Lam Hà phát hiện mình nằm trên người Minh Hiên lúc này đang lõa thể lại càng hốt hoảng hơn. Hắn lắp bắp nói: “Xin …xin lỗi Thẩm tướng. Ta …ta không cố ý.” Hắn lồm cồm bò dậy kéo lấy lý y lên vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Minh Hiên nằm yên bất động mất một lúc. Tay gác lên che gương mặt đang bừng đỏ. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Lam Hà bỗng nhiên xuất hiện trong phòng của hắn, lại còn ngay lúc hắn đang tắm với bộ dạng hở hang. Bây giơ không phải là ban ngày sao? Sao tự dưng lại biến thành người? Nhưng quan trọng hơn là bộ dạng hở hang đó của y, gương mặt ửng đỏ xấu hổ, quá mức câu nhân. Minh Hiên có thể cảm nhận được chỗ nào đó của mình đang cứng lên một cách khó nói. Sao hắn lại có loại phản ứng này với Lam Hà? Không lẽ …Không thể nào.
Minh Hiên mặc đồ đàng hoàng đi vào trong nhà thì không thấy Lam Hà đâu. Hắn tìm khắp nơi nhưng không thấy. Một người trưởng thành làm sao lại biến mất được. Không lẽ biến lại thành mèo rồi? Hắn bắt đầu tìm dưới gầm bàn, gầm tủ, không ngừng gọi: “Tiểu Lam, ngươi đang ở đâu? Đừng trốn ta! Ta xin lỗi. Đừng trốn nữa được không?”
Lam Hà lúc này mới chui từ dưới gầm giường ra. Hắn nào dám giận Minh Hiên chứ. Đều là do hắn bị biến thành người đột ngột, còn là hắn chủ động nhìn trộm y tắm. Tính ra phải là lỗi của hắn mới phải chứ.
Minh Hiên thấy Lam Hà cuối cùng cũng chịu đi ra, sắc mặt cũng đỡ lo hơn. Y hỏi: “Ngươi chịu gặp ta là hết giận ta rồi phải không?”
Lam Hà đỏ mặt lắc đầu. Minh Hiên lại hiểu là Lam Hà không chịu tha thứ cho mình, liền ôm hắn vào lòng, dịu dàng vuốt ve. Hắn biết Lam Hà thích thế này. “Đừng giận nữa được không? Ngươi muốn thế nào ta cũng đáp ứng cả.”
Lam Hà nhíu mày khó chịu nhìn Minh Hiên. Đã nói là không giận rồi mà. Sao cứ phải xin lỗi như vậy chứ? Giờ bị biến thành mèo có muốn nói cũng không nói được. Lam Hà quyết định im luôn. Minh Hiên mỉm cười ôm Lam Hà lên, dịu dàng nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”
- ------
Buổi tối bắt đầu xuất hiện vấn đề lớn. Trước kia không biết thì không nói, giờ biết rõ thân phận của Tiểu Lam rồi, Minh Hiên ôm hắn ngủ cũng thấy ngại. Mà Lam Hà vì chuyện ban sáng cũng không đủ dũng cảm nằm trong lòng Minh Hiên. Vậy là Lam Hà quyết định trải nệm xuống đất nằm. Minh Hiên dĩ nhiên không cho.
“Ngươi …hay ngươi cứ ngủ trên giường đi. Ta không ôm ngươi ngủ nữa là được.”
Cho dù biết Minh Hiên sẽ không ôm hăn ngủ nữa nhưng Lam Hà vẫn không muốn ngủ chung. Đến bây giờ hình ảnh lõa thể của Minh Hiên vẫn còn ám ảnh hắn. Hắn cứ nghĩ cùng là nam nhân với nhau, nhìn thấy người khác ở trần cũng chả có gì. Hắn đâu phải chưa từng thấy nam nhân ở trần chứ. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy thân thể của Minh Hiên, hắn lại thấy ngượng ngùng như vậy. Thậm chí chỗ đó của hắn …Lam Hà không dám nghĩ thêm nữa. Người hắn lại nóng lên rồi.
Nguy! Không phải nóng lên thông thường. Cơ thể hắn dường như đang biến đổi. Không thể nào. Còn chưa đến giờ mà. Lam Hà lao vội lên giường, chui vào trong chăn. Minh Hiên kinh ngạc khi thấy hành động kì lạ của Lam Hà như vậy. Tưởng y có chuyện gì liền nắm chăn kéo ra, và nhìn thấy …một Lam Hà lõa thể. Minh Hiên đứng hình. Lam Hà vội vàng kéo chăn trùm kín người. Sao lại bị Minh Hiên nhìn thấy nữa rồi. Sao hôm nay hắn toàn bị biến hình đột ngột không báo trước thế này?
Minh Hiên che mặt. Hắn hiện tại rất không ổn. Lần này không phải là nửa thân trên nữa mà cả người hoàn toàn lõa thể. Hắn nhận ra hắn đối với Lam Hà không phải tình cảm bình thường, nếu không đã không có phản ứng như vậy. Nhưng còn Lam Hà thì sao? Y né hắn như thế khẳng đinh là đối với hắn không có thứ tình cảm đó. Minh Hiên vớ lấy trung y đã chuản bị từ trước đưa cho Lam Hà: “Mặc vào đi!”
Lam Hà vội nhận lấy rồi nhanh chóng mặc vào người. Hắn tính xuống đất ngủ thì bị Minh Hiên kéo tay giữ lại. Y nói với hắn: “Đằng nào cũng biến hình rồi. Ngươi cứ ngủ ở đây đi. Đều là nam nhân với nhau, ngươi chẳng lẽ sợ ta làm gì ngươi sao?”
“Không phải. Ta …” Lam Hà cứng họng. Minh Hiên đã nói thế nếu hắn còn từ chối chẳng phải sẽ lộ ra hắn có suy nghĩ không đứng đắn đối với Minh Hiên sao. Hắn đành gật đầu đồng ý.
Hai người lên giường ngủ chung nhưng mỗi người lại nằm một khóc, cách xa nhau đến một cánh tay. Bọn họ cũng không nói với nhau tiếng nào, cứ im lặng mà nhắm mắt. Ngủ không được. Xảy ra chuyện như vậy sao mà ngủ cho được. Minh Hiên tin chắc Lam Hà cũng như thế. Nàm im một lúc lâu hắn quyết định hỏi một câu mà hắn đã muốn hỏi rất lâu: “Ngày đó sao ngươi lại chắn kiếm cho ta?”
Lam Hà siết chặt tay. Quả nhiên là hỏi câu này. Chính câu hỏi đó đã khiến Minh Hiên day dứt, áy náy cho đến tận bây giờ, vì nó mà y như biến thành một con người khác, suốt ngày chỉ lao vào rượu chè đến mức nghiện. Nếu không giải khúc mắc này cho y, e rằng cả đời này y cũng không thể quay lại cuộc sống bình thường được. Lam Hà xoay người lại, đối diện với Minh Hiên, mỉm cười đáp: “Cứu một người làm gì có nguyên nhân cụ thể nào chứ. Nếu đổi lai người bị đâm là hoàng thượng thì ta cũng sẽ làm y như vậy thôi. Ta tin nếu Thẩm tướng ở vị trí của ta cũng sẽ làm như thế. Cho nên chuyên này ngài ngàn vạn lần đừng nên trách mình.”
Minh Hiên im lặng, không biểu hiện gì nhưng trong ánh mắt ẩn hiện vẻ thất vọng. Thế ra đúng là hắn tự mình đa tình. Lam Hà căn bản không có chút tình cảm đặc biệt nào với hắn. Thế mà hắn …Không biết là từ khi nào hình ảnh của vị tiểu quan vẫn luôn mồm nói ngưỡng mộ hắn từng chút một ghi khắc vào tim mà mãi đến khi mất đi người đó hắn mới nhận ra. Chỉ là hắn không ngờ hắn lại thật sự có tâm tư đó với Lam Hà. Lúc nhìn thấy thân thể trần truồng của người đó, hắn chỉ muốn mạnh mẽ ôm lấy y, khao khát muốn chiếm y làm của riêng. Hắn đúng là quá tồi tệ.
“Ta không còn là Thẩm Minh Hiên trước đây, không còn là Thẩm tướng mà ngươi vẫn luôn ngượng mộ. Ta đã không còn xứng đáng để ngươi bảo vệ nữa.”
Lam Hà nghe vậy ngay lập tức lắc đầu, nói: “Không phải vậy. Cho dù người có thế nào thì trong mắt Lam Hà người vẫn như chưa từng thay đổi. Ta tin rằng sẽ có ngày người quay trở lại, tiếp tục cùng hoàng thượng lập nên nhứng chiến công hiển hách. ”
Thẩm Minh Hiên sững người. Mặt đột nhiên ửng đỏ. Lam Hà vẫn như thế. Cho dù kiếp trước hay trùng sinh cũng luôn thật thà và đáng yêu như thế càng khiến hắn thêm yêu thương. Thôi vậy, nếu người ta không thích hắn thì hắn truy thê là được. Thẩm Minh Hiên trong mắt Lam Hà không phải vốn là người rất bướng bỉnh, không bao giờ chịu thua sao?
“Cảm ơn Tiểu Lam. Giờ thì ta đã có thể ngủ ngon rồi.”
“Vâng. Có thể giúp được người, ta rất vui.”
“Vậy ngươi cũng nghỉ đi.”
Lam Hà vui vẻ nhắm mắt, không bao lâu sau liền ngủ. Nhưng Minh Hiên thì không thể ngủ được. Hắn nghĩ đến chuyện của Châu Văn Phương và Cảnh Thần. Lần phản loạn đó Cảnh Thần cũng vì cứu Văn Phương mà xém nửa mất mạng. Lúc đó hắn đã nghĩ có phải Lam Hà cũng như Cảnh Thần, có tình cảm đặc biệt với hắn nên mới sẵn sàng vì hắn mà tính mạng cũng không cần. Rồi đau khổ, rồi tự trách bản thân, sau đó tìm đến rượu. Bây giờ, Lam Hà đã ở bên cạnh hắn, thậm chí còn hết lần này đến lần khác xuất hiện trong bộ dạng …câu nhân đó, khiến tình cảm vẫn luôn ẩn giấu bên trong trái tim bùng lên mạnh mẽ. Minh Hiên nhìn sang bên cạnh. Nghe tiếng thở nhẹ nhàng đó, hẳn là Lam Hà đã ngủ. Hắn nhẹ nhàng trườn đến sát gần, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy Lam Hà vào lòng. Hắn rất khẽ khàng, sợ sẽ làm người kia tỉnh giấc. Lam Hà hơi cựa mình một chút, nhưng rồi lại thoải mái ngủ tiếp. Minh Hiên mỉm cười, cứ vậy ôm người kia đi vào giấc ngủ.
Lúc Lam Hà tỉnh dậy, cơ thể đã biến lại thành mèo nhỏ. Thẩm Minh Hiên nằm chống một bên tay dịu dàng nhìn Lam Hà. Ánh mắt đó khiến Lam Hà ngượng ngùng, liền đứng dậy nhảy xuống giường. Trước khi ra khỏi phòng, hắn nghe tiếng Minh Hiên nói: “Lát nữa có muốn đi dạo không? Lâu lắm ta chưa đưa ngươi đi dạo phố nhỉ.”
- ------
Thẩm Minh Hiên ôm Lam Hà trên tay, đi dạo chơi trên khu chợ sầm uất cách nhà không xa. Bình thường Minh Hiên không thích đến những nơi ồn ào như vậy, nhưng hắn biết Lam Hà lại rất thích. Hôm nay muốn dỗ người trong lòng vui vẻ nên thế là chịu khó đưa người ta đến đây đi dạo. Hắn cũng thấy Lam Hà có vẻ rất vui.
Minh Hiên mải chú ý đến biểu hiện của Lam Hà, không cẩn thận va phải một người đi từ phía ngược lại. Đó là một nam nhân tuấn mỹ mặc hắc y, tuy bên ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng không gây cho người đối diện cảm giác xa cách. Đặc biệt là người mặc áo khoác xanh đi bên cạnh y, gương mặt rất đẹp, cũng rất thân thiện. Kiếm Hiệp Hay
“Xin lỗi, ngươi không sao chứ?” người mặc lục y hỏi
“Không sao. Là lỗi của ta đi đứng không cẩn thận. Xin lỗi hai người.”
“Con mèo nhỏ của huynh thật đáng yêu nha. Huynh đưa nó đi dạo à?”
“Ừm. Mèo của ta rất thích những nơi đông người.”
“Vậy huynh đi chơi vui vẻ. Lạc Thần, chúng ta đi thôi.”
“Ừm”. Người được gọi Lạc Thần đột nhiên giơ tay ra đặt lên đầu mèo nhỏ, đôi môi khẽ cười, nói nhỏ: “Đi chơi vui vẻ.” Nói xong nắm tay người đi bên cạnh bước thẳng.
Minh Hiên nhìn theo hai người họ một lúc, có cảm giác hơi lạ nhưng không biết là gì. Hắn quay đầu tiếp tục đi dạo.
“Lạc Thần, huynh vừa làm gì con mèo nhỏ đó vậy?”
“Đó không phải con mèo bình thường. Nó là do con người chuyển sinh biến thành.”
“Thật sao?”
“Ừm. Ta mới truyền cho nó chút ít pháp lực. Sau một thời gian nữa sẽ hoàn toàn biến thành người, nhưng bao lâu thì còn phụ thuộc vào nhân duyên.”
“Lạc Thần, huynh đúng là tốt bụng thật đó.”
Diệp Lạc Thần mỉm cười. Bàn tay nắm lấy tay Tu Viễn siết chặt.
- -------
Thẩm Minh Hiên đi dạo chợ gần một ngày mua về cả đống quần áo, chủ yếu là cho Lam Hà mặc. Lam Hà ra sức cản nhưng không được. Rốt cuộc khi về nhà thì làm mặt giận, không chịu cho Minh Hiên đến gần.
“ Được rồi. Ta mua thì cũng đã mua rồi. Đâu có trả được. Sau này sẽ theo ý ngươi, được chưa?”
Lam Hà vẫn làm ngơ. Ban ngày hắn là mèo, có nói được đâu. Có muốn nêu ý kiến hay muốn cản cũng chịu thua. Nói kiểu như Minh Hiên thì cũng bằng không.
“ Sắp đến giờ ngươi hoá hình rồi. Lấy một bộ mặc thử luôn đi. Ta xem có vừa không.” Minh Hiên đưa một bộ y phục đến trước mặt Lam Hà. Đây là bộ mà hắn ưng ý nhất. Bảo đảm người kia mặc vào sẽ rất đẹp.
Lam Hà nhìn bộ đồ đó. Thật ra bộ này hắn cũng rất thích. Hắn vốn đâu trách Minh Hiên mua đồ cho hắn. Hắn cảm tạ còn không hết. Nhưng ai bảo tên kia mua nhiều như thế chứ. Hiện tại y không làm quan, đâu còn kiếm được tiền nữa. Trước kia, riêng tiền mua rượu của y đã tốn không ít rồi. Dù sao đó mua cũng đã mua. Thì mặc vậy. Lam Hà cắn bộ y phục lôi đi. Minh Hiên liền ôm cả người cả đồ đặt lên giường.
“ Cứ ở đây thay đồ. Ta ra ngoài.”
Nói xong Minh Hiên rời khỏi phòng không để cho Lam Hà kịp có phản ứng. Lam Hà đỏ mặt. Không phải lo Minh Hiên nhìn thì việc hắn biến hình trong tình trạng loã thể cũng đủ xấu hổ lắm rồi. Lam Hà vừa cảm thấy nóng mặt, cơ thể đột nhiên có thay đổi. Chỉ trong một chốc liền biến thành người.
Trải qua lần thứ ba biến hình bất ngờ thế này, Lam Hà cuối cùng đã nghiệm ra một điều. Mỗi lần hắn xấu hổ là mỗi lần hắn biến hình.