• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14.

Nói là đền bù nhưng thực tế cũng không có làm gì cả.

Xét thấy tôi quá bận rộn, mỏi mệt dẫn đến quầng thâm mắt thâm quầng nặng nề, anh ta nhẹ nhàng đem tôi đặt nghỉ trong phòng nghỉ của viện bảo tàng.

Còn anh ta thì có vẻ như đang uất ức, lại cùng một chút không cam lòng.

Tôi nằm co ro dưới chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Để cho mây trắng dần che đi những tâm tư xấu xa của tôi, tôi mới thật cẩn thận hỏi: “Em… hiện tại em không khó chịu sao?”

Trong chốc lát, anh ta như dần hiểu.

Anh cởi cà vạt, quay lại mỉm cười giảo hoạt với tôi, đôi lông mày nhướng lên như phảng phất hội tụ toàn bộ ánh sao.

“Đừng lo lắng, em sẽ không làm gì chị đâu.”

Anh ghé sát vào tai tôi,mang theo cảm giác tim đập thình thịch áp bách tôi, giọng khàn khàn thì thầm nói: “Em sẽ nhớ hết, sau này em sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, chị yên tâm đi.”

Dị ó hả!!!

Tôi đỏ mặt, nửa ngày cũng không biết nói gì. Chờ anh ta đi tới cửa, mới thầm thì hỏi lại:

“Anh cho va.y n.ặng lã.i đấy à???”

*Từ đoạn này tôi sẽ đổi cách xưng cho 2 nhân vật nói chuyện cho tình củm anh em nha các pà

Anh ta đi lảo đảo một chút, sau đó vội vàng đóng cửa lại, chỉ để lại một câu:“Nghỉ ngơi thật tốt nhé” rồi bỏ chạy mất.



Ha ha ha ha ha ha.

Tôi chui lại vào chăn và cười như một hồ ly đang ăn vụng vậy.

Hay thật.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Trong chăn, vẫn còn rất nhiều mùi hương tùng lạnh của anh.

Nếu ai đó hỏi trở thành bạn gái của chủ quản thì có gì tốt, nói thật là có quá nhiều.

Bởi vì nơi tôi đang ở sinh ra cho tôi một cái ám ảnh tâm lý, nên gần đây tôi liền chuyển đến nhà Tiêu Chí Hoành.

Sau khi chúng tôi ở chung, tôi mới phát hiện ra…

Tiêu Chí Hoành vậy mà lại có nhiều điểm tốt như thế.

Anh có thể nấu ăn, có thể đánh đàn, thậm chí cả thêu thùa anh cũng biết luôn.

Tôi vuốt ve cái bụng no căng của mình, vẻ mặt cực kỳ bi thương:

“Anh thực sự chỉ mới 30 tuổi thôi sao?”

Anh ta liếc nhìn sang tôi một cách đầy thâm thúy:

“Không, là 300 tuổi.”

Tôi trợn trắng mắt.

Nhưng anh lại có một điểm không tốt, đấy chính là không cho tôi được phép vuốt ve con mèo khác.

Hôm nay khi tôi tan làm trở về nhà, liền thấy Tiêu Chí Hoành đã ở trong phòng bếp.

Tôi từ phía sau, đột nhiên ôm lấy anh, hạnh phúc mà cọ cọ thêm một chút.

Anh cười xoay người lại, đang định hôn tôi một cái, bỗng nhiên động tác anh đột ngột dừng lại.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nam trong trẻo ôn hòa trước đây lại nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Em có phải mới vừa đến quán cà phê mèo không vậy?”

Tên cờ hó này mũi thính thật đấy.

Tôi không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tôi cười hihi khoe với anh:



“Đúng vậy, bố của của Tân Giáp Phương mới mở một quán cà phê mèo ở cạnh công ty, vì vậy nghỉ trưa em cùng Uyển Uyển có qua đó vuốt mèo một lúc.”

Nói tới đây, giọng tôi dịu đi: “Thật sự là rất đáng yêu đó, trong đó còn có một bé mèo mắt xanh mới có bốn tháng tuổi, làm cả tim em đều tan chảy luôn rồi.”

Sau khi Trứng Đen rời đi, tôi lại bị nghiện lũ mồn lèo.

Gần đây cuối cùng tôi cũng có thời gian để sờ mèo một chút, tôi cảm thấy tâm hồn mình như được thanh lọc vậy. Ngôn Tình Cổ Đại

Ai ngờ cả người Tiêu Chí Hoành liền bốc khói, anh ném chiếc muôi trong tay đi, cũng mặc kệ không nấu đồ ăn nữa, giọng nói ủy khuất của anh lập tức như bao phủ cả gian bếp này:

"Anh ở nhà nấu cơm cho em, vậy mà em dám ra ngoài ăn vụng!”

TÔI:???

“Em chỉ vuốt…”

"Em còn dám ngụy biện!"

Tôi đơ luôn rồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy mặt này của Tiêu Chí Hoành.

Bởi vì trước mắt tôi, người đàn ông đang đeo chiếc tạp dề gấu hồng này, lại một tay ôm eo tôi, một tay chỉ vào thức ăn trong nồi, anh vừa khóc vừa phẫn nộ mà nói: “Lừa dối.”

Việc này quả thật phá vỡ mọi giới hạn hiểu biết của tôi rồi…

Tôi chết lặng, ngơ ngác nhưng trong lòng lại có chút… vui mừng thầm.

Làm sao trên đời này có người ghen tuông lại đáng yêu như này cơ chứ.

Sau khi ngơ ngác xong, tôi vội xốc lại tinh thần, vội vàng dỗ dành anh.

"Không không không, chỉ một lần thôi mà, mèo làm sao đáng yêu bằng anh được, em yêu anh nhất mà, moah moah ~”

Tôi lấy tay ôm vào eo anh, ngực tôi cũng chạm vào cơ bắp của anh…

Anh hơi cúi đầu, đỏ mặt như chợt nghĩ đến điều gì, quay lại gắp gắp đồ ăn hai lần, lại cảm thấy vừa rồi vẫn chưa đủ, liên quay lại cảnh cáo tôi thêm lần nữa:

“Không được lừa dối anh lần nào nữa đấy.”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

"Không được vuốt ve mèo nữa!"

Tôi gật đầu… Rồi lại ngập ngừng: “Không đến mức đó chứ, kể cả em có vuốt mèo cũng không có ảnh hưởng việc yêu anh nhất mà.”

Tiêu Chí Hoành há miệng như muốn nói ra điều gì đó, nhưng lại nhìn bản thân mình rồi bỏ cuộc, hung dữ nói với tôi: “Đi một lần một trăm!”

Tôi sửng sốt: “Một trăm tệ à?”

Vậy thì tôi đây có thể đi cả vạn lần rồi.

Anh nghiến răng nở một nụ cười như không cười:

"Không."

"Một trăm lần."

Cuối cùng, anh ta khàn khàn giọng cố nói thêm: "Cho v.ay nặ.ng l.ãi."

TÔI:……

Nhẹ nhàng lấy tay che mặt.

“Vậy có khi em phải đi thêm vài lần mới được.” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tiêu Chí Hoành:...

Sau đó tôi bị anh hung hăng hôn lấy.

Trong lúc bàng hoàng, tôi cảm thấy có điều gì đó sai sai.

Đầu lưỡi của anh, sao lại có gai vậy???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK