Lúc này Sở Tự mới hồi phục lại chút sức sống, túm lấy tay Viên Tiệp rồi dựa sát vào người anh, thực nghiêm túc nói: “Con người của tôi mặc dù có rất nhiều khuyết điểm, thế nhưng trong khía cạnh tình cảm thì không bao giờ có chuyện ngoại tình. Nếu hiện giờ chúng ta đã ở cùng một chỗ, trừ phi anh không còn thích tôi mà ngoại tình trước, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy.”
Đùa thì đùa, nhưng biết rõ Viên Tiệp có chứng bệnh RRLC, có vài chuyện cậu cần phải nói rõ ràng.
Ánh mắt Viên Tiệp hơi mở to ra, lông mi chớp chớp, ngay cả ánh mắt thoạt nhìn cũng sáng long lanh.
“Tim của tôi rất nhỏ, ở cùng với anh rồi không còn đủ chỗ để cất chứa thêm người thứ hai.”
Tuy cậu từng có không ít người yêu, thế nhưng loại chuyện ngoại tình này cậu chưa từng làm qua…
Viên Tiệp hít sâu một hơi, dùng sức ôm chầm lấy Sở Tự, một lúc sau mới nói: “Sở
Tự, anh yêu em.”
“Tôi cũng yêu anh.” Sở Tự ôm lại, hôn lên vành tai đã có chút đỏ ửng của anh.
Đột nhiên cậu cảm thấy mình thực hạnh phúc.
Hai người không làm gì cả, chỉ ôm chặt lấy nhau, một lúc sau Viên Tiệp mới buông Sở Tự ra, mặt mày hớn hở nói: “Em nói như vậy thì chẳng phải chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách rời, phải ở bên nhau suốt cả đời.”
Sở Tự sẽ không ngoại tình… anh lại càng không.
“Nghe cũng không tệ.” Sở Tự mỉm cười nhìn Viên Tiệp, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt anh.
Sau khi rời giường, hai người lại cùng ra ngoài mua đồ ăn, lúc trở về Viên Tiệp bắt tay nấu cơm, Sở Tự lấy lý do ‘bị thương’ cự tuyệt hỗ trợ, cảm thấy không đói lắm, cũng không muốn ăn cơm nên liền nháo loạn Viên Tiệp.
Chốc thì hôn anh một cái, chốc lại từ phía sau đột ngột ôm chầm lấy anh, đánh lén vào điểm mẫn cảm của anh.
Quả thực làm Viên Tiệp hỗn loạn một phen, đồ ăn suýt chút nữa cũng khét đen.
Mà lúc Viên Tiệp biểu đạt mình có ý kia thì Sở Tự lại đường đường chính chính lấy lí do mình bị thương không chút lưu tình cự tuyệt, làm Viên Tiệp vừa bất đắc dĩ lại buồn cười.
Cả hai người đều cảm thấy cuộc sống bây giờ vừa hạnh phúc lại ngọt ngào.
Từ khi sống lại Sở Tự vẫn luôn thuê người theo dõi hướng đi của vị minh tinh Lâm Khinh Vũ này, thế nhưng từ khi thanh danh cậu ta bị mất sạch thì Sở Tự không còn để ý tới nữa.
Thẳng tới khi Đàm Thành đột nhiên liên lạc Sở Tự mới nhớ ra, liền gọi cho người được mình thuê theo dõi Lâm Khinh Vũ. Cũng vì thế mới biết sau khi bắt gian tại giường, Đàm Thành đã thẳng thừng tuyên bố, sau này những nơi có Lâm Khinh Vũ sẽ không có gã, tin tức này lập tức được nhóm bạn mạng chú ý. Thanh danh Lâm Khinh Vũ sớm đã thối rồi, hiện giờ lại không còn người chống lưng, bị Đàm Thành chĩa mũi dùi liền mất hết tài nguyên, không nhận được công tác.
Hiên Viên Hoàng gia cảnh suy tàn chỉ còn biết dựa vào Lâm Khinh Vũ, hai người ở trong căn hộ nhỏ của Lâm Khinh Vũ, không có công việc cũng không có nguồn thu nhập.
Cặp bầu bạn nghèo túng mới đầu còn đằm đằm thắm thắm, nhưng sau đó Lâm Khinh Vũ cùng Hiên Viên Hoàng bắt đầu cãi nhau không ngừng, Lâm Khinh Vũ đuổi Hiên Viên Hoàng cút ra khỏi nhà mình. Hiên Viên Hoàng vốn có bản tính bá vương, không chỉ không chịu đi mà còn động thủ đánh Lâm Khinh Vũ.
Sở Tự nghe người theo dõi nói, hiện giờ Hiên Viên Hoàng thường xuyên gia bạo Lâm Khinh Vũ, còn bắt Lâm Khinh Vũ tới club nào đó làm việc, tình cảnh khá thê thảm…
Người nọ còn biết rất nhiều chuyện, chính là Sở Tự không còn tâm tư nghe nữa.
Cậu không phải Lâm Khinh Vũ, cũng không biến thái như cậu ta. Cho dù đời trước Lâm Khinh Vũ hãm hại cậu tới đường cùng, cậu cũng không bỉ ổi tới mức bỏ đá xuống giếng…
Sở Tự không có ham thích đó, quá khứ cứ để nó trôi qua đi.
*****
Tưởng Linh Chi quyết tâm hất nước bẩn, đổ tội danh sao chép lên đầu Sở Tự, thậm chí còn muốn xuất bản sách. Sở Tự nghĩ đối phương đã xem qua kịch bản giản lược của mình, hiện giờ vừa lúc có ý tưởng mới, cậu liền dứt khoát gạt bỏ kịch bản cũ, một lần nữa viết lại.
Loại người trong đầu chỉ biết yêu đương nhăn nhít như Tưởng Linh Chi, Sở Tự không muốn dính líu chút nào với bà ta, cũng không tùy ý Tưởng Linh Chi chụp cái mũ sao chép kia lên đầu mình.
Sở Tự gian gian khổ khổ ngày đêm ra sức viết ra một kịch bản tốt hơn hẳn kịch bản cũ, cũng hoàn thiện hơn, đang định nộp lên cấp trên thì Tưởng Linh Chi lại tiếp tục bùng nổ…
Lần này bà cô ham thích tình yêu mộng mơ này chẳng những muốn xuất bản sách mà còn cùng người chồng đạo diễn của mình dùng kịch bản này dựng thành phim truyền hình. Chồng Tưởng Linh Chi là đạo diễn phim truyền hình rất nổi danh, từng làm ra không ít tác phẩm xuất sắc, nổi danh là đạo diễn dòng chính kịch, danh tiếng ở trong giới khá cao, Sở Tự cũng thích không ít tác phẩm của ông…
Tin tức vừa tung ra, bởi vì bộ phim cổ trang đầu tiên của Quách Hằng cũng vừa thành công rực rỡ, cả giới giải trí lập tức oanh động.
Tin tức về ‘Phồn Tinh Truyền Kỳ’ của Quách Hằng cùng Tưởng Linh Chi lan tràn khắp các trang mạng.
Nhìn thấy tin tức này, Sở Tự cùng nhóm cao tầng Tinh Quang liền hiểu ra vì sao trước đó Tưởng Linh Chi nháo loạn đòi mua lại kịch bản, cặp vợ chồng này vừa thu được một món hời từ bộ phim cộ trang vừa hoàn thành, lần này đại dương của biên kịch Uông quá tuyệt vời nên muốn kiếm thêm một mớ, tự quay thành phim truyền hình.
Kịch bản đã bị Tưởng Linh Chi mua về, Tinh Quang chỉ nói Tưởng Linh Chi không được tiết lộ kịch bản trước khi phim của bọn họ được phát sóng chứ không hề nói bọn họ không được tự quay.
Đối mặt với tình huống này, nhóm cao tầng Tinh Quang cũng thực bất đắc dĩ.
Bản thân Sở Tự rất thưởng thức vị đạo diễn phim truyền hình Quách Hằng này, nếu không phải cậu cùng vợ ông nháo một trận kịch liệt như vậy, Sở Tự cũng thực mong chờ bộ phim mới của Quách Hằng… thế nhưng sau khi đã xem qua kịch bản hack não của bà Quách, Sở Tự chỉ cầu nguyện năng lực của đạo diễn Quách Hằng có thể ngăn cản được cơn sóng dữ, có thể xoay chuyển thành công.
Kịch bản như vậy mà cũng nguyện ý quay—-
Lúc này Sở Tự đã tin tưởng tình cảm Quách Hằng dành cho Tưởng Linh Chi là chân ái.
Bất quá kịch bản của Tưởng Linh Chi thực sự quá tệ, không nói tới các vị đạo diễn khác, thân là người đại diện Sở Tự có thể phán định đó là một kịch bản thật bại, cậu tuyệt đối không để nghệ nhân của mình tiếp vai, thế nhưng nếu đạo diễn là Quách Hằng thì Sở Tự không khẳng định, thậm chí còn cảm thấy nói không chừng nó sẽ bạo phát…
Khả năng thần kỳ của vị đạo diễn này Sở Tự đã tận mắt nhìn thấy.
Bộ phim cổ trang trước đó của ông được cải biên từ một bộ tiểu thuyết, mà bộ tiểu thuyết này lại sao chép nội dung của hơn hai mươi quyển tiểu tuyết cùng thể loại, có thể nói là một vụ sao chép cỡ bự trong giới.
Một tác phẩm đầy rẫy lỗ hổng như vậy mà Quách Hằng lại có thể cải biên nó thành một bộ chính kịch nghiêm cẩn, tới giờ vẫn nhận được không ít lời khen của giới chuyên môn phim truyền hình.
Vì thế cho dù Tưởng Linh Chi có viết ra một kịch bản tệ hại như vậy, Sở Tự cũng không dám đánh giá thấp vị Quách đạo này.
Sau khi tin tức Quách Hằng cùng Tưởng Linh Chi muốn quay ‘Phồn Tinh Truyền Kỳ’ được xác định, Quách Hằng rất nhanh đã tìm ra nam nữ chính, nữ chính là nữ hoàng nữ chính trong giới từng đảm nhận khá nhiều vai diễn trong các tác phẩm của ông, còn nam chính là một nam diễn viên phái thực lực… Tin tức vừa tung ra, không ít nhà đầu tư trước đó đáp ứng đầu tư bộ phim của Phan Nghiên Nghiên lập tức hủy hợp đồng, quyết định đầu tư vào bộ phim mới của Quách Hằng và Tưởng Linh Chi.
Phương Lệ rầu rĩ không thôi: “Nhóm đầu tư đều chuyển qua ‘Phồn Tinh Truyền Kỳ’ là vì trận ầm ĩ trước đó của chúng ta cùng Tưởng Linh Chi, người trong giới đều biết ‘Phồn Tinh Truyền Kỳ’ cùng bộ phim của chúng ta có chung một đại cương mở đầu, vì thế chẳng nhà đầu tư nào nguyện ý đầu tư bên chúng ta cả. Bọn họ đều cho rằng cùng một kịch bản nhưng có Quách đạo ra tay thì thắng chắc rồi… Không có tài chính, bộ phim này còn là một bộ phim cổ trang quy mô lớn, không thể tùy tiện khởi động máy, chỉ sợ phải tạm thời đóng băng…”
“Nghiên Nghiên, Sở Tự, bằng không chúng ta đổi kịch bản đi?” Phương Lệ cũng thực bất đắc dĩ, tuy không nỡ nhưng hành vi vô sỉ thế này Tưởng Linh Chi cũng dám làm ra, sau lưng lại có Quách Hằng chống đỡ, còn có minh tinh phim truyền hình đang nổi tham gia, bọn họ chỉ có thể chọn lựa nhường bước.
Sở Tự nhíu mày suy nghĩ.
Không ngờ Phan Nghiên Nghiên lại quả quyết từ chối: “Không được, phim này nhất định phải quay. Không chỉ phải quay, mà là không quay không được.”
Phương Lệ cùng Sở Tự không hẹn mà cùng nhìn về phía Phan Nghiên Nghiên.
Nói thật, có Quách Hằng làm đạo diễn cùng nam chính phái thực lực kia chống lưng, nếu thực sự quay phim, Sở Tự không cần mở thùng phiếu cũng biết bên nào được đánh giá cao hơn.
“Anh Sở, chị Phương, cơn giận này hai người nuốt xuống được nhưng em thì không. Kịch bản này rõ ràng là của chúng ta, là chúng ta biết, từng hợp tác với bà ta thì sao, bà ta dựa vào cái gì cướp đi kịch bản của chúng ta, còn ép chúng ta không được quay phim? Chỉ vì bà ta là vợ của Quách đạo, vì bà ta có chồng mình chống lưng, có chồng mình quen biết nhiều diễn viên nổi tiếng mà có thể hoành hoành ngang ngược trong giới à?” Phan Nghiên Nghiên quyết tuyệt: “Cơn giận này em nuốt không trôi, bọn họ cướp đi nhà đầu tư không cho chúng ta quay, em lại càng muốn quay.”
Phương Lệ khuyên can: “Nhưng mà, Nghiên Nghiên…”
“Chị Phương, Nghiên Nghiên nói không sai, bộ phim này chúng ta không thể không quay, cho dù thua thì cũng phải đường đường chính chính thua trên lôi đài.” Sở Tự suy ngẫm một chút, sau đó đồng ý với quan điểm của Phan Nghiên Nghiên.
Dù sao Tưởng Linh Chi cũng đã vu oan giá họa lên đầu cậu.
Hiện giờ bọn họ đã vào thế đâm lao phải theo lao, nếu vì tình thế ép buộc mà từ bỏ thì chắn chắn phải đội cái danh sao chép, khinh thường biên kịch.
Cho dù thua cũng phải quay.
Hiện giờ điều bọn họ có thể làm chính là hoàn thành bộ phim.
Phương Lệ vẫn nhíu mày rầu rĩ: “Chính là nhà đầu tư…”
Bộ phim này quy mô rất lớn, không đủ tài chính thì không có cách nào khởi quay, diễn viên, hậu kỳ, đạo diễn, trang phục, sân bãi, tất cả mọi thứ đều cần tiền…
“Em đóng phim nhiều năm như vậy cũng tích góp được một ít. Không có nhà đầu tư thì em tự đầu tư. Dù sao làm diễn viên lâu như vậy, cũng nên làm bà chủ một lần.” Trước đó Phan Nghiên Nghiên đã cùng Sở Tự thảo luận rất nhiều về kịch bản này, cô luyến tiếc từ bỏ.
Cho dù thua cũng muốn kịch bản này được dựng thành phim.
Bạn trai của Phan Nghiên Nghiên, vị thiếu gia cổ đông Tinh Quang sau khi tái hợp liền bám Phan Nghiên Nghiên như sam, căn bản không quan tâm nội dung kịch bản, vừa nghe Phan Nghiên Nghiên nói vậy liền biểu thị: “Nghiên Nghiên, em làm gì có nhiều tiền như vậy, đầu tư bộ phim này không nhỏ, không bằng để mai anh tìm ba thương lượng, bộ phim này Tinh Quang chúng ta tự mình đầu tư.”
“Không cần, em muốn tự làm bà chủ, bộ phim này em có thể tự đầu tư.” Thế nhưng Phan Nghiên Nghiên lại cự tuyệt ý tốt của đối phương, ẩn ẩn tỏ ý phân cách tiền tài với đối phương.
Phương Lệ thấy Phan Nghiên Nghiên nghiêm túc như vậy liền khuyên giải: “Tài chính cho phim này không nhỏ đâu Nghiên Nghiên…”
Vị thiếu gia Tinh Quang này không thiếu tiền, Phan Nghiên Nghiên hiện giờ chính là bạn gái của cậu ta, không chịu sài tiền đúng là quá ngốc.
Thiếu gia Tinh Quang cũng thực mong chờ nhìn Phan Nghiên Nghiên, biểu thị mình thực sẵn lòng vì người đẹp chi tiền.
“Nếu Nghiên Nghiên không đủ, tôi sẽ bù vào. Kịch bản này là tôi viết, tôi cũng có thể tự đầu tư, tôi và Nghiên Nghiên hợp tác…” Lúc này Sở Tự lên tiếng đánh gãy bọn họ.
Thiếu gia Tinh Quang không phải người tốt lành gì, Sở Tự không muốn nhìn Phan Nghiên Nghiên chịu ủy khuất tiếp tục dây dưa với đối phương.
Phương Lệ cùng thiếu gia Tinh Quang đều không dám tin nhìn về phía Sở Tự: “Cậu—–”
Có mấy người đại diện vừa có tiền lại có năng lực chứ?
“Anh Sở, anh có thể gom được bao nhiêu?” Phan Nghiên Nghiên cũng không quá khẳng định.
Sở Tự hướng Phan Nghiên Nghiên gật đầu, ý bảo cô nàng an tâm: “Nhiều thì không nhiều nhưng đầu tư thì an tâm, tuyệt đối đủ.”
Cho dù cậu không có thì còn có thể mượn từ chỗ Viên Tiệp.