Tôi rất tò mò: “Vậy loài người không có cách nào để sống mãi sao?”
"Tại sao không? Không phải giờ khoa học kỹ thuật phát triển lắm hay sao?"
Tôi sửng sốt: “Ý em không phải là cái này.”
Tiêu Chí Hoành ôm tôi vào lòng, từ từ kể: “Loài người và yêu tộc chính là có những cách thức khác nhau. Họ đều nỗ lực vì sự thịnh vượng của chủng tộc. Loài người thì dựa vào sự sinh sản từ thế hệ này sang thế hệ khác, mà yêu tộc thì dựa vào thời gian sinh tồn của các cá thể.”
"Em có biết dân số hiện tại của yêu tộc là bao nhiêu không?"
Tôi lắc đầu.
Anh thở dài: “Chưa tới ba mươi nghìn nữa.”
Tôi thực sự kinh ngạc, số lượng động vật trên thế giới nhiều như vậy, con người cũng có hơn bảy tỷ người, vậy mà yêu tộc lại chưa có nổi đến ba mươi nghìn.
Tôi cũng hiểu một chút, giống như loài thỏ tuy tuổi thọ ngắn ngủi nhưng lại sinh ra nhiều cá thể, trong nhiều cá thể đó sẽ có một vài cá thể thông minh và giỏi giang, sau đó từ những cá thể thông minh đó sẽ lại sinh sản ra các cá thể như vậy.
Còn yêu tộc lại giống như cá voi vậy, khó sinh sản ra nhiều cá thể nhưng bù lại họ có tuổi thọ dài, dựa vào sự sống lâu dài để duy trì sự thịnh vượng cho chủng tộc.
“Nhưng là,” Tiêu Chí Hoành nói: “Nếu nói bên nào tốt hơn, có lẽ vẫn là loài người.”
“Hiện tại, các kỹ sư đã bước đầu chứng minh về thực lực của loài người, trong khi linh khí của yêu tộc ngày càng kém đi, cũng khiến cho tỷ lệ sinh sản của yêu tộc bị giảm đi rất nhiều. Tuổi thọ của con người trong tương lai sẽ ngày càng dài hơn. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có thể ngang hàng với yêu tộc, nhưng yêu tộc thì……”
Tôi tò mò hỏi anh ta: “Yêu tộc thường có thể sống được bao lâu?”
Tiêu Chí Hoành vẻ mặt u sầu: “Chỉ được một hai ngàn năm mà thôi.”
TÔI:……
"Phắn!"
Tôi có điên mới tin vào lời nói của anh ta.
Tôi tức giận đuổi Tiêu Chí Hoành ra khỏi phòng, sau đó ôm chăn nằm xuống.
Mặc dù vậy tôi vẫn rất vui mừng vì đã giải quyết được một vấn đề đau đầu.
Nhưng còn một vấn đề nữa…
Tôi che mặt lại.
Bởi vì gai trên lưỡi lúc là mèo cũng sẽ xuất hiện trên cơ thể người của anh ta.
Mọi người đều biết rằng mèo có gai trên lưỡi và ở chỗ đó.
Tôi muốn biết, ở chỗ đó của Tiêu Chí Hoành có gai hay không?
‘Cái này mà còn cần hỏi sao? Chắc chắn là có rồi.’
Haiz, tình yêu khác chủng tộc thực sự khó nhằn mà, tôi buồn bực không vui mà nằm xuống, kết quả nửa đêm, liền nhìn thấy một bóng người đang chống tay lên giường, ở phía trên người tôi.
Tiêu Chí Hoành cởi trần, hai chiếc tai mèo trắng trên đỉnh đầu nhẹ nhàng run lên, đuôi to phía sau vặn vẹo rủ quến. Thấy tôi tỉnh lại, anh cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Chủ nhân không ở chung phòng với anh là sợ gai nhỏ đâm hay sao?”
"Chủ, nhân."
Anh chưa bao giờ gọi tôi như vậy.
Tôi giống như bị một con mèo to lớn liếm láp khắp người, từng lỗ chân lông đều giãn ra, tràn ngập hơi thở của anh.
Cuối cùng, đầu lưỡi chui vào mồm tôi, liếm qua trái tim tôi.
Anh cũng từ từ hút đi hồn phách của tôi.
"Em có thể thử trước mà...".
m thanh đó khiến tôi không thể cưỡng lại được.
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa.
Cơn mưa dữ dội đến nỗi bông hồng nhỏ với cành lá mềm mại nhất thời cong eo.
Mưa phủ kín hoa, chảy xuống cánh hoa.
Một giọt hai giọt.
Thật là kỳ lạ.
Cái nước mưa đó
Vậy mà lại có màu trắng.
Sau này tôi hỏi anh tại sao chỉ có lưỡi có gai nhỏ.
Anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý và nói nhỏ: “Không phải vì em thích sao?”
Tôi che mặt lại, dường như bị anh ấy nhìn thấu rồi.