"Cô cười gì đó?" Anh cau mày, giọng điệu không mấy vui vẻ.
Cô ngồi dậy, vội vàng lau đi nước mắt do cười quá nhiều: "Không... không có gì."
Anh thở dài bất lực, sau đó lại nói: "Lại đây!"
Lúc này thì cô mới thật sự không cười nữa, thay vào đó là sự đề phòng: "Làm gì?"
"Nhanh lên!" Anh mất kiên nhẫn, không muốn phải nói lại lần nữa.
Tình Xuyên trừng mất nhìn anh, chậm chạp đi đến, còn đứng cách xa anh hai mét mới chịu.
"Lại gần một chút." Anh nghiến răng nghiến lợi, như là muốn lao đến đánh cô một trận vậy.
Cô bước đến gần hơn, làm gì chỉ có anh mới biết không vui, lúc nào cũng sau khiến người khác: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Đột nhiên, Mộc Phi ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình khiến cô không kịp trở tay.
Nhưng khi cô giãy dụa muốn thoát ra thì mới phát hiện là cô vốn dĩ không đẩy anh ra nổi, cô cũng không biết là tại sao tay trái của anh lại nhiều sức đến vậy.
"Bỏ ra coi!" Cô đấm vào ngực anh.
Anh nhếch môi, kéo cô đến gần hơn nữa, ôm cô gái nhỏ nhắn vào lòng: "Đừng động, đau thật đấy."
Cô thì thầm: "Cho anh đau chết luôn."
"Cô tưởng tôi bị điếc à?" Anh nhẹ nhàng véo vào eo cô khiến cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông ôm vào lòng, cảm giác rất ấm áp, đặc biệt là vô cùng an toàn. Nói không thích... chắc chắn là nói dối.
"Lúc nãy... cô ghen sao?" Ánh mắt anh nhìn cô ẩn ẩn ý cười, quả nhiên chọc ghẹo cô chính là thú vui hiện tại của anh.
Cô ngẩng đầu lên, phồng mang trợn má nhìn anh: "Tôi mới không có ghen."
Anh cười cười, rõ ràng là không tin: "Vậy à?"
Tình Xuyên ngồi bật dậy, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là cảm thấy cô ta không thuận mắt thôi. Đánh chó thì cũng phải nể mặt chủ, rõ ràng tôi vẫn còn ở đây mà cô ta dám công khai ngoại tình. Cô ta xem tôi là cái gì? Không khí chắc?"
Mộc Phi thấy dáng vẻ tức giận của cô rất dễ thương, anh mân mê lọn tóc trên vai cô, khẽ ồ một tiếng, khoé môi cong lên.
"Anh ồ cái gì mà ồ? Anh đừng nghĩ anh mất trí rồi thì có thể chối bỏ mọi chuyện. Lúc trước anh và cô ta... ưm..."
Tình Xuyên còn chưa nói xong thì đã bị anh đặt lên môi một nụ hôn, khiến cô đứng hình, trợn tròn mắt.
Đến khi phát giác được điều không đúng, cô dơ tay lên muốn đánh anh thì lại bị anh nắm chặt cổ tay, mạnh bạo chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô.
"Ưm..."
Tình Xuyên ấm ức, cô hé miệng muốn cắn anh, không ngờ lại bị anh thừa cơ hội mà đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô, làm cho cô toàn thân run rẩy, không có cách phản kháng.
Cứ như mọi hành vi của cô đều bị anh nắm trong bàn tay, nhưng đây là nụ hôn đầu của cô mà... sao cô có thể để anh dễ dàng có được như vậy!!!
Tình Xuyên bị anh hôn đến mức sắp nghẹt thở, tay trái của cô bấu vào áo anh, muốn anh dừng lại.
Sau khi dứt ra, vì thiếu không khí mà đầu óc cô trở nên choáng váng, liên tục thở dốc, tựa vào lòng ngực anh.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc cô, nở nụ cười toại nguyện: "Đồ ngốc này, cô không biết thở à!"
"Anh... cái đồ biến thái này."
Cô ấm ức muốn đánh anh nhưng chưa gì đã bị anh trói chặt tay đè xuống giường, dùng cả tay lẫn chân ôm cô lại.
"Á! Anh làm gì vậy?" Cô hét lên.
"Ngoan! Đừng nháo!" Anh khẽ thì thầm vào tai cô, phả hơi nóng khiến cô rùng mình.
"Ngoan cái đầu anh á!" Cô cố hết sức bình sinh để vùng dậy, nhưng mà bị cái chân của anh đè lại, không có ngồi dậy được.
"Chậc! Cô muốn người khác đi vào nhìn thấy vợ chồng chúng ta ân ái sao? Vậy thì tôi cũng không ngại mà tiếp tục đâu." Anh nghiêm túc nói, nhưng trên gương mặt lại hiện lên ý gian manh. Không lẽ trước đây anh và Từ Chỉ Giai cũng như vậy sao?
Tình Xuyên da mặt mỏng, cô sợ nhất chính là bị nhục nên không la hét nữa, giả vờ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Chờ đến khi anh nhắm mắt ngủ say, cô lại bắt đầu có ý muốn trốn thoát.
Nhưng cô vừa cử động anh đã ôm chặt cô lại cứ như ôm cái gối ôm.
"Á! Anh muốn siết chết tôi đó à?"
"Ngủ đi!" Giọng anh ồm ồm như đang ngáy ngủ.
Cuối cùng cô vẫn không có cách nào thoát được, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh.