“Công chúa không sao chứ?”
Viên Tuyết nhận ra giọng nói quen thuộc vội vàng lùi lại. Sao lại là chàng ấy chứ? Sao lại để Hoa Thiên Vũ nhìn thấy mình trong tình huống xấu hổ thế này. Nàng ấp úng nói: “Không …không sao. Cảm ơn Hoa công tử.”
Hoa Thiên Vũ vốn đang trên đường trở về phòng của mình thì tình cờ nhìn thấy Châu Viên Tuyết đứng cúi người nhìn xuống hồ. Sợ nàng bị té nên hắn vội vàng chạy đến, may mà cứu kịp thời. Thiên Vũ có chút ngạc nhiên khi công chúa dường như rất sợ hắn. Hắn cũng chẳng buồn hỏi nguyên nhân. Chuyện đó thì can hệ gì tới hắn chứ. Nhưng hình như hắn thấy hai mắt nàng sưng đỏ thì phải. Hắn quan tâm hỏi: “Công chúa đang khóc sao?”
“Không. Không phải. Là bụi bay vào mắt thôi.”
“Điện hạ lấy cái này dùng tạm đi.” Hắn đưa cho nàng một chiếc khăn tay nhỏ màu trắng rồi nói tiếp: “Lần sau cẩn thận một chút. Đừng nên cúi người thấp quá như thế.”
“Vâng. Cảm ơn công tử lần nữa.”
Thiên Vũ cúi đầu chào rồi bỏ đi. Viên Tuyết lưu luyến nhìn theo. Hoa Thiên Vũ vẫn luôn lạnh lùng với nàng như thế, khác hẳn với cách chàng ấy đối xử với Hiểu Nguyệt. Nàng hiểu rõ tại sao. Hiểu Nguyệt dễ thương như vậy, đáng yêu như vậy. Ai mà không thích chứ. Nhưng nàng vẫn thương người đó dù biết sẽ chẳng bao giờ được đáp lại. Viên Tuyết còn nhớ lần đầu gặp mặt Thiên Vũ là một năm trước, khi chàng được hoàng thượng mời vào cung khám cho Thái hậu. Khi đó nàng cũng ở phòng xem chàng khám bệnh. Chàng vừa khám xong cho Thái hậu liền quay qua nhìn thấy nàng. Thiên Vũ đột nhiên lôi từ trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho nàng và nói nhỏ chỉ để mình nàng nghe thấy: “Công chúa, da bị nổi mẩn đỏ của người là do dị ứng phấn hoa mà ra. Thoa cái này lên da bị tổn thương mỗi tối liên tục trong ba ngày sẽ hết.”
Viên Tuyết đã sững người khi nghe Thiên Vũ nói thế. Mặt bỗng chốc đỏ lựng như quả táo chín. Việc da nàng bị nổi mẩn nàng đâu có để ai biết, sao Thiên Vũ lại nhìn ra được vậy? Hơn nữa lại còn bị nam nhân nói ngay thẳng mặt thế này. Nàng vừa ngượng vừa giận, nhưng lại không làm gì được vì ngại thân phận của Thiên Vũ. Nhưng lọ thuốc ấy nàng đã dùng hết, hiệu quả vô cùng tốt. Rốt cuộc cũng không giận được ngược lại còn chú ý đến người ta nhiều hơn. Từ lúc nào đã đem cái tên Hoa Thiên Vũ khắc sâu vào trong lòng.
- -----
Từ sau khi đợt hàng đầu tiên chuyển đến thành công lại càng có thêm nhiều người tìm đến Minh Nguyệt Cung hỏi mua Kính vạn hoa. Thiên Vũ thấy vậy cũng kéo đồ đệ Khúc Viễn đến phụ giúp Cảnh Thần làm kính. Châu Văn Phương chẳng biết làm cách nào cũng sở hữu trong tay một chiếc Kính vạn hoa. Hắn dĩ nhiên chẳng đời nào tin chuyện bằng hữu gì đó của Hiểu Nguyệt làm thứ này. Chẳng phải cũng là Tiểu Cảnh làm sao chứ. Hóa ra tên đó dùng cách này để kiếm số tiền mấy trăm lạng đó. Thông minh đâý.
“Ngươi có biết hắn đã bán được bao nhiêu kính vạn hoa rồi không?”
“Tâu bệ hạ, tính đến thời điểm này đã bán được năm mươi hai cái, hai cái đem tặng.”
Văn Phương ngạc nhiên: “Đem tặng? Ai tặng? Tặng cho những ai?”
“Bẩm, Tiều Cảnh đem tặng cho Hoa đại phu và tiểu hoàng tử.”
Đường Sâm rất muốn ngăn tên ảnh vệ kia nói ra hai cái tên đó nhưng không kịp. Nhìn hoàng thượng kìa, mặt tối sầm như muốn giết người, bàn tay đang nắm cái Kính vạn hoa bóp chặt đến sắp nứt rồi.
“Tiểu Thành Tử, ngươi đến Minh Nguyệt Cung chuyển lời chỉ dụ của trẫm: từ giờ cấm mọi hoạt động buôn bán trong cung.”
Đường Sâm hốt hoảng thốt lên: “Bệ hạ, người muốn Tiểu Cảnh hận người đến chết thật đấy à?”
“Không phải hắn muốn giận trẫm sao? Vậy thì cho hắn giận cả đời đi.”
Đường Sâm muốn nổ não. Chủ tử ngài là con nít sao?
Hoàng thượng không cho bán trong cung thì cũng chẳng làm khó được Cảnh Thần. Hắn bàn với công chúa và những người khác đem Kính Vạn Hoa mang ra ngoài thành bán. Bán cho thường dân thì chỉ lấy giá năm lượng bạc một cái thì cũng còn lời chán.
“Y quán của ta đã sửa xong, mấy hôm nữa là khai trương. Để ta giúp hai người mang chỗ Kính đó ra ngoài bán.”
“Vậy sao? Thế thì cảm ơn Hoa đại phu nhiều lắm. Vấn đề còn lại là tìm cách chuyển đồ từ Minh Nguyệt Cung ra ngoài thành. Mọi việc đều phải cẩn trọng. Thời gian một tháng sắp hết rồi. Nếu để hoàng thượng biết được có khi lại nổi hứng phá hỏng chuyện lần nữa.”
“Ngươi gây chuyện gì với hoàng thượng à? Sao ngài ấy cứ nhắm vào ngươi hoài vậy?” Tần Chính Phong không khỏi ngạc nhiên
“Chính nô tài cũng đang tự hỏi mình đắc tội gì với người đó đây.”
“Thôi được rồi. Chuyện này cứ giao cho ta. Ta sẽ giúp ngươi chuyển số Kính Vạn Hoa đó cho Hoa Thiên Vũ.”
“Ninh Vương. Cảm ơn ngài nhiều lăm.”
“Khỏi cần. Ta chỉ làm vì Hiểu Nguyệt thôi.” Hắn nói xong liền đưa mắt nhìn Hiểu Nguyệt, nhận được từ nàng một nụ cười dịu dàng tỏa nắng.
Sau đó mọi người cùng vào bên trong thu dọn, sắp xếp lại số Kính Vạn Hoa vừa làm xong vào thùng sắt. Tổng cộng ba mươi cái. Cảnh Thần vốn đã tính toán bán xong năm mươi cái Kính là dư sức trả tiền rồi nhưng chỉ mới giao hàng được ba mươi cái Kính thì bị hoàng thượng ra chỉ dụ ngăn cản. Cho nên khi thay đổi kế hoạch mang hàng ra ngoài thành thì cũng phải tăng số lượng Kính ban đầu lên tầm bốn mươi đến năm mươi cái tùy theo tình hình. Sau khi thu dọn xong, Cảnh Thần hỗ trợ giúp Hoa Thiên Vũ thu dọn đồ chuẩn bị rời hoàng cung. Đồ Thiên Vũ mang vào không nhiều, mọi thứ hầu như đều do trong cung mang đến, nên nói là thu dọn thực chất chỉ xếp đồ một tí là xong. Cho nên Cảnh Thần mới ngạc nhiên tạo sao Thiên Vũ là nói với Hiểu Nguyệt nhờ hắn đến giúp y thu dọn đồ đạc. Lúc hắn tới Khúc Viễn đã tự mình dọn xong hết rồi, chỉ chờ xuất phát thôi.
“Tiểu Viễn, con ra ngoài chuẩn bị xe đi.”
Khúc Viễn hình như có sựng lại một chốc liền vâng lệnh ra ngoài. Trước khi đi còn đóng cửa lại. Cảnh Thần lúc này đang đi dạo quanh tiểu viện nhỏ mà Thiên Vũ đang ở, hoàn toàn không hay biết tình hình bên ngoài. Cả cái tiểu viện mấy trăm mét, cây cối, ao hồ gì đều có đủ, thấm chí cái sân trước phòng còn rộng đủ để xây một cái sân bóng chuyền, vậy mà chỉ có hai thầy trò bọn họ ở, hắn cảm thấy quá sức lãng phí. Để hai người đó đến ở tại Minh Nguyệt Cung còn thấy dư chỗ. Nghĩ xong hắn mới cảm thấy không đúng. Sao lại có thể để hai người đó đến ở chung với Hiểu Nguyệt chứ. Thật ra thì tính tình Thiên Vũ cũng tốt. Hắn nghĩ nếu Hiểu Nguyệt có thể yêu cả hai rồi sống chung luôn cũng không phải là vấn đề, nhưng tiểu thuyết là chỉ muốn một vợ một chồng thôi. Để Thiên Vũ cô đơn gối chiếc thì quá tiếc cho một nam thần như y. Nếu hắn nhớ không nhầm trong tiểu thuyết Thiên Vũ có một người đem lòng yêu thầm y rất lâu. Ai ấy nhỉ?
“Nghĩ cái gì mà thần người ra vậy?”
Tiếng Thiên Vũ đột ngột vang lên bên cạnh khiến Cảnh Thần giật nảy. Tai đỏ lên. Cái tên này nói bình thường không được à? Ghé sát tai hắn như vậy làm gì? Dạo gần đây mấy trò đùa của Thiên Vũ càng lúc càng quá đáng, toàn khiến hắn ngượng chín mặt.
“Không …không có gì đâu. Khi nào thì huynh đi?”
“Đồ đạc đã chuẩn bị xong. Lát nữa ta qua chào Văn Phương một cái rồi đi. Đi sớm còn tranh thủ bán hàng cho ngươi chứ.”
“Làm phiền huynh quá. Sau này ta nhất định sẽ báo đáp huynh xứng đáng.”
Thiên Vũ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Cảnh Thần đầy thâm tình khiến hắn hơi sững lại. Thiên Vũ bước đến gần Cảnh Thần một chút, nhỏ giọng nói với hắn: “Ta không cần ngươi báo đáp cái gì cả. Nhưng nếu có thì ngươi có nguyện lấy thân báo đáp không?”
Cái câu thoại này quen quen. Không phải lúc tỏ tình với Hiểu Nguyệt y đã dùng câu nói này hay sao? Sao bây giờ đối tượng y nói lại là hắn? Cảnh Thần nuốt nước bọt. Phải bình tĩnh. Chăc hẳn Thiên Vũ lại đang đùa giỡn hắn thôi. Có lẽ ý của Thiên Vũ là muốn hắn làm người hầu của y như đang làm người hầu của Hiểu Nguyệt vậy. Dù gì thì thân phận hiện tại của hắn cũng là thái giám mà. Nhưng lâu nay Thiên Vũ vẫn luôn đối với hắn như bằng hữu, chắc không phải có ý gì khác chứ?
“Rất tiếc ta không thể đáp ứng huynh được. Ta hiện tại là người của Tam công chúa, sao có thể qua làm người hầu cho huynh chứ. Trừ khi huynh có thể làm công chúa đồng ý.”
Thiên Vũ tối sầm mặt. Y tóm chặt lấy tay Cảnh Thần kéo lại sát vào mình, tay kia ôm vòng lấy eo của hắn không cho bỏ chạy. Mặt y tiến sát lại gần, tức giận chất vấn: “Ngươi xem ta là gì? Ta mà lại muốn ngươi hầu hạ cho ta sao?”
Cảnh Thần biết là mình đoán sai rồi. Thật ra hắn cũng chỉ tính giỡn lại thôi, không ngờ lại làm Thiên Vũ tức giận như vậy. Cảnh Thần đặt tay lên ngực Thiên Vũ cố gắng đẩy y ra nhưng lại bị ôm quá chặt. Cái tư thế biến thái này là gì vậy? Cảnh Thần khó chịu nói: “Được rồi. Ta xin lỗi. Ta không nên trêu đùa huynh như vậy. Mau buông ra đi. Người khác thấy được lại có tin đồn không hay.”
“Tin đồn gì?”
“Huynh …” khốn. Cảnh Thần chửi thề. Còn bày đặt vờ không biết à? “Buông ta ra!”
“Cảnh Thần, ngươi vốn không hiểu. Ta đối với ngươi …”
Thiên Vũ đã muốn làm tới, bày tỏ hết với người đó tâm ý của mình. Nhưng hắn nhìn vào ánh mắt sửng sốt, hoang mang của Cảnh Thần lại nhận ra mình hình như đã quá vội vàng. Nếu hắn cứ thế mà làm sợ sẽ khiến Cảnh Thần hoảng sợ rồi dần rời xa hắn. Vẫn là nên nhịn lại. Thiên Vũ buông Cảnh Thần ra nhưng sau đó cũng không nói thêm gì. Cảnh Thần khó hiểu hỏi:
“Huynh mới nãy định nói gì vậy? Huynh đối với ta sao cơ?”
“Giờ ta có nói ngươi cũng sẽ không hiểu. Ngươi tự mình nghiệm ra đi.”
Cảnh Thần chớp mắt sửng sốt. Nhưng Thiên Vũ không nói thêm gì nữa mà quay người đi thẳng.
- ----
Cảnh Thần nghĩ mãi cứ cảm thấy ngày hôm nay Hoa Thiên Vũ rất kì lạ. Y dường như có điều gì đó muốn nói với hắn nhưng lại không chịu nói, lại còn bảo hắn tự suy nghĩ. Nếu y không nói làm sao hắn đoán được chứ. Cảnh Thần vừa đi vừa mãi suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có gì đó chụp lên đầu mình tối hù. Sau đó hắn cảm nhận được có ai đó xách hắn lên qua vai rồi chạy. Cảnh Thần hốt hoảng la lên: “Có ai …” Hắn còn chưa nói xong đã cảm thấy có một lưỡi dao đang kề cổ, kèm theo sau nó là một luồng sát khí bức người. Một giọng nói lành lạnh cất lên: “Ngươi dám kêu lên tiếng nào ta lập tức chọc thủng cuống họng ngươi. Nghe hiểu không?” Cảnh Thần rét run vội vàng gật đầu.
Người kia mang hắn chạy một đoạn ngắn nữa thì dừng lại. Sau đó hắn bị bắt quỳ xuống. Chiếc bao trùm lên mặt hắn được tháo ra. Cảnh Thần hít một hơi thật sâu. Hắn xém nữa bị ngạt chết rồi. Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy Lệ phi ngồi ngay trước mặt. Cảnh Thần đã biết trước sẽ có lúc Lệ phi cho người đến tìm hắn nhưng chưa từng nghĩ sẽ tìm theo cách bá đạo thế này.
“Nô tài Tiểu Cảnh Tử khấu kiến Lệ phi nương nương.”
Lệ Nhiên ngồi trên ghế gác chân này qua chân kia, một tay chống cằm, nhìn xuống Cảnh Thần một cách khinh thường. Đôi mắt cô ta chứa đầy sự tức giận và chán ghét. Cảnh Thần nuốt nước bọt. Lần này xong rồi.
“Dạo gần đây ngươi nổi tiếng quá nhỉ. Hình như mấy nhân vật cỡ lớn trong cung đều biêt đến ngươi.”
“Nào có khoa trương như vậy. Nương nương là đang trêu đùa nô tài.”
“Ngươi vừa rời khỏi chỗ ta chưa bao lâu đã nhanh chóng lấy được lòng của Tam công chúa và Hoa Thiên Vũ rồi. Nghe nói hoàng thượng và Ninh vương cũng rất chú ý đến ngươi. Gần đây ngươi thậm chí còn lấy lòng được con trai ta. Sao một năm trước đây ta không biết ngươi tài giỏi như vậy nhỉ?”
“Nương nương, nô …nô tài cũng chỉ vì muốn sống mà thôi. Lấy lòng được nhiều người thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn.”
“Nói vậy cũng đúng. Nếu thế ta tự hỏi ngươi còn trung thành với ta không, hay vì lấy lòng mà đem bán rẻ chủ tử trước của ngươi đây cho kẻ khác rồi?”
Cảnh Thần vội dập đầu: “Không có đâu, nương nương. Nô tài vẫn luôn trung thành với một mình nương nương. Nô tài chỉ nghĩ mình có được lòng tin của nhiều người thì sau này làm việc gì cũng sẽ dễ được tin tưởng, cũng thuận lợi làm việc cho nương nương.”
Lệ phi nhướng mày: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
“Nô tài không dám nói dối nửa lời.”
“Cũng phải. Ta cũng tin là ngươi không có gan phản ta. Chỉ cần ta nói cho ai đó biết ngươi không phải là thái giám …Ngươi biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy.”
Cảnh Thần biết rõ. Cũng bởi vì cái bí mật thái giám giả mạo này mà đến giờ hắn vẫn chưa dám lên kế hoạch triệt hạ cô ả. Một khi chuyện này lộ ra hắn chắc chắn bị mang đi chém đầu.
“Trước mắt ta tạm thời tin ngươi. Sắp tới đây ta có một kế hoạch cần ngươi phối hợp với ta. Đây là cơ hội để ngươi chứng mình sự trung thành của mình đấy. Nếu ngươi dám phá hỏng nó …”
“Nô tài không dám. Nô tài xin nghe theo lệnh của nương nương."