Ủa zì zậy???
Cô có thể ch.ửi tôi ba lần, nhưng cô không được vũ nhục tôi là c.hó chứ?
Hiển nhiên, Tiêu Chí Hoành cũng tức giận rồi.
Anh đẩy người đẹp ra, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:“Cô ấy không phải là chó.”
“Huống hồ, cô - một con lợn, có tư cách gì mà nói cô ấy?”
Ngôn ngữ sắc bén, chĩa thẳng vào lòng người.
Tôi hận không thể cho anh ta một tràng pháo tay.
Người đẹp như bị chọc vào chỗ đau, hàng mi dài lập tức bị nước mắt bao phủ.
Cô ấy nhìn Tiêu Chí Hoành tỏ vẻ đáng thương, rồi chỉ vào tôi nói: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh mới ở bên cô ta có mấy năm mà lại vì cô ta mà ức hiếp tôi sao?”
Lòng tôi lộp bộp một tiếng, ai biết Tiêu Chí Hoành không chút lưu tình: "C.út."
Người đẹp rốt cuộc không chịu nổi nữa, cô chộp lấy chiếc túi Prada và lao ra ngoài, khi đi ngang qua tôi còn không nhịn được oán giận: “Đều không phải người, anh kiêu ngạo cái gì cơ chứ?”
TÔI:???
Tuy rằng tôi không hiểu, nhưng thua người không thua trận, tôi cười lạnh: “Con chó có khi còn khôn hơn con lợn đó.”
Cô ấy như bị đả kích, thô lỗ mà hừ một tiếng, sau đó dậm giày cao gót một cái rồi đi thẳng.
Tôi nhìn người đẹp từ xa, không khỏi cảm thán:
Hiện tại thật hiếm thấy người đẹp đầy đặn như thế.
Trong phòng khách, Tiêu Chí Hoành mặc bộ vest màu xám bạc mà tôi yêu thích nhất, trên đầu hai chiếc tai mèo trắng đung đưa, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu.
Phía sau anh, những món khai vị tinh tế được đặt ở hai đầu bàn ăn, giữa những ngọn nến đỏ lung linh.
Sự bất ngờ mà anh chuẩn bị cuối cùng lại rối tung mù, anh thất vọng ngồi cạnh tôi, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không nói nữa.
Anh cam chịu nắm lấy tay tôi đặt lên đầu: “Em sờ đi.”
Hai tay tôi được sờ vào một đôi tai mèo trắng tinh.
Nó mịn, mềm và ấm áp.
Anh hít hà một hơi, nhỏ giọng dặn dò tôi: “Từ từ thôi.”
Tâm tôi đã sớm ngứa ngáy khi nhìn thấy tai mèo, nên không ngừng xoa vuốt nó.
Công nghệ bây giờ thật quá phát triển mà.
Sờ lên cảm thấy thực sự ấm áp, thế nhưng nhĩ tai lại lành lạnh, giống y như tai mèo thật. Tôi nghĩ ngay đến tai mèo thật thường không có mạch máu nên mới lạnh như thế.
Tôi không chú ý tới Tiêu Chí Hoành toàn thân mềm nhũn, không nhịn được ngồi khép hai chân lại.
Một lúc lâu sau, giọng anh khàn khàn: “Sờ xuống dưới một chút.”
Tôi sửng sốt,
Sờ xuống á...
Tay tôi run rẩy, tôi cởi thắt lưng của anh xuống.
Tiêu Chí Hoành lập tức nhảy dựng lên, khóe mắt đỏ bừng: "Ý anh là sờ từ tai xuống, từ chỗ tai đi xuống!"
"À."
Tôi thất vọng, đưa ngón tay luồn qua mái tóc màu trắng rồi sờ xuống chỗ tai anh.
Chỉ trong chốc lát, tôi liền choáng váng.
Dưới ngón tay của tôi không có kẹp tóc hay băng đô ở gốc tai mèo, chỉ có phần thịt kết nối chặt chẽ với da đầu, điều này khiến tôi nhận ra rõ ràng rằng đôi tai mèo xinh đẹp này mọc ra từ đầu của Tiêu Chí Hoành.
Chuyện gì... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi vẫn còn bối rối, khóe mắt nhìn thoáng qua tư thế ngồi của Tiêu Chí Hoành, tuy anh đang che giấu nhưng toàn thân căng thẳng, cơ bắp cuồn cuộn căng ra tạo lên những nếp nhăn trên bộ đồ là điều không thể che giấu được.
Giống như một tên tội phạm đang chờ bị tuyên án vậy.
Tôi hiểu ra ngay lập tức, đầu óc tôi choáng váng một hồi, cũng cảm thấy những lúc anh quá chiếm hữu tôi không còn khiến tôi khó chịu nữa.
Tôi cúi xuống thì thầm nhẹ vào tai anh:
"Cho em xem cái đuôi của anh, em sẽ tha thứ cho anh."
17.
Có thể thấy bằng mắt thường, Tiêu Chí Hoành lúc này liền thả lỏng cả người.
Anh liếc tôi một cái, có chút xấu hổ buồn bực, cũng có chút vui sướng, cũng có một chút thả lỏng người, phức tạp đến mức tôi cảm thấy chua xót.
Anh đã thấp thỏm lo lắng bao lâu rồi?
Anh quay lưng về phía tôi, một cái đuôi trắng muốt, ngượng ngùng từ từ thò ra từ cạp quần tây, tựa như hồng hạnh vượt tường, e thẹn mà chui ra.
Tôi nhịn không được mà lấy đầu ngón tay chạm nhẹ lên phần lông màu trắng, nháy mắt, toàn thân Tiêu Chí Hoành run lên như bị điện giật.
“Dừng lại.” Anh quay đầu lại, xấu hổ buồn bực mà trách mắng, cả mặt đỏ bừng lên.
Tôi giữ chặt trái tim đang nhảy thình thịch của mình.
Không được, nó quá hư h.ỏng rồi.
Chờ toàn bộ cái đuôi lộ ra, tôi nhận ra có điều gì đó sai sai.
Tôi nhìn đôi tai mèo trên đầu anh, rồi nhìn chiếc đuôi to xù trên tay mình, có cảm giác quen thuộc.
Tôi máy móc ngẩng đầu lên, giọng đầy hoài nghi:
“Trứng Đen?”
“Là anh.” Tiêu Chí Hoành quay người lại, lỗ tai vểnh lên giống như cái máy bay.
Vã.i lúa???
Tôi dở khóc dở cười: “Đừng sợ, em cũng sẽ không thật sự thiến anh đâu.”
Hai lỗ tai mèo run run.
Tôi hiểu rồi,
Hóa ra vừa rồi anh sợ tôi sẽ mang anh đi thiến.
Tôi không khỏi che mặt lại cười lớn.
Tiêu Chí Hoành tức giận ôm lấy tôi, bịt mắt tôi lại, cứ như vậy, tôi vùi vào trong ngực anh, nghe được một mặt khác của câu chuyện kia.
Hóa ra hôm tôi nhặt được Trứng Đen là do anh uống rượu quá chén, nên mới vô tình biến thành một con mèo.
Sau này, khi tôi nói với anh ta rằng tôi biết bí mật của anh ta, anh ta tưởng tôi biết thân phận của anh ta là mèo yêu.
Không ngờ bí mật mà tôi nói lại là kẻ thích khỏa thân ngoài đường.
Nhìn lại những gì đã xảy ra ở mặt này, tôi không khỏi che mặt lại.
Nhưng nghĩ đến những gì anh nói trước đây, tôi không khỏi tò mò: “Anh thật sự đã sống 300 năm à?”
Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Lòng tôi nhất thời chùng xuống, nghĩ đến người đẹp vừa rồi, tôi chua chát nói: “Khó trách anh đào hoa như vậy, người yêu cũ cũng đều tìm đến tận cửa rồi.”
Ai ngờ sắc mặt của Tiêu Chí Hoành còn tệ hơn cả tôi:
"Trước đây bọn anh ở chung một nhà một thời gian. Cô ấy rất hay tự luyến. Anh chưa từng có bạn tình nên cô ấy tưởng anh thích cô ấy."
Nói xong, anh ta quay lại nhìn tôi: “Cô ấy tưởng em là chó yêu.”
Nghĩ đến bộ dạng của cô ấy, tôi cau mày: “Vậy cô ấy là một con hồ ly tinh à?”
Đôi mắt to, hàng mi dài, bàn tay và bàn chân lại còn rất nhỏ.
Vẻ mặt của Tiêu Chí Hoành trở lên vi diệu.
Tôi chợt nghĩ tới điều gì đó, thử hỏi lại: “Chẳng lẽ là lợn tinh sao?”
Anh…
Gật gật cái đầu.
Tôi bật cười ha ha.
Đêm đó, chúng tôi nói chuyện rất lâu, nói đủ các thể loại chuyện xảy ra trong quá khứ.
Tôi hỏi anh: “Thường thì anh đột nhiên bị biến thành mèo sẽ thế nào?”
Tôi hỏi để còn chuẩn bị tinh thần làm quen với việc này cho thật tốt.
Bằng không lúc đó lại không biết phải làm thế nào.
Tiêu Chí Hoành thở dài: “Anh tửu lượng kém, lúc uống rượu thường khống chế được. Hơn nữa, mỗi lần hóa thân thành mèo ở bên ngoài, quần áo đều sẽ bị người khác lấy đi, chỉ có thể dùng thân xác mèo chạy về nhà.”
Nghĩ đến bộ đồ may đo trị giá hàng trăm nghìn, đồng hồ trên tay hàng triệu đồng, tôi không khỏi tức giận:
"Thật xấu hổ khi lấy quần áo của người khác!"
Tiêu Chí Hoành mặt có chút phiếm hồng liếc nhìn tôi, hài hước mở miệng:
"Ừ, anh không biết cô ấy muốn làm gì."
“Buổi tối cũng không biết có lấy ra mà…”
"Dừng lại!"
Chuyện như này sao mà lại kể tiếp được chứ? Tôi vội vàng che miệng anh ta lại. Còn anh ta cười cười ôm lấy tôi mà đặt trên đùi mình.
“Mặc dù là tên trộm đó thèm muốn quần của anh, nhưng may mắn là anh vẫn còn một cái quần khác để ngày hôm sau còn mặc.”
Giọng nói trầm thấp, hai chữ “thèm muốn” được nhấn mạnh khiến mặt tôi đỏ bừng xấu hổ.
Tôi ho khan hai tiếng: “Vậy còn áo anh lấy đâu ra?”
Sắc mặt của anh bỗng chốc trở lên…khó mà miêu tả được.
Tôi nhận ra điều gì đó, ôm cổ anh uy hiếp: “Mau nói!”
Anh sờ sờ cái mũi, vẻ mặt xấu hổ: “Là lấy áo của em mặc.”
Tôi chợt nhớ ra là mình có một cái áo sơ mi nam oversize, nhưng với anh nó thực sự vẫn quá nhỏ. Tôi tự tưởng tượng một chút lúc anh mặc vào: Áo sơ mi màu trắng nhỏ bé ôm chặt lấy cơ thể cường tráng, những chiếc cúc áo bị căng quá độ, lộ ra chính là cơ bắp săn chắc.
Tôi lập tức cảm thấy mũi mình muốn chảy máu luôn rồi.
Tên cờ hó này!
“Anh dám để cho người khác nhìn, vậy mà em lại không được nhìn ư?”
Tôi mặc kệ mà bốc lên sự ghen tị, tôi nhún nhún trên đùi anh, sắc mặt Tiêu Chí Hoành lập tức thay đổi, anh nghiến răng nghiến lợi ôm tôi xuống, sau đó hôn tôi một cái thật mạnh.
Lần này cảm giác đặc biệt rõ ràng.
Chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng tôi, những chiếc gai trên bề mặt lưỡi lướt qua lướt lại trong khoang miệng tôi, sau đó quấn lấy chiếc lưỡi tôi mà trêu đùa.
Tôi cảm thấy mình như bị ngạt thở, nhưng cũng có cảm giác như bị điện giật vậy.
Cảm giác hôn kiểu này thật đáng sợ, giống như toàn bộ linh hồn sắp bị hút cạn.
Hôn môi đều thích như vậy hả, thật là quá thoải mái đó nha…
Tôi không dám nghĩ thêm điều gì nữa.
Tôi trăn trở suốt đêm, hôm sau tôi đi làm với khuôn mặt chưa hết đỏ bừng. Vậy mà vừa đến công ty, nhìn xuống điện thoại sắc mặt tôi lập tức trở lên xám xịt.
Bởi vì người đẹp ngày hôm qua đã gửi cho tôi một tin nhắn qua airdrop.
“Cô thật sự là người ư?”
“Tôi là yêu, cô là người, cô có thể ở bên anh ấy 300 năm không?”
"Chúng ta gặp nhau đi. Tôi đang ở quán cà phê đối diện công ty cô đây."
Tôi nhìn qua cửa sổ và thấy một người đẹp đầy đặn đang ngồi bên kia đường. Như là cô ấy cảm nhận được gì đó, quay sang nhìn tôi, mặt tràn đầy tự tin