Xem xong một lượt, Sở Tự cảm thấy tâm tình lại vui sướng hơn.
Lần này cậu nhất định sẽ đánh Lâm Khinh Vũ rớt xuống đáy cốc.
Bởi vì sắp tới không có chuyện gì cần xử lý nên bản thân Sở Tự cũng không ý thức được khoảng thời gian này, mỗi ngày mình cơ hồ đều dính cùng một chỗ với Viên Tiệp.
Mỗi ngày bọn họ cùng mua đồ ăn, cùng nấu cơm, cùng quét dọn vệ sinh, tới giờ thì cùng nhau tản bộ, chạy bộ, tập thể hình… Cuộc sống quả thực quy luật tới mức không thể quy luật hơn được nữa, thỉnh thoảng Sở Tự muốn lười biếng nghỉ chạy một hôm, thế nhưng Viên Tiệp tác phong quân nhân không chút lưu tình cường ngạnh lôi Sở Tự từ trên giường dậy.
Viên Tiệp không thích lên mạng, vì tôn trọng anh nên mấy ngày nghỉ này Sở Tự cũng không ol, không tìm hiểu tin tức mới mẻ trên mạng.
Tuy cuộc sống nghỉ hưu dưỡng lão thế này có chút nhàm chán, chính là bản sắc của cuộc sống vốn là vậy, Sở Tự cũng không cảm thấy buồn bực, hơn nữa qua vài ngày, thân thể cùng tinh thần của cậu quả thực cũng khỏe khoắn hơn không ít, Sở Tự bắt đầu cảm thấy lối sống như vậy cũng tốt…
Toi đời rồi, cậu sắp bị Viên Tiệp tẩy não thành người già luôn rồi.
Sở Tự có chút bi thương nghĩ.
“Ôi chao anh Viên, mấy hôm nay anh cứ ở bên này, không cần về nhà sao?” Chạng vạng, sau khi hai người cùng chạy bộ xong, Sở Tự ngồi trên ghế rót nước cho mình cùng Viên Tiệp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền hỏi.
Viên Tiệp không giống cậu, từ nhỏ đã là bé ngoan, cho dù được nghỉ cũng không ra ngoài chơi đùa… Không ở trong nhà đọc sách thì sẽ chạy tới nhà Sở Tự, là người cực kỳ lưu luyến gia đình, không hề có nửa điểm hứng thú với thế giới đầy màu sắc bên ngoài…
Nghĩ tới khoảng thời gian này Viên Tiệp không đi làm thì tới chỗ mình, căn bản không dành thời gian quay về Viên gia… Sở Tự không khỏi có chút kinh ngạc.
Nghe Sở Tự hỏi vậy, trong lòng Viên Tiệp có chút bất an, bất quá biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ: “Sao vậy? Chê anh quản nhiều quá, bắt đầu phiền chán à?”
“Không có, tôi nhớ trước kia anh không thích rời xa gia đình… sau khi hai bác cho anh dọn ra ngoài, anh vẫn thường xuyên về thăm bọn họ. Cho nên mấy ngày nghỉ gần đây anh cứ ở bên này nên tôi có chút kinh ngạc.” Sở Tự kỳ thực cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là trong lòng nghĩ gì liền nói đó.
Viên Tiệp thầm thở phào một hơi, sắc mặt bất biến giải thích: “Ba mẹ chê anh phiền… không cho anh về.”
“Phốc ~” Nghĩ tới chuyện cũ, Sở tự liền nhịn không được mỉm cười: “Nhiều năm như vậy rồi mà hai bác vẫn như xưa à?”
Viên gia cùng Sở gia là thế giao, hai người cha là tri kỷ, còn hai người mẹ là bạn thân. Theo lý mà nói theo hoàn cảnh này lớn lên, nền tảng giáo dục của hai người hẳn phải cực kỳ tương tự mới đúng, chính là cố tình cha mẹ hai bên lại hoàn toàn tương phản. Mẹ Sở Tự khi còn trẻ được mệnh danh là tiểu thư thế gia xuất sắc nhất, là mẫu con dâu điển hình trong lòng các bà mẹ chồng thế gia, là đối tượng liên hôn tốt nhất. Còn mẹ Viên Tiệp mặc dù cũng có gia thế hiển hách nhưng rất nhiều nhân sĩ bảo thủ đánh giá bà quá phản nghịch, là nàng dâu bất trị… Đối với chuyện mẹ Sở Tự cùng mẹ Viên Tiệp là bạn thân, mọi người đều không thể nào lý giải, hai người với hai tính cách hoàn toàn trái ngược sao có thể chơi thân với nhau…
Chính là, hai người cố tình lại thân thiết như vậy cả một đời.
Tính cách phản nghịch của mẹ Viên Tiệp đã khắc tận xương, vì thế cho dù là liên hôn nhưng bà đã đồng ý thì chính là biểu thị cha Viên Tiệp chính là chân ái trong lòng bà, không thể nghi ngờ.
Bất đồng với Phùng Uẩn Chi tính tình nội liễm hướng nội, mẹ Viên Tiệp vẫn luôn lộ rõ ý mình ra ngoài mặt.
Vì thế thời thơ ấu của Sở Tự chính là như vậy, im lặng nhìn hai vị trưởng bối Viên gia ân ân ái ái.
Khác với Phùng Uẩn Chi vì thân thể không tốt mà không nghĩ tới đứa nhỏ, tới tận một trăm mới ngoài ý muốn có Sở Tự. Cha mẹ Viên Tiệp lại thích thế giới của hai người, tới lúc hơn trăm tuổi, nếu không phải không sinh thì sẽ không còn cơ hội, hơn nữa cũng kiềm một người thừa kế, bọn họ mới vội vàng sinh hai anh em Viên Tiệp, Viên Hạ.
Đối với vấn đề giáo dục đứa nhỏ, cha mẹ Viên Tiệp cũng không quá để ý, cũng không nghiêm khắc quản giáo.
Thậm chí có đôi khi thấy Viên Tiệp chỉ cặm cụi học tập, mẹ Viên Tiệp còn nói với Sở Tự: “Tàng Phong, con rảnh thì kéo anh Viên của con ra ngoài chơi nhiều một chút, shopping này nọ, để nó tiếp xúc với thế giới của đám trẻ các con, đừng để nó cứ như ông cụ thế kia, cả ngày chẳng chơi đùa gì cả, chỉ biết sách với vở.”
Thế nhưng cố tình hai vị cha mẹ nhìn không đáng tin chút nào kia lại nuôi ra hai vị thiếu gia thế mẫu mực, mà Sở Tự dưới sự giáo dục nghiêm khắc của Sở Tùng Bách lại…
Thế nên mới nói, nếu không phải Viên Tiệp cùng Sở Tự kém nhau ba tuổi thì thực sự có không ít người hai nhà đã tráo đổi đứa nhỏ.
Tới khi hai anh em Viên Tiệp, Viên Hạ lục tục trưởng thành, hai vợ chồng yêu thích thế giới hai người không muốn bị con cháu quấy rầy liền trực tiếp đuổi hai đứa con ra ngoài, dành lại thế giới riêng của mình.
Hơn nữa còn không ngừng thúc giục Viên Tiệp cùng Viên Hạ khi đó đã có hôn ước sớm ngày thành gia, bớt làm phiền bọn họ.
Sở Tự thật không ngờ đã qua mười mấy năm mà hai vị trưởng bối cư nhiên vẫn thắm thiết như vậy.
“Bọn họ vẫn luôn ân ái, trừ bỏ lẫn nhau, trong mắt bọn họ không chứa được ai khác.” Viên Tiệp ôn nhu nói, quả thực cũng thực bất đắc dĩ với cha mẹ nhà mình.
Sở Tự cảm khái: “Tôi thực hâm mộ tình cảm của hai bác.”
Năm đó cậu quyết liệt với Sở Tùng Bách, cự tuyệt liên hôn thế gia, cậu muốn tự tìm con đường của riêng mình, tìm một chân ái để chứng minh với Sở Tùng Bách.
Chính là tới hiện giờ, biến thành bộ dáng này… đừng nói chân ái, bên cạnh ngay cả một đối tượng quen lâu dài còn không có.
Tình cảm của cha mẹ Viên Tiệp thực sự làm cậu hâm mộ.
“Em hâm mộ cha mẹ anh à? Anh lại càng hâm mộ vợ chồng bác Sở hơn… tuy bác gái đã mất nhưng…” Tình cảm của cha mẹ Viên Tiệp vĩnh viễn vẫn luôn nhiệt tình sôi nổi, giống như tinh yêu của bọn họ luôn cuồng nhiệt như lúc ban đầu, mà tình cảm của cha mẹ Sở Tự lại ôn nhu lắng đọng hệt như được năm tháng rửa tội vậy.
Điểm này ngay cả Sở Tự cũng không phản bác: “… tình cảm của họ cũng rất tốt.”
Trước đây Sở Tự cực kỳ chán ghét cha mình, thậm chí còn từng viết trong nhật kí, giấc mộng lớn nhất của cậu chính là sau khi lớn lên sẽ lật đổ cha, dẫn mẹ rời khỏi Sở gia.
Chính là sau khi trưởng thành, Sở Tự mới phát giác ra cha mẹ mình không thể rời khỏi nhau.
Mà cậu là kết tinh tình yêu của bọn họ, sau khi lớn lên cậu mới hiểu được, có thể tìm được một người mình thích mà đối phương cũng thực lòng thích mình, cả hai ở cùng một chỗ thật lâu thật lâu mà tình cảm kia vẫn không hề thay đổi thực sự là rất khó, cực kỳ khó…
“Bất quá có lẽ hai chúng ta nói không chừng đã đầu thai nhầm thật, tôi thực hâm mộ nhà anh, mà anh lại hâm mộ nhà tôi, hai chúng ta nên đổi cuộc đời cho nhau a.” Sở Tự lấy lại tinh thần, cười cười trêu ghẹo.
Viên Tiệp lắc đầu: “Như vậy em sẽ không còn là chính em, mà anh cũng không phải là anh a Tiểu Tự.”
Anh kỳ thực rất thích trạng thái hiện tại.
Vị trí của Sở Tự không thể nào thay thế.
“Đúng rồi, bây giờ anh đang trụ ở đâu vậy? Còn ở thủ đô không? Trễ thế này rồi… cho dù có xe huyền phù thì quay về cũng không tiện lắm đi.” Nhìn sắc trời tối om ngoài cửa sổ, Sở Tự hỏi.
Thủ đô là vị trí hoàng cung của Đế tinh cùng cơ cấu chính trị, cũng là nơi ở của các thế gia, là thành thị có an ninh nghiêm mật nhất An Sâm đế quốc.
Viên Tiệp lắc đầu: “Không, hiện giờ anh cũng đang trụ ở Tây Điển.”
Tây Điển chính là thành thị mà Sở Tự đang ở, cũng là thành thị nổi tiếng chỉ sau thủ đô, là nơi phồn hoa cùng đầy đủ thể loại giải trí nhất. Rất nhiều công ty điện ảnh và truyền thông đặt trụ sở ở đây.
“A? Sao anh lại qua Tây Điển, hai bác lại đuổi anh à? Này cũng hơi xa đi.” Sở Tự có chút kinh ngạc, Viên Tiệp làm việc ở quân bộ đế đô mà lại trụ ở Tây Điển, đi xe huyền phù vài tiếng là tới nhưng vẫn không tiện bằng ở đế đô.
Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự, thật lâu không nói gì.
Ngay lúc Sở Tự cơ hồ sinh ra ảo giác đối phương vì mình mới tới Tây Điển thì Viên Tiệp dùng giọng điệu thực từ tốn nói: “Là anh ở đế đô chán rồi nên muốn thay đổi hoàn cảnh, Viên Hạ cùng ba mẹ thấy anh ở đế đô cũng không thể tiếp xúc nhiều với nhóm người trẻ tuổi, bên Tây Điển có nhiều thanh niên thiếu niên hơn… Vừa vặn quân bộ Tây Điển cấp cho anh một căn hộ, anh liền dọn qua.”
Anh không nói, là vì Sở Tự liên lạc lại nên anh mới có quyết định này.
“Là vậy à, vậy anh tới tìm tôi cũng tiện, đều ở Tây Điển cả, chúng ta rảnh rỗi liền gặp mặt, tốt lắm.” Sở Tự lắc lắc đầu, để ý tưởng không thực tế trong đầu mình nhanh chóng biến mất.
Kỳ thực từ sau lần phát sốt được Viên Tiệp chăm sóc suốt đêm, bầu không khí giữa hai người liền không hiểu sao có chút quái quái, không thể nói rõ, cũng không biết quái ở chỗ nào.
Viên Tiệp trầm thấp đáp: “Ừm—-”
“Anh Sở, em mang đồ anh cần tới rồi nè, tôi đang ở dưới lâu, anh xuống một chút đi…” Ngay lúc hai người không biết nói gì, bầu không khí không hiểu sao có chút ngượng ngùng cổ quái thì trợ lý Tiểu Giang của Sở Tự gọi tới.
Sở Tự lấy lại tinh thần: “Ừm, tôi xuống ngay.”
“Anh Viên, trợ lý đưa đồ tới, tôi xuống lấy cái đã…” Sở Tự nghĩ hiện giờ mình ra ngoài thanh tỉnh đầu óc một chút cũng tốt, vì thế liền nói một câu với Viên Tiệp rồi không để đối phương kịp phản ứng đã vội vàng chạy xuống lầu, để tâm tình cổ quái của mình nguội lạnh lại.
Viên Tiệp vội vàng giữ Sở Tự lại: “Từ từ, Tiểu Tự—–”
“Sao vậy? Anh Viên.” Sở Tự không thể nói rõ, trong lòng tự dưng có chút hoảng hốt, cứ cảm thấy bầu không khí giữa mình và đối phương có chút mập mờ.
Ánh mắt Viên Tiệp thâm trầm nhìn Sở Tự, tay vươn tới phủi phủi vạt áo giúp cậu: “Quần áo em có chút hỗn loạn, chỉnh lại một chút rồi hãy ra ngoài.”
Nói xong, anh liền giúp Sở Tự chỉnh lý.
Chỉ là một động tác thực đơn giản nhưng Sở Tự lại rõ rệt cảm nhận được bàn tay đối phương cách lớp quần áo chạm lên thân thể mình. Tiếp xúc thân thiết như vậy làm trái tim Sở Tự bắt đầu tăng tốc.
‘Bình bịch—- bình bịch——-‘
Trái tim cấp tốc nảy lên, cứ như không thể nào bình ổn lại được.
Linh quang trong đầu chợt lóe, Sở Tự đột nhiên tìm ra lời giải thích cho cảm giác kỳ quái của mình mấy hôm nay—- cậu… không lẽ cậu thích Viên Tiệp?
Ý tưởng này vừa nảy ra, Sở Tự tự bị suy nghĩ của mình kinh hoảng.
Không thể nào.
Cậu cùng Viên Tiệp căn bản là người của hai thế giới a.
Sở Tự lắc lắc đầu, muốn đá bay suy nghĩ không thực tế kia ra khỏi đầu… Thế nhưng ý niệm này đã xuất hiện thì tựa hồ không có cách nào tan biến, nó làm cậu càng nghĩ càng cảm thấy mình động tâm, mà đối tượng lại chính là Viên Tiệp…