• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8

Trứng Đen lao vào phòng tắm, cửa phòng bị nó đóng thật mạnh.

Lại không nghĩ tới, trong phòng tắm lúc này, con mèo trắng mà tôi ôm hôn tứ chi chạm xuống đất, thân thể liền bị biến dạng.

Xương bả vai hướng ra ngoài, những miếng thịt hồng hồng trong lòng bàn tay dần biến mất.

Bộ lông màu trắng dần dần biến thành làn da, chỉ chỉ để lại những đường nét cơ bắp mạnh mẽ.

Cuối cùng, nó biến thành một người mà tôi quen thuộc.



Tôi ở ngoài cửa không biết bên trong có chuyện gì bèn gõ cửa hỏi:

“Trứng Đen, em có phải bị táo bón không? Chị lấy cho em thuốc nhuận tràng nhé!”

Trong phòng tắm yên tĩnh, Trứng Đen phớt lờ tôi.

Tôi dựa vào cửa thở dài, ấn vào danh bạ tìm Tiêu Chí Hoành rồi lại đóng lại, lặp đi lặp lại mấy lần, tôi nhịn không được mà than thở:

"Trứng Đen, em có nghĩ bệnh thích ở bên ngoài mà khỏa thân của Tiêu Chí Hoành có thể chữa khỏi hay không? Lúc trước chị thấy anh ấy ở bên ngoài lại dám cởi c.huồng ra như thế, may mắn là ở ngõ đó không có ai. Em nói xem, nếu là trên đầu có người nào đó ló đầu ra, chẳng phải sẽ nhìn thấy hết của anh ấy hay sao?”

Nói đến đây, càng nghĩ tôi càng giận, vừa giậm chân vừa mắng hắn:

"Đúng là không tuân thủ nam đức mà!"

Tôi đang bực mình thì đột nhiên trong phòng tắm có tiếng sập xuống của cái giá treo đồ, còn có thanh âm “meo meo” một cách phẫn nộ nữa. Tôi định đi vào, liền nhìn thấy Trứng Đen đi ra. Vừa nhìn thấy tôi, nó trở lên tức giận mà ‘hừ’ một tiếng.

Đôi mắt to xanh biếc của nó lúc này long lanh nước, cả khuôn mặt nó nhăn lại với nhau biểu lộ sự tức giận.

Sau lưng nó, chiếc khăn tắm rơi vào bồn cầu, sữa rửa mặt và kem dưỡng mắt của tôi rơi xuống đất, giá treo đồ cũng rơi xuống vỡ làm hai mảnh, bông tắm rơi xuống đè lên bàn chải bồn cầu.

TÔI:……

Tôi: "Trứng đennnnnn!"

Trứng đen cùng anh cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường như nước với lửa. Sau khi anh cảnh sát lấy một số mẫu vật, tôi cũng theo anh ta đi đến đồn cảnh sát một chuyến. Vừa bước chân ra khỏi đồn cảnh sát, tôi liền nhìn thấy một chiếc Porsche quen thuộc đậu trước cửa đồn. Đứng cạnh xe là một người đàn ông.

Đây không phải Tiêu Chí Hoành sao?

12 giờ đêm giữa trời mùa hè, tôi lại cảm nhận được một khoảnh khắc mát mẻ hiếm hoi.

Người đàn ông chân thon dài đang dựa vào cửa xe, trên tay kẹp điếu thuốc lá, ánh lửa chập chờn chập chờn, thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt u ám của anh ta.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta hút thuốc.

Tôi đi tới vài bước, còn chưa kịp nói gì, anh ta đã lạnh lùng liếc tôi một cái, tự mình ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe “rầm” một cái.

Tôi chết lặng.

Chẳng lẽ không phải tới đón tôi à?

Ngay khi tôi đang do dự, cánh cửa phụ chậm rãi nâng lên, để lộ khuôn mặt xụ ra của anh ta.

“Còn không mau lên xe?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK