• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[ Đi mau ] Quân Vãn Ca lên tiếng thúc giục cậu.

‘ Nhạ ’ Diệp Cẩn Niên nghe theo, cũng cất bước bước đi, có vẻ nhàm chán, cậu liếm hạ môi khô khốc, hỏi nó ‘ Tiểu bạch, gặp nam chính thì anh cần làm gì mới phải? ’

[ Tùy cơ ứng biến ] Tiểu hệ thống đáp, nhưng không mấy an tâm với chiếc kí chủ tinh quái này, nó không thể không nhắc chở cậu [ Tốt nhất đừng nói gì hết, cần thiết thì hẳn nói, không thì anh im lặng xem hắn diễn trò là được ]

‘ Diễn trò? ’

[ Anh sẽ biết sớm thôi ]

‘ Hảo nha! ’ Diệp Cẩn Niên hứng thú vô cùng, cậu tính toán, cố nâng chân dài hơn để bước đi, gương mặt khi này của cậu vô thức nghiêm lại. Nhìn càng giống sắp đối mặt với chuyện rất nghiêm trọng.

[ Còn rất chuyên nghiệp ] Nó tán thưởng nói.

‘ Chỉ vậy đã được khen? ’ Diệp Cẩn Niên ngữ khí không vui hỏi.

[ Sao lại không vui rồi? ]

‘ Không có nha, ảnh hưởng từ cảm xúc, ảnh hưởng từ cảm xúc ’ Cậu như sợ tiểu hệ thống nghĩ sâu, vội phủ nhận, xong, tự nhiên nhớ về nhân thiết của nguyên chủ và gia thế của nam chính Bạch Phó Mặc, có hơi e dè.

Cậu tưởng, chậm rãi so sánh đường lui nếu cốt truyện tự động muốn đá đít cậu khỏi kịch bản.

‘ Tiểu bạch, em nói, lỡ như nam chính có ý định đuổi việc anh thì thế nào? ’ Diệp Cẩn Niên nghĩ như vậy hẳn cũng không sai nơi nào cả, bởi bệnh viện cậu theo làm này là một trong những sản nghiệp dưới trướng Phó gia.

Việc đuổi cổ cậu cũng rất khả thi, chỉ cần nam chính muốn, việc gây sức ép và làm điều khiến tai tiếng trong nghề nghiệp, chức nghiệp hành y của cậu từ đây chấm dứt mãi mãi.

[ Đừng suy nghĩ linh tinh ] Quân Vãn Ca khuyên nhủ [ Chuyện đó sẽ không có khả năng xảy ra ]

‘ Nếu như, nếu ’ Cậu trầm ngâm, chờ mong nói ‘ Nếu anh bị đuổi thật, thì anh sẽ đi kiếm kim chủ để bao dưỡng anh! ’

Đổi lại là cái trợn mắt từ hệ thống.

‘ Đùa thôi ’ Cậu ngượng ngùng sửa chữa, xong trêu ghẹo nó ‘ Nhưng tiểu bạch, em nghĩ đi, điều anh nói cũng đâu có sai, không thể hành y, anh làm phú nhị đại ăn chơi trác táng cũng có thể nha, em thấy như vậy được không? ’

Quân Vãn Ca:.....

Cũng.... có sức thuyết phục đấy chứ?

Hệ thống bừng tỉnh, nó lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ đồng cam cộng hợp kia đi ra khỏi suy nghĩ, tiểu bạch giơ chi, măng cục nhỏ chọc cậu, móng vuốt lộ ra [ Bớt mơ mộng vớ vẩn đi nhá! Có làm mới có ăn! Đi gặp nam chính ngay cho em!! ]

‘ Anh hông biết đâu!!! Huhu, bảo bảo không nghĩ làm việc, bảo bảo chỉ muốn được bao nuôi thôi Q^Q ’

‘ Tiểu bạch ~ ’

‘ Đừng im re như vậy mà, nghe anh nói đi ~ ’

Cuối cùng một câu, giống như muốn Quân Vãn Ca tức điên lên mắng chửi bản thân vậy.

[...... ]

Tiểu bạch ha hả cười, sau đó cũng không nói gì, để tránh việc Diệp Cẩn Niên không lệch mất cảm xúc. Nó trong khoảng thời gian ngắn này giống như đã mân mê ra được một chút thuộc tính cùng cách kí chủ suy tư.

Xem hơi quái nhưng được việc phết, khi không có ai cùng trò chuyện, Diệp Cẩn Niên trưởng thành chửng chạc hơn hẳn, mà khi bên cạnh nghiêm túc nhắc nhở, cố ý mắng hoặc hung dữ một chút.

Cái bản tính hồ ly ưa thích trêu đùa nhân tâm lại trổi dậy, đuôi ẩn tàn cuồng diêu tính kế, hận không thể dùng lời nói chọc tức chết mới thôi.

Ví dụ điển hình, nó chẳng hạn.

Tiểu hệ thống tự mình thắp đến một nén nhang cầu phúc, mong sẽ ổn thỏa mọi chuyện thôi.

Đúng là như vậy thật, khi không có đối tượng để nói chuyện, Diệp Cẩn Niên liền an tĩnh xuống, cậu chuyên tâm nghiên cứu về nhiệm vụ, chú ý đường đi, tà áo gió dường như đong đưa bổ trợ, thứ khí chất không thể không làm người chú trọng xem một lượt.

Đến nơi, phía xa Quân Vãn Ca đã nhìn về phía phòng có canh giữ một tên bảo vệ, không cần vào cũng đoán được bên trong người có thân phận cỡ nào cao.

“ Anh là bác sĩ Hạ, Hạ Văn Cẩm? ” Vị tháo hán cường tráng ngăn lại động tác muốn mở cửa của Diệp Cẩn Niên, hắn thân cao chừng hai mét, đeo lên cặp kính râm đen.

Diệp Cẩn Niên nhìn hắn, tầm mắt di xuống nhìn ‘ Oa! Tiểu bạch, cơ ngực thật bắt mắt, căng.... vạm vỡ, anh, anh muốn sờ!!! ’

Tiểu bạch lại trợn mắt, không kiên nhẫn quát tháo [ Đi vào trong! ]

‘ Ò ’ . Truyện Sắc

Diệp Cẩn Niên gật gật đầu xác minh thân phận, cậu mới được buông tha mở cửa phòng.

* Cạch *

Bước vào bên trong, bàn làm việc của cậu đã bị chiếm cứ, chểnh chệ ngồi một gã nam nhân.

Hắn dựa người trên ghế, nhìn về tường lung lay, nghe tiếng bước chân, khẽ xoay lại, khi nhìn thấy Diệp Cẩn Niên, con ngươi cong cong lên cười, hắn đứng lên, đợi cậu đến gần mới vươn tay chào hỏi, cũng tự giới thiệu “ Cậu hẳn là Hạ Văn Cẩm nhỉ? Chắc cậu biết đến tôi ”

Diệp Cẩn Niên nhìn bàn tay Bạch Phó Mặc, con ngươi dao động ‘ Khinh bỉ, anh không muốn bắt ’

[ Em tăng nợ lên cho anh thêm vài giọt linh hồn chi thủy nhé? ]

Diệp Cẩn Niên đồng tử chấn động, mở lớn “!!! ”

‘ Tiểu bạch! Công tư phân minh! ’

[ Công nhân không ngoan ngoãn nghe lời có thể trừng phạt bằng cách tăng nợ ] Quân Vãn Ca chậm rì rì trả lời, giọng nói xen lẫn vào với âm thanh lạnh lẽo từ máy móc [ Lịch sự và phép tắc, có làm được hay không? ]

Diệp Cẩn Niên nghĩ về số nợ “ xấu ” đang âm hơn vài con số trong tài khoản, chỉ có thể hóa thân thành nô lệ của tư bản.

Cậu bắt tay với Bạch Phó Mặc, không vài giây đã buông “ Phó gia thái tử gia, ai không biết đến, tôi nhớ rõ bản thân không làm gì chọc phải Phó gia, không biết.....? ”

Âm từ đúng nơi dừng lại, so với sự ôn hòa xa cách thường thấy từ nguyên chủ, giờ phút này Diệp Cẩn Niên càng thêm không có ý định muốn cùng nam chính trò chuyện.

Không chỉ vì ấn tượng trong cốt truyện, đúng rồi, ai lại thiện ý khi kẻ trước mặt này gián tiếp hại bản thân lẫn liên lụy đến người anh trai vô tội của mình về sau này. Lần đầu gặp mặt không thích ý. Còn mang nụ cười giả tạo treo trên môi hắn Diệp Cẩn Niên sao có thể không nhìn ra dấu vết, so với văn nhã bại hoại, bụng mang ý xấu.

Bạch Phó Mặc tên này, gọi hắn cáo già cũng không ngoa đâu.

Diệp Cẩn Niên càng nhìn càng thêm không thích nam chính.

Bạch Phó Mặc nheo mắt “ Là có việc muốn nhờ bác sĩ Hạ đây trợ giúp ”

Diệp Cẩn Niên gật khẽ, cậu hỏi “ Muốn hay không ngồi xuống trước? ”

“ Ừ ” Bạch Phó Mặc lại ngồi xuống.

Diệp Cẩn Niên “....... ”

Cái đó, chỗ anh đang ngồi là bàn làm việc của tôi.

Diệp hồ ly nắm đấm cứng rồi, cậu đối mặt trước cái nhìn thân thiện giả tạo của Bạch Phó Mặc, cùng con ngươi đe dọa của Quân Vãn Ca, nhẫn nhịn ngồi xuống ghế gỗ cứng rắn.

━━━━━━━━━━━━━━━



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK