Khi ba mẹ cô trở về thì những vết thương trên người cô cũng đã khỏi, đây cũng xem như là một may mắn.
Tối hôm đó, trong bữa cơm tối, sau một hồi chần chừ, cuối cùng cô cũng có thể lên tiếng: "Chuyện đó, ba mẹ, con..."
Nhưng mẹ cô bà ấy biết cô định nói gì nên đã lạnh nhạt đánh gãy lời cô: "Ăn cơm cho tử tế vào, có chuyện gì để nói sau đi."
Thế là Ý Vãn chỉ đành im lặng, cố đợi ăn xong bữa cơm tối, dù sao người ta cũng thường hay nói, trời đánh tránh bữa ăn mà.
Nhưng sau khi ăn xong, ba cô liền lên phòng làm việc, mẹ cô thì bận nói chuyện với ai đó, hầu như là không có thời gian dành cho cô.
Ý Vãn chỉ đàng ngậm ngùi trở phòng, cảm giác vô cùng khó chịu, cô thầm nghĩ, chắc chắn là bọn họ đang cố tình.
Nhưng mà cho dù có thế nào thì hôn ước này cũng không thể tiếp tục kéo dài, Nghiêm Thiên Dự ghét cô như vậy, chỉ có hủy hôn thì cô mới thật sự tự do, không còn vướng bận, cũng không còn gánh nặng, như thế cô mới có thể được sống những ngày bình yên.
Tuy nhiên, cô vẫn còn một nỗi lo, ông nội Nghiêm đối xử với cô tốt như vậy, còn đi xem ngày cưới, ông đã nhiều hy vọng như vậy lại phải thất vọng, thật sự, cô có hơi đau lòng, càng cảm thấy áy náy hơn.
Chỉ mong ông có thể hiểu cho cô, không trách cô.
Ý Vãn thở dài, cô nằm xuống giường một cái ịch, lăn qua lộn lại, muốn gạt đi phiền não vốn dĩ không phải của mình.
...
Ở Nghiêm thị, Nghiêm thị vẫn đang ở công ty nghiêm túc làm việc, chợt không hiểu tại sao anh lại nghĩ đến Tần Ý Vãn.
Anh không ngờ rằng, cả tuần nay cô hoàn toàn không tìm đến anh, cũng không cô tình xuất hiện trước mặt anh.
Cảm giác này... có chút không quen cho lắm. Từ một người luôn lảng vảng trước mặt mình đột nhiên lại không còn xuất hiện nữa, cứ như biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Nó không vui vẻ cũng không dễ chịu như anh đã nghĩ, thay vào đó là một chút trống vắng.
Nhưng để mà nói thật, anh không hoàn toàn tin vào lời nói của cô.
Cô nói sẽ hủy hôn? Không thể nào, sao có thể được? Anh chắc chắn là cô đang giở trò gì đó, Tần Ý Vãn cô đã chịu yên phận như vậy bao giờ?
Càng nghĩ anh lại càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, chắc hẳn cô sẽ lại đeo bám theo anh không buông thôi.
Từ nhỏ đến lớn đã vậy rồi, anh còn lạ gì với chiêu trò của cô nữa chứ?
Vừa nghĩ đến đây, khoé môi của Nghiêm Thiên Dự có hơi nhếch lên, đầy vẻ tự mãn, đắc ý. Cứ như là không có anh thì cô sẽ không sống được vậy.
Anh cho rằng... cho dù anh không cần tình cảm của cô, cho dù anh có hất hủi, giẫm đạp cô ra sao thì cô vẫn sẽ luôn bám theo anh, hèn hạ, bày ra đủ trò để lấy lòng anh.
Nhưng anh sai rồi, cô đã không còn là Tần Ý Vãn của lúc trước nữa. Hiện tại, cô chỉ muốn tìm cách rời xa anh mà thôi, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại.
...
Sáng hôm sau, tại Tần gia, trong lúc ăn sáng mọi người đều rất im lặng, im lặng đến mức cô cảm thấy căng thẳng.
Cô cô không thể lùi bước, vì vậy cô đã chủ động lên tiếng: "Ba, mẹ, con muốn hủy hôn."
Ba mẹ cô đều bị lời nói của cô làm khựng lại, ánh mắt nheo lại đăm chiêu nhìn cô.
Mẹ cô đặt nĩa xuống, giọng gắt gỏng: "Mẹ đã nói với con là đừng bao giờ nhắc lại việc này nữa, sao con lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy hả?"
Ba cô uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói: "Con gái, có phải Nghiêm Thiên Dự chọc giận con không? Hay là để ba thay con dạy dỗ nó?"
Cô cảm thấy bọn họ đúng là quá đáng, tại sao cứ luôn suy đoán suy nghĩ của cô trong khi bọn họ không hiểu gì về cô cả. Tại sao lúc nào cũng tự cho mình là đúng như vậy? Vì họ là người lớn sao? Nhưng cô cũng đâu còn nhỏ?
"Không... không phải như vậy, con đang rất nghiêm túc, con muốn hủy hôn, là hủy hôn chứ không phải nhất thời giận dỗi." Cô cực lực ra sức giải thích với ba mẹ.
Nhưng mẹ cô lại xua tay, ý không muốn nghe: "Không phải trước giờ con luôn thích Nghiêm Thiên Dự sao? Bây giờ con lại muốn gì đây?"
Cô bĩu môi, đầu cúi xuống: "Con không thích anh ấy nữa, không được sao?"
Mẹ cô cau mày: "Mẹ không chấp nhận lí do này của con. Chuyện hủy hôn, tốt nhất là con đừng bàn đến nữa. Ba mẹ sẽ không đồng ý đâu."
Ba cô cũng tiếp lời mẹ: "Đúng vậy, con còn nhỏ không hiểu chuyện, chuyện này con đừng xen vào nữa, ba mẹ biết cái gì mới là tốt nhất cho con. Lần này ba mẹ bỏ qua, nếu có lần sao thì đừng trách ba mẹ nghiêm khắc trừng trị."
Trong lòng cô vô cùng tức giận, cô hét lên: "Tại sao chứ? Cuộc đời của con tại sao con lại không được tự mình quyết định? Ba mẹ nói muốn tốt cho con sao? Rõ ràng là muốn tốt cho việc làm ăn của ba mẹ thì có."
Mẹ cô đứng phắt dậy, giận đến run người: "Con nói gì hả? Sao con có thể nói ba mẹ như vậy?"
Ý Vãn mím chặt môi, cô hậm hực đứng vậy chạy ra ngoài: "Con ghét ba mẹ!"