, cậu ấy căn bản không biết gì cả, cậu ấy vào phòng cậu chẳng qua chỉ muốn lấy thuốc cảm mạo thôi thì sao?”
“Không, sẽ không…. tôi tận mắt nhìn thấy hết thảy, em ấy nghĩ là tôi đang ngủ, thế nhưng kỳ thực tôi đã tỉnh từ sớm.”
“Viên tướng quân, anh phải biết mình mắc chứng rối loạn lưỡng cực, người mắc chứng bệnh này có đôi lúc sẽ tự sinh ra ảo tưởng, có lẽ người yêu anh không hề làm gì cả, cũng không biết gì cả, hết thảy chỉ là ảo tưởng của anh thì sao?”
“Trong lọ vitamin có bao nhiêu viên thuốc, tôi đã đếm lại rồi… tuyệt đối không sai, thiếu đúng ba viên.” Viên Tiệp thực khẳng định: “Em ấy cầm thuốc đi, nhất định đã biết tôi mắc chứng bệnh này.”
Thấy thái độ Viên Tiệp kiên quyết như vậy, bác sĩ Lương không dám ép hỏi, chỉ vừa ghi chép vừa hỏi sang chuyện khác: “…thoạt nhìn, anh rất yêu người yêu của mình?”
“Tôi thực thương em ấy.” Lúc này Viên Tiệp trả lời thực nhanh: “Mỗi ngày được ở bên em ấy đối với tôi đều thực xa xỉ, sau khi mắc chứng bệnh này, tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày có thể ở cùng một chỗ với em ấy, vốn tôi chỉ nghĩ, có thể ngẫu nhiên gặp mặt, làm một người bạn một người anh trai của em ấy là tôi đã đủ vui vẻ đủ thỏa mãn, thậm chí một ngày nào đó em ấy ở bên người khác, tôi cũng sẽ chúc phúc. Thế nhưng con người lại quá tham lam, tiếp xúc càng nhiều thì tôi lại càng muốn nhiều hơn, được làm bạn với em ấy tôi lại muốn trở thành người yêu, khi trở thành người yêu rồi tôi lại muốn tiến xa hơn, muốn ở cùng một chỗ với em ấy, mỗi ngày đều được nhìn thấy em ấy, thế nhưng khi thực sự ở chung với nhau rồi, tôi lại bắt đầu cảm thấy không đủ… Tôi muốn em ấy cũng yêu tôi, hi vọng địa vị của mình trong trái tim em ấy là quan trọng nhất, hoàn toàn chiếm cứ cả tinh thần và thể xác em ấy…”
Viên Tiệp không ngừng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Tôi thực sự là tham lam vô độ, muốn có ngày càng nhiều hơn nhiều hơn nữa, điều này thực đáng sợ, tôi không thể khống chế được mình. Tôi lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy thì một lúc nào đó tôi sẽ không chế được bản thân… sẽ hoàn toàn bại lộ bộ mặt tham lam, vặn vẹo, xấu xí của mình trước mặt em ấy, làm tổn hại em ấy.”
“Điều này thực đáng sợ a bác sĩ, xin ông hãy giúp tôi đi, giúp tôi khống chế tâm lý vặn vẹo đáng sợ này… tôi thực sự không thể không có em ấy, tôi không thể mất đi em ấy.”
Thấy tình huống của Viên Tiệp không ổn, bác sĩ Lương vội vàng nói: “Xin anh hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại đi Viên tướng quân, kỳ thực khi đang yêu, tâm lý này thực bình thường, căn bản không phải là triệu chứng bệnh hoạn gì cả, nếu yêu thì đương nhiên sẽ hi vọng đối phương yêu mình, hi vọng mình là độc nhất vô nhị trong lòng đối phương, điều này thực bình thường, vô cùng bình thường.”
“Hiện giờ anh đã khống chế tâm lý chính mình rất tốt, vấn đề là anh quá mẫn cảm, quá rối rắm, khi yêu liền bắt đầu nghi thần nghi quỷ, ghen tuông này nọ là thực bình thường, hoàn toàn không phải tâm lý anh có vấn đề… Anh có thể thử nói những nghi ngờ trong lòng mình với người yêu, con người không có ai hoàn mỹ cảm, anh không cần cố tỏ ra mình là người hoàn mỹ trước mặt đối phương, yêu là bao dung cả ưu và khuyết của người yêu, loại chuyện này cứ thực tự nhiên tự tại, đừng quá tự ti, tôi tin tưởng cậu ấy có thể lý giải anh…” Bác sĩ Lương khuyên nhủ: “Trước kia không phải anh đã nói, cậu ấy đã từng có không ít đối tượng kết giao à?”
Viên Tiệp kháng cự: “Không, tôi không thể làm vậy, em ấy nhất định sẽ rời bỏ tôi, chán ghét tôi…”
Anh căn bản không dám lộ mặt không tốt của mình ra trước mặt Sở Tự.
“Nếu được, có thể để tôi gặp người yêu của anh không Viên tướng quân? Đối với phương diện trị liệu tâm lý, bình thường cần có người nhà cùng người yêu hỗ trợ, như vậy sẽ có lợi cho bệnh tình của anh hơn… Mà vấn đề của anh và cậu ấy cũng có thể thông qua tôi mà cải thiện.” Bác sĩ Lương đề nghị.
Viên Tiệp lập tức kích động, ý tứ kháng cự lại càng sâu hơn: “Không, tôi không thể để ông gặp em ấy, không thể để em ấy biết những việc này….”
Anh căn bản không dám để Sở Tự biết mình vì chứng hậm hực mà nghĩ quẩn tự sát. Điều đó quá đáng sợ, cũng quá yếu đuối… đó căn bản không phải anh mà Sở Tự biết…
Trong quan niệm của Viên Tiệp, vì đối phương giải trừ hôn ước mà tự sát chẳng khác nào muốn uy hiếp cùng tranh thủ sự đồng tình của đối phương, điều đó thực tồi tệ, cũng không thể dễ dàng tha thứ, người ngoài nhìn vào chỉ đồng tình cho người bị uy hiếp mà thôi.
Anh muốn hoàn toàn xóa bỏ chuyện này, vì không để Sở Tự biết góc quá khứ u ám này, sau khi hai người dọn tới sống chung, anh thậm chí không dám để người nhà cùng Sở gia biết chuyện anh cùng Sở Tự đã ở cùng một chỗ để Sở Tùng Bách tha thứ, cho phép Sở Tự quay về nhà.
Anh không thể để Sở Tự biết mình từng tự sát, ý tưởng của Viên Tiệp thực bi quan cũng thực cực đoan.
Bác sĩ Lương thấy vậy, cũng không dám khuyên nhủ nhiều nữa.
Sau khi biết Viên Tiệp mắc chứng rối loạn lưỡng cực, hơn nữa còn từng tự sát thì lập tức nghĩ tới anh chắc chắn đã từng trị liệu, hơn nữa còn có bác sĩ riêng.
Có một số việc Sở Tự không dám giáp mặt hỏi thẳng Viên Tiệp, vì thế cậu nghĩ có lẽ nên thông qua bác sĩ của anh để tìm hiểu.
Lúc bọn họ xác định quan hệ, Viên Tiệp đã liên kết thông tấn khí với Sở Tự, Sở Tự có thể dựa vào thông tấn khí của mình kiểm tra tất cả tin tức cá nhân của Viên Tiệp ngoại trừ những cơ mật quân sự được mã hóa. Ngoại trừ những tin tức cơ mật quân sự, số thông tin còn lại rất ít.
Trước kia Sở Tự chưa bao giờ tò mò tìm hiểu, bất quá số đó cũng chỉ là tin tức quân sự, chẳng qua không cơ mật nên không cần mã hóa mà thôi.
Thế nhưng sau khi biết bệnh tình của anh, Sở Tự liền bắt đầu tò mò.
Sở Tự từng tham gia kỳ thi kĩ thuật viên mạng, chuyện này ngay cả cha mẹ cậu cũng không biết, sau một giờ giải mã, loại trừ những tin tức quân sự cơ mật, quả nhiên Sở Tự tìm được hồ sơ bệnh án cùng phương thức liên hệ với bác sĩ tâm lý của Viên Tiệp.
Sở Tự cố ý dành thời gian tự mình chạy tới thủ đô một chuyến, thông qua quyền hạn từ thông tấn khí của Viên Tiệp tiến vào phòng khám tâm lý hàng đầu thủ đô, gõ cửa phòng vị bác sĩ kia.
“Xin chào, xin hỏi cậu là….” Nhìn thông tin trên màn hình, bác sĩ Lương cứ tưởng là Viên Tiệp lại tới, thật không ngờ khi ngẩng đầu lên lại thấy một thanh niên xa lạ, liền nghi hoặc nhíu mi.
Sở Tự hỏi: “Xin hỏi ngài có phải là bác sĩ Lương không? Phòng khám của ngài có một bệnh nhân tên là Viên Tiệp đúng không?”
“Cậu là…” Bác sĩ Lương không dám để lộ thông tin người bệnh.
Sở Tự trực tiếp mở thông tấn khí liên kết của mình với Viên Tiệp cho đối phương xem: “Tôi là người yêu của Viên Tiệp, anh ấy không muốn tôi biết về bệnh tình của mình, tôi cũng không dám hỏi, bất quá tôi nghĩ mình có thể nói chuyện với ngài.”
“Vừa lúc, tôi cũng muốn gặp cậu để nói chuyện về bệnh tình của ngài Viên, cậu chủ động tìm tới đúng là quá tốt.” Sau khi xem qua thông tin thông tấn khí của Sở Tự, xác nhận quan hệ của hai người đúng là người yêu, bác sĩ Lương vội vàng mời Sở Tự ngồi xuống.
“Ngài Viên mười mấy năm trước vì bị vị hôn phu giải trừ hôn ước mà từng tự sát, xin hỏi cậu có biết chuyện này không?” Vừa mới ngồi xuống, bác sĩ Lương đã trực tiếp hỏi.
Sở Tự cười khổ: “Tôi biết, kỳ thực tôi chính là vị hôn phu đó.”
“Hóa ra là vậy, gần nhất hai người vừa mới tái hợp đúng không? Khó trách ngài Viên cứ lo được lo mất như vậy… bệnh tình của ngài ấy trên cơ bản đã ổn định, không còn khuynh hướng tự sát hay giết người, thế nhưng lại đặc biệt khiếm khuyết cảm giác an toàn cùng tự tin ở trước mặt cậu…” Bác sĩ Lương mở bản ghi chép về Viên Tiệp, thao thao không ngừng.
Sở Tự cùng đối phương nói chuyện suốt cả buổi chiều.
Từ chỗ bác sĩ Lương, Sở Tự biết được rất nhiều chuyện về Viên Tiệp, kể cả chuyện phát sinh năm đó sau khi mình bỏ nhà đi… Nhìn hồ sơ ghi chép, Sở Tự cảm thấy mình giống như một tên tội đồ, cậu cảm thấy bệnh tình của Viên Tiệp hoàn toàn vì mình mà ra, lúc cậu không ở, cuộc sống của anh thực tốt đẹp.
Tâm tình của Sở Tự phức tạp không thôi, cũng thực nặng nề.
Đối với Viên Tiệp, cậu quả thực đau đớn không thôi, phải yêu một người đến cỡ nào mới chọn lựa tự sát sau khi bị đối phương từ bỏ chứ?
Sở Tự thực không tưởng tượng được, chỉ cảm thấy thực áy náy, thực đau lòng…. chỉ hận không thể đập chính mình thời thiếu niên một trận.
Trên đường từ đế đô trở về, Sở Tự điều khiển xe huyền phù di chuyển thật nhanh, thế nhưng cũng gần mười một giờ mới về tới nhà, lúc ở dưới lầu nhìn thấy cửa hàng tiện lợi vẫn còn mở cửa, cậu liền chạy vào mua chút đồ rồi mới chạy lên nhà.
Đèn trong nhà còn sáng, lúc Sở Tự mở cửa, Viên Tiệp đang lẳng lặng ngồi ở phòng khác chờ cậu.
Nếu là trước kia, Sở Tự nhất định sẽ không cảm thấy có gì không đúng. Thế nhưng hiện giờ, vừa thấy liền biết Viên Tiệp nhất định đã đứng ngồi không yên chờ đợi cả đêm…
“Tiểu Tự, em về rồi, sao hôm nay về muộn như vậy?” Viên Tiệp đứng dậy nhìn cậu, hoàn toàn không thể nhìn ra anh từng mắc phải chứng bệnh RRLC nghiêm trọng.
Thế nhưng kỳ thực anh đang rất khẩn trương…
Anh biết Sở Tự cầm thuốc đi, anh không biết Sở Tự đã biết mình bị bệnh hay chưa, cậu có cảm thấy anh thực kinh khủng hay không, có mở miệng hỏi chuyện này hay không, mà anh thì nên trả lời thế nào.
Bất quá ngoài mặt vẫn tỏ ra thực bình tĩnh.
Sở Tự đột nhiên tiến tới ôm chầm lấy anh.
Viên Tiệp sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng thì Sở Tự đã áp sát bên tai anh thì thầm: “…tôi yêu anh.”
Cậu biết Viên Tiệp thiếu cảm giác an toàn, kia cậu sẽ cố gắng làm anh có được cảm giác đó…
Viên Tiệp ngây ngẩn cả người, bọn họ ở chung lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Sở Tự nói những lời này, sau một phút sửng sốt, anh có chút khẩn trương nắm lấy tay Sở Tự, cấp bách nói: “Tiểu Tự, em vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa được không?”
“Tôi yêu anh.” Sở Tự không chút keo kiệt, lần thứ hai mở miệng. Hiện giờ trong mắt cậu đã không còn điều gì quan trọng hơn Viên Tiệp. Viên Tiệp muốn nghe gì, cậu liền nói cái đó, bao nhiêu lần cũng được.
Viên Tiệp đột nhiên ôm chặt lấy Sở Tự, chặt tới không thể chặt hơn được nữa, Sở Tự cũng tùy ý anh, đồng thời cũng ôm lấy anh thật chặt, hai người dây dưa cùng một chỗ, tựa như bị gắn chặt vào nhau, không bao giờ có thể tách rời.
Cũng không biết ôm bao lâu, cả hai mới buông lỏng ra.
Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự thật lâu, sau đó cúi xuống hôn cậu, Sở Tự tùy ý Viên Tiệp đòi hỏi, không hề cự tuyệt, ngược lại còn nhiệt tình đáp lại.
Nụ hôn kết thúc…. cả hai đều có chút thở dốc.
Nhìn khoảng không trước mặt, Viên Tiệp nói: “Thời gian không còn sớm, hai chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi làm.”
Anh nghĩ, mình cần phải tắm nước lạnh để áp chế bản thân. Mặc kệ Sở Tự có biết chuyện hay chưa, chỉ cần cậu không nói chia tay với anh là tốt rồi.
“Tôi qua phòng anh ngủ.” Sở Tự đột nhiên túm lấy tay anh, kiên định nói.
Từ khi biết Viên Tiệp mắc chứng bệnh này, hơn nữa còn từng tự sát, Sở Tự không có cách nào để anh ngủ một mình. Bởi vì cậu không biết khi một mình ở trong phòng, Viên Tiệp sẽ nghĩ gì, làm gì… Cậu sợ Viên Tiệp sẽ nghĩ quẩn, cho dù cậu ở ngay cách vách.
Trong giới giải trí, những minh tinh tìm đường tự tử ở ngay dưới mí mắt bầu bạn thực sự có rất nhiều.
Viên Tiệp sửng sốt, không rõ vì sao Sở Tự lại quyết định như vậy: “A?”
“Tôi muốn ngủ chung với anh.” Sở Tự không cho phép kháng cự, cậu lặp lại lần nữa.
Viên Tiệp chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Sở Tự, chỉ đành ngơ ngác nói: “Ừm.”
Hai người đều chưa từng cùng đối phương ngủ chung một giường, nằm cạnh nhau, rõ ràng nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương truyền vào tai, sau khi nằm xuống, cả hai ngay cả cử động cũng không dám.
Vốn tưởng đêm nay mình cùng đối phương đều khó ngủ.
Thế nhưng bất ngờ chính là rất nhanh sau đó cả hai đều chìm vào mộng đẹp, ngủ thật sâu.
Sở Tự có một giấc mộng ngọt ngào vô cùng, sáng hôm sau đặc biệt dậy sớm, lúc tỉnh dậy thì phát hiện đùi mình bị thứ gì đó chọt trúng, cử động một chút, phát giác ra bên cạnh còn có một người thì không khỏi hoảng sợ.
Trong lúc xoay người, Sở Tự mới nhớ ra mình đang nằm trên giường Viên Tiêp, mà người nằm bên cạnh cũng chính là anh.
Mà thứ đang chọt vào đùi cậu… đại khái chính là bạn nhỏ của Viên Tiệp đi.
Viên Tiệp bị động tĩnh của Sở Tự nháo tỉnh, nháy mắt nhìn thấy Sở Tự, ánh mắt lập tức tỉnh táo.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, ý thức được bạn nhỏ của mình đang thực hưng phấn lại còn áp sát vào người Sở Tự, Viên Tiệp xấu hổ không thôi: “Thực ngại quá…”
Lớn như vậy vẫn luôn ngủ một mình, đây là lần đầu tiên Viên Tiệp đụng phải sự tình này.
Sở Tự cúi đầu nhìn thông tấn khí, cư nhiên chỉ mới năm giờ sáng.
Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai, là ngày lễ tình nhân.
Bình tĩnh nhìn Viên Tiệp ở bên cạnh, Sở Tự đột nhiên nhớ tới món đồ mình mua ở cửa hàng tiện lợi tối qua, chỉ là hôm qua tâm tình không ổn lắm nên đã quên bén mất, lúc này liền hạ quyết tâm.
Sở Tự lơ đãng cọ cọ lên bộ phận nào đó đang cứng rắn của Viên Tiệp, cậu phát hiện mình cũng cương lên, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn làm tình với anh.”