Trong xe im lặng đến đáng sợ.
Những cành lá xum xuê mùa hè chưa kịp cắt tỉa bị va chạm vào nóc xe, vang lên ‘ầm’ một tiếng.
Nó giống như ném một hòn đá vào lòng tôi vậy.
Thật khó để diễn tả tâm trạng của tôi lúc này.
Rõ ràng tôi không gọi anh ta, nhưng sao anh ta vẫn biết mà xuất hiện.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn sang anh ta, mặt anh ta vẫn xụ xuống.
“Cái kia, sao anh biết tôi đang ở đồn cảnh sát?” Tôi thấp giọng hỏi.
Anh ta phớt lờ tôi, ngọn đèn đường đổ bóng giữa đôi mày cau lại của anh ta.
Chẳng lẽ ban đêm anh ta giở trò khỏa thân, nên bị cảnh sát bắt?
Tôi âm thầm chửi thầm anh ta, lại hỏi: “Anh đưa tôi đến đầu phố là được rồi, đã muộn như này rồi, anh…”
Không đợi tôi nói xong, anh ta ‘hừ’ mạnh một cái.
TÔI:……
Đúng là một tên cờ hó mà!.
Tôi cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, quay quay đầu dựa vào cửa sổ xe.
Có lẽ trong xe quá yên tĩnh, hoặc có thể là đêm hè quá ảm đạm, hôm nay tôi đã bị đủ loại sợ hãi ập đến trong lòng, nước mắt tự dưng dâng lên.
Lộp bộp.
Một giọt nước mắt rơi xuống đùi.
Tôi mặc váy, nước mắt rơi xuống đùi mát lạnh.
Giây tiếp theo, anh ta tấp xe vào lề và dừng lại.
Giống như cưỡng ép cái gì trong lòng, anh ta hung hăng nắm lấy nhúm tóc trên đầu, vẻ mặt vẫn hung dữ, nhưng giọng nói lại dịu đi đôi phần.
"Chị... Đừng khóc mà."
Giọng anh trầm và khàn, che giấu đi dấu vết áy náy.
Chỉ vài từ như vậy, với ngôn ngữ vụng về, giống như một đứa trẻ đang an ủi người trong lòng của mình.
Tôi lau nước mắt đi, quay sang nói với anh ta: "Không sao đâu."
Ai ngờ, một giây sau, anh ta trực tiếp đưa tay ra, trực tiếp che mắt tôi lại.
"...Đừng khóc, em sẽ đau lòng đó."
Những giọt nước mắt thật giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, khi anh ta lạnh lùng với tôi thì tôi còn có thể cầm nước mắt, nhưng khi anh ta nói bằng chất giọng ấm áp này, nước mắt của tôi như tìm được chỗ dựa, liền rơi xuống như núi đổ biển luôn.
Tôi gạt phắt bàn tay anh ta ra, giọng nghẹn ngào nói:
"Tiêu Chí Hoành, tôi không biết anh có biết những chuyện hôm nay tôi gặp phải không, nhưng hôm nay thực sự tôi rất sợ, anh lại cứ như vậy... Tôi...
Tôi không biết nên nói gì nữa…
Rõ ràng hai người chúng tôi chỉ là người qua đường Ất và người qua đường Giáp, anh ta không hề biết hôm nay tôi đã gặp phải chuyện gì, cho nên tôi giận ngược lại anh ta là tôi sai rồi.
“Em biết, em xin lỗi, em chỉ là…” Anh ta nói đến vậy rồi không giải thích nữa, liền thở dài một cái, sau đó nhoài người đến ôm lấy tôi.
"Lần sau, em sẽ ở bên cạnh chị."
Anh ta dường như hiểu được điều tôi muốn nói..
Lúc này, tôi chợt hiểu ra.
Tại sao, tôi luôn có thể buông bỏ phòng bị trước mặt anh ta.
Thoải mái mà tuỳ ý khóc cũng như tuỳ ý cười.
Ngoại trừ mùi hương tùng lạnh giống như của Trứng Đen trên người anh ta,
Còn có mùi vị tình yêu và gia đình ở trên người anh ta nữa.