• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng Tử Hằng la lên rất lớn khiến ai nấy đều giật mình quay lại nhìn. Thấy Tử Hằng đang đi nhanh về phía bên này, Lệ Nhiên túm cậu lại, hạ giọng hỏi với sự kinh ngạc tột độ: “Con làm cái gì thế hả?”

“Mẫu thân, không phải hắn làm. Sao lại để hắn gánh tội? Hắn sẽ chết đó.”

“Con không nhìn thấy sao? Hắn phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Hắn là kẻ phản bội. Kẻ phản bội thì phải bị trừng trị.”

“Nhưng …nhưng con không muốn hắn chết. Mẫu thân cứu hắn đi.”

“Con ăn phải bùa mê thuốc lú của hắn rồi hả? Sao lại cầu xin cho hắn?”

“Không phải. Hắn …hắn là …”

“Tử Hằng, có chuyện gì vậy?” tiếng Thái hậu vang lên. Tử Hằng đẩy mẹ mình ra, quỳ xuống dưới chân Thái hậu, cầu tình: “ Tổ mẫu, xin tổ rẻmẫu tha chết cho Tiểu Cảnh Tử. Chỉ là cắt một bông hoa thôi mà. Tội đâu có nặng đến mức phải chết chứ?”

Thái hậu rất ngạc nhiên. Tử Hằng mà cũng xin tha cho tên thái giám này? Rốt cuộc tên đó đã làm như thế nào mà lại khiến cả công chúa và hoàng tử đều muốn cầu tình như thế? Gương mặt bà lại thêm xám xịt.

“Tử Hằng, mẫu hậu ra lệnh giết tên thái giám này không phải vì bông hoa, mà vì hắn làm không đúng bổn phận của một thái giám nên làm. Con cũng thấy rồi. Tội là của hắn mà không chịu nhận ngay từ đầu để cô cô Hiểu Nguyệt của con bị đổ oan.” Ngọc Minh từ tốn giải thích.

Tử Hẳng cắn môi. Xem ra nếu không nói thật thì Thái hậu sẽ không chịu tha cho Tiều Cảnh. Nó ngẩng đầu nhìn tổ mẫu lần nữa. Tổ mẫu rất yêu quý nó. Cho dù nó nhận thì chắc chắn cũng sẽ không bị phạt nặng. Nó hạ quyết tâm, nói: “ Tổ mẫu, thực ra con …ưm”

Nó chưa kịp nói Lệ Nhiên đã bịt miệng nó lại, cười xòa nói với Thái hậu: “Thái hậu, người đừng nghe nó nói linh tinh. Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”

Nhìn thấy Tử Hằng ra sức gỡ tay mẹ ra khỏi miệng mình, Thái hậu lại cảm thấy thằng bé đang rất muốn nói gì đó, mà mẹ nó thì dường như đang cố giấu diếm. Bà nói: “Không sao. Cứ để Tử Hằng nói. Ai gia muốn nghe xem nó muốn nói gì.”

Thái hậu đã nói thế Lệ Nhiên chỉ đành buông tay. Vừa được thả ra, Tử Hằng ngay lập tức khai: “ Tổ mẫu, hoa đấy là do con cắt, không phải Tiểu Cảnh, cũng không phải cô cô.”

Thái hậu đen mặt. Giờ lại đến thái tử tương lai cũng nhận tội thay. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tên thái giám này là yêu nghiệt phương nào? Lệ Nhiên quan sát thái độ của Thái hậu, lập tức chuyển hướng tấn công: “Mẫu hậu, người xem. Ngay cả con trai con cũng đòi nhận tội thay hắn. Tên này rõ ràng là yêu nghiệt không biết dùng phương pháp gì mê hoặc công chúa và hoàng tử như thế. Giờ chỉ mới phát hiện ra hai người, không biết có còn ai khác nữa không. Thái hậu, nhất định phải diệt trừ ngay!”

Tử Hằng kinh hoảng. Cái gì mà yêu nghiệt với mê hoặc chứ? Nó níu lấy vạt áo Thái hậu cầu xin khẩn thiết: “Tổ mẫu, con nói thật đó. Hoa là con cắt mà. Sáng nay là con lén đến đây cắt hoa.”

“Lệ Nhiên, ngươi quản chặt con trai ngươi cho ta! Đừng để nó phát điên nữa!” Thái hậu tức giận quay sang giơ chân đạp Cảnh Thần một cái thật mạnh ngay giữa ngực làm hắn ngã ra đất, ôm ngực ho khụ khụ. Bà nghiến răng, ánh mắt nhìn hắn như muốn băm người đang nằm dưới đất thành trăm mảnh: “Đúng là yêu nghiệt!”

Cảnh Thần rất bất ngờ. Hắn quả thực đã đánh giá thấp Lệ phi. Thật không ngờ cô ta ngay từ đầu đã đề phòng hắn, thậm chí còn lên hẳn một kế hoạch để trừ khử hắn một khi phát hiện ra hắn phản bội. Bây giờ cho dù chân tướng sự việc thế nào thì hắn cũng phải chết. Cao tay. Thật quá cao tay.

“Lôi hắn ra ngoài chém ngay cho ta!” Thái hậu vung tay quát lên

“Hoàng thượng giá đáo!”

Tiếng hô khiến Lệ Nhiên giật mình thảng thốt. Sao hoàng thượng lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng người đã đi thị sát đắp con đập từ sáng mà, không thể về nhanh như thế được?

Cảnh Thần gắng gượng ngồi dậy. Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Lệ Nhiên, ngươi tưởng ta tình nguyện nhận tội mà không chuẩn bị một đường lui cho bản thân sao? Cái khiên bảo hộ của ta cuối cùng cũng đến rồi.

Sáng sớm nay Tiểu Thuận Tử đột ngột đến cung tìm Văn Phương, còn đưa hắn một bức thư tay. Đó là bức thư do Tiểu Cảnh viết. Nội dung trong đó như thế này: “Ngày hôm nay người đừng đi quá xa. Nếu được xin hãy cố gắng về vào giữa buổi sáng. Công chúa gặp nguy hiểm.” Thế là hắn giả vờ lấy cớ đi thị sát xây đập, vừa đến nơi đã lén tức tốc quay về. Không ngờ cái mà hắn nhìn thấy lại là Tiểu Cảnh sắp bị đem đi xử chém. Văn Phương lườm mắt nhìn Lệ Nhiên khiến cô ả chột dạ bước lùi lại sau đó thi lễ với Thái hậu.

“Mẫu thân, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ai gia được tặng cho một chậu cúc bảy màu rất hiếm. Vậy mà lại bị tên thái giám này cắt mất một bông hoa. Ta chẳng qua chỉ trị tội nó thôi.”

“Thật vậy? Nhưng hình như con thấy có vẻ hơi loạn.” Văn Phương lạnh mặt nhìn lướt đến Lệ Nhiên, hất hàm nói: “Còn chưa chịu buông Hằng nhi ra?”

Lệ Nhiên hoảng hồn buông tay. Tử Hằng lập tức quỳ xuống trước mặt Văn Phương nói: “Phụ hoàng, không phải là hắn cắt bông hoa đó đâu. Là con cắt đó. Nhưng con nói lại không ai tin.”

Đến lúc này Hiểu Nguyệt mới tin Tử Hằng mới thực sự là thủ phạm. Nhưng nàng không nỡ để thằng bé chịu phạt, nên vẫn nhất quyết nhận tội về mình: “Hoàng huynh, không phải. Thủ phạm thực sự là muội. Tử Hằng còn nhỏ, sao có gan làm chuyện đó chứ.”

Văn Phương nhíu mày, không hiểu chuyện này là thế nào. Tử Hằng kinh ngạc nhìn cô cô của mình. Nó không hiểu tại sao cô cô lại muốn nhận tội thấy nó. Chẳng phải mới nãy nó còn định cùng mẹ đổ tội cho cô cô sao?

“Phương nhi, con thấy không? Chỉ một tên thái giám nhỏ bé bị trị tội thôi mà hết hoàng tử lại đến công chúa đòi nhận tội thay. Cái này …cái này quá loạn rồi.”

Văn Phương mỉm cười. Hắn đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện rồi. Hắn xoa đầu Hiểu Nguyệt và Tử Hằng, nói với Thái hậu: “Thái giám thì sao? Mẫu hậu, nếu án còn chưa tra rõ ràng thì sao người cứ vậy mà kết luận chứ? Cho dù thế nào thì cũng phải xử cho đúng. Như vậy thì mọi người mới phục được.” Hắn cúi người kính cẩn nói: “Mẫu hậu, người đứng qua một bên để con xử vụ này, được chứ?”

Hoàng thượng đã nói thế Thái hậu cho dù không cam tâm khi để tên thái giám thoát tội nhưng cũng chấp nhận ngồi lại vào bàn quan sát sự việc. Văn Phương bảo Hiểu Nguyệt tường thuật ngắn gọn sự việc xảy ra, sau đó bảo nàng ngồi về chỗ. Hắn nhìn một lượt năm tên thái giám đang quỳ trước mặt. Bị cái nhìn đầy lạnh lùng của hoàng đế lại thêm khí thế bức người mà vị hoàng đế này tỏa ra khiến chúng sợ xanh mặt, cúi gằm xuống không dám ngẩng đầu lên. Văn Phương đột ngột giơ chân đạp mạnh một tên ngã lăn quay, rồi phất tay nói với thuộc hạ đứng phía sau: “Đường Sâm, lôi tên này ra ngoài ném cho mấy con cẩu của ta chơi.”

“Vâng.”

Đường Sâm túm gáy tên đó lôi xềnh xệch ra ngoài. Những tên còn lại hoảng hồn, người run lên không dám ho he gì. Văn Phương lại đi lượn thêm một vòng nữa rồi đá tiếp một tên ngã ra, sai người lôi y đi cho bầy rắn độc cắn chơi. Bọn kia lại càng khiếp sợ, nép hết cả vào nhau. Đến lúc Văn Phương giơ chân đá thêm một tên nữa thì tất cả bọn chúng hoảng loạn dập đầu khai hết toàn bộ. Thủ phạm thực sự là Châu Tử Hằng. Chính là Lệ phi cho tiền bọn chúng, mớm lời cho bọn chúng đổ tội cho Hiểu Nguyệt. Lệ Nhiên nghe xong những lời này thẫn thờ quỳ sụp xuống. Thái hậu quá tức giận vì bị lừa dối, không nói gì mà bỏ về. Ngọc Minh nhìn theo Văn Phương có vẻ muốn nói gì đó nhưng nhìn Thái hậu một bụng tức như vậy, nàng lại không dám. Chỉ thi lễ với Văn Phương rồi cùng Thái hậu rời đi.

“Lệ phi nương nương phạm tội dối trên lừa dưới, âm mưu hãm hại công chúa đương triều, Từ nay tước bỏ chức vị phi tần, tước quyền nuôi dưỡng hoàng tử, đày vào lãnh cung. Hoàng tử Châu Tử Hằng tuy ban đầu cùng Lệ phi lừa dối mọi người nhưng sau đó biết ăn năn nhận lỗi, phạt cấm túc mười ngày.”

Tử Hằng vội quỳ xuống xin cha tha tội cho mẹ mình. Nó không ngờ mẹ lại bị phạt nặng đến như vậy. Từ nay mẹ con nó sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa. Không giống như trước đây mỗi lần mẹ nó bị phụ hoàng phạt nó lại hận Hiểu Nguyệt, lần này nó biết là mẹ nó sai rồi. Và người khiến mẹ nó bị như vậy lại chính là nó. Nếu nó không nhận tội thì đã không xảy ra chuyện như vậy, nhưng …nhưng nếu nó để mặc Tiểu Cảnh sẽ bị giết.

“Tử Hằng, con cũng thấy rồi đó.” Văn Phương bế nó lên đặt ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của nó, dịu dàng nói: “Không phải là trẫm vô cớ ghét bỏ mẹ con. Lệ Nhiên đã nhiều lần bày trò hãm hại cô cô của con. Lần này hãm hại bất thành, cô ta còn quay sang định ép Tiểu Cảnh vào chỗ chết. Trẫm tách con ra khỏi Lệ Nhiên chỉ vì không muốn con tiếp tục bị một người xấu xa như vậy dạy dỗ. Trẫm thực sự rất yêu quý con. Trẫm làm tất cả đều vì muốn tốt cho con. Con có hiểu cho phụ hoàng không?”

“Nhưng …nhưng đó vẫn là mẫu thân của con …”

“Trẫm hứa với con, chỉ cần Lệ Nhiên biết hối cãi trẫm sẽ thả cô ta ra.”

Tử Hằng mỉm cười gật đầu. Như vậy nó vẫn còn cơ hội gặp lại mẹ. Hiểu Nguyệt đứng gần đó nãy giờ chỉ lặng lẽ nhìn, không dám đến an ủi Tử Hằng mặc dù rất muốn. Nàng biết thằng bé không ưa mình. Bây giờ nó lại vừa trải qua cú sốc từ nay không được gặp mẹ, nếu nhìn thấy mặt nàng, nàng sợ nó sẽ càng tức giận và đau buồn hơn.

“Không sao đâu. Tử Hằng mạnh mẽ và trưởng thành hơn công chúa nghĩ đấy. Người muốn nói gì, muốn làm gì thì cứ nên mạnh dạn đi.” Cảnh Thần vỗ nhẹ vai Hiểu Nguyệt nói như thế.

Hiểu Nguyệt gật đầu, tiến đến gần Tử Hằng. Thằng bé lúc này đang ngồi dựa hẳn vào lòng cha mình, nhìn thấy Hiểu Nguyệt tiến đến tuy có ngạc nhiên nhưng không phản ứng gì. Hiểu Nguyệt mừng thầm trong lòng. Nàng ngồi xuống đối diện với thằng bé, nở nụ cười thật tươi và nói: “Tử Hằng ngoan, cô cô cũng rất yêu thương con. Vì con, ta có thể làm tất cả. Cho nên Hằng nhi đừng đẩy cô cô ra xa nữa, có được không?”

Tử Hằng nhìn Hiểu Nguyệt một lúc. Nói thật nó chưa hoàn toàn có thiện cảm với vị cô cô này, nhưng hồi nãy cô cô đã cố tình nhận tội thay nó. Nó quả thật cũng có chút dao động.

“Có thật là cô cô sẽ làm tất cả mọi thứ vì con?”

“Đúng a. Con muốn gì cô cô sẽ chiều hết.”

“Vậy cô cô tặng hắn cho con đi.” Nó chỉ tay vào thái giám Tiểu Cảnh đang đứng phía sau Hiểu Nguyệt. Khóe miệng Cảnh Thần giật giật. Thằng nhỏ khôn lõi.

Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt kinh ngạc. Hồi nãy nàng cũng đã ngạc nhiên khi thấy Tử Hằng bất chấp tất cả nhận tội để bảo vệ cho Tiểu Cảnh. Nàng không hiểu Tử Hằng làm sao biết đến Tiểu Cảnh và lại dành cho tiểu thái giám của nàng tình cảm sâu sắc đến như vậy. Giờ đây thấy Tử Hằng đòi nàng tặng Tiểu Cảnh cho nó lại càng khiến nàng tin chắc vào nhận định của mình. Tiểu Cảnh rõ ràng đang giấu nàng chuyện y có qua lại với Tử Hằng. Thật ra Tiểu Cảnh rất tốt, chơi rất vui. Nàng tin chắc nếu để Tiểu Cảnh ở bên cạnh Tử Hằng, mỗi ngày của thằng bé đều sẽ là một ngày vui. Nhưng nàng không muốn ép buộc Tiểu Cảnh phải đến Bạch Vân Cung nếu như y không thích. Nầng đứng dậy lại chỗ Tiểu Cảnh hỏi y xem y có muốn đi không.

Cảnh Thần rất bất ngờ khi Tử Hằng lại đòi mình đến làm thái giám hầu hạ cho nó. Qua một thời gian tiếp xúc, hắn từ chỗ sợ hãi cũng dần có cảm tình với thằng nhóc, cũng thấy thương cảm cho hoàn cảnh của nó. Cho nên hắn mới thi thoảng trốn Hiểu Nguyệt đến Bạch Vân Cung tặng đồ chơi cho thằng nhóc. Đến ở chung với Tử Hằng thì cũng được, dù sao thì mục tiêu lấy lòng nữ chính hắn cũng đã thực hiện được rồi. Chuyện khác thôi thì cứ từ từ tính tiếp vậy. Tử Hằng đang buồn như thế hắn cũng không nỡ từ chối.

“Nếu tiểu hoàng tử đã chọn nô tài, vậy thì nô tài xin tuân …”

“Không được.” Văn Phương trực tiếp ngắt lời: “Để tên này ở chỗ con thì con suốt ngày la cà chơi với hắn ảnh hưởng đến việc học thì sao? Hiểu Nguyệt, muội để hắn đến chỗ trẫm. Nếu Tử Hằng muốn chơi, cứ đến chỗ ta tìm hắn chơi.”

Cảnh Thần trố mắt. Ai muốn đến ở chung với tên muội muội khống này chớ? Giờ hắn từ chối có được không?

“Dĩ nhiên là được chứ ạ. Tiểu Cảnh rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện. Nhất định sẽ làm hoàng huynh hài lòng.”

Cảnh Thần há hốc. Hắn còn đang đứng đây, sao không ai hỏi hắn có muốn đi hay không? Hồi nãy Tử Hằng muốn hắn ở cùng Hiểu Nguyệt còn hỏi ý hắn mà, sao đến Văn Phương đòi cái là cô nàng đồng ý cái rụp vậy? Còn nguyện vọng của hắn thì sao? Thiên lý ở đâu?

“Phụ hoàng phải giữ lời đấy. Nếu con đến tìm Tiểu Cảnh chơi người nhất định không được cấm con.”

“Được. Cứ học xong thì con muốn tìm hắn chơi lúc nào cũng được.” Văn Phương liếc mắt nhìn tiểu thái giám đang đứng như trời trồng kia, nhếch môi giương một nụ cười đắc thắng: “Tiểu Cảnh Tử, được đến hầu hạ trẫm còn không lĩnh chỉ tạ ơn đi?”

Cảnh Thần ức chế, cực kỳ ức chế. Hắn muốn xả mà không biết tìm chỗ nào để xả. Hắn tìm Văn Phương về cứu hắn chứ không phải về đem hắn mang về cung của y nha. Thế quái nào mà sự việc lại thành ra thế này? Hắn cắn răng, quỳ xuống dập đầu nói:

“Nô tài lĩnh chỉ tạ ơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK