Cậu bâng quơ cho nổ một hồi bom không tự biết, lúc này vẫn rũ mi, nhẹ liếm khóe môi đã khô, chuyên tâm mà ngâm cứu xem nên đặt quân cờ nơi nào cho đúng, có nên kết thúc sớm hay nhường quyền cho đối thủ thắng mà không bị xem là cố ý để thua.
Dẫu sao thì kính lão đắc thọ, Diệp Cẩn Niên chưa bao giờ có ý định thắng hoàn toàn, ở trước mặt trưởng bối mà nói. Đấy không phải một hành động gì tốt đẹp.
Tự kiêu và đắc thắng.
Thuật ngữ trên bàn cờ, nó luôn mang ý tứ thâm sâu khó lường, thói quen nhỏ, từ cách đánh, nước cờ và sắc thái, để hạ lộ tâm tư, phán đoán được bản chất thật của đối thủ.
Như là vừa rồi.
Diệp Cẩn Niên dựa vào thói quen và chiến lược riêng, từ từ trêu đùa con mồi, độc địa tà ác khoát lên mình sự ngây ngô. Xong, cậu dẫn dắt đạo quân vào trong cặm bẫy, từ từ nhấp nuốt tận xương tận tủy.
Tàn bạo và không chuyên theo phong cách của Hạ Văn Cẩm, một đường chí mạng, nhưng, tại sao lại không OOC nhỉ?
Diệp Cẩn Niên rất tò mò, là bởi vì ngài ấy thật tin lời nói nữa thật nửa giả của cậu sao?
Ngạn tiên sinh im lặng đặt quân cờ phá tan vòng vây, khi thời gian này tác dụng phụ của thuốc cũng bắt đầu phát tác, nhè nhẹ thanh âm già nua khuyên nhủ “ Tiểu Cẩm, cháu còn trẻ, thanh xuân và tài giỏi, đừng để những thứ nhỏ nhặt cản trở công việc ”
“ Thăng quan tiến chức, sự nghiệp vững chắc thì khi đó, mọi thứ mới thuận lợi ”
Thật sự tin ah.
Diệp Cẩn Niên gật đầu “ Cháu hiểu ạ ”
“ Nhiều lúc, ta cũng tưởng thuyết phục cháu nghỉ làm ở bệnh viện ” Ngạn tiên sinh tha thiết nói, lão cấm không được thở dài một hơi dài, như là tiếc nuối, cũng giải thích cho cậu nghe “ Như vậy, để cháu trở thành bác sĩ riêng của ta, dành nhiều thời gian, xem ta là ông, bồi ta một đoạn đường cuối đời ”
“ Gia tài toàn bộ, ta sẽ đưa cho cháu xem như là bồi thường, ta cũng không thấy quá đáng là bao ”
Hiểu được ý tứ của Ngạn tiên sinh, nếu là lúc này, lão ngẩng đầu lên xem đối diện, sẽ thấy được đôi mắt sáng lấp la lấp lánh ao ước đấy.
Nhưng thật đáng tiếc nha.
Khi lão nhìn lên, Diệp Cẩn Niên sớm đã bị Quân Vãn Ca tán cho một cái, dạy dỗ cho một bài học để không mơ tưởng, bị bao dưỡng…
Diệp Cẩn Niên ‘ Tiểu bạch, em xem, anh có công việc mới này, đàng hoàng, không phải bao dưỡng! ’
Quân Vãn Ca cười lạnh [ Thỉnh kí chủ bớt giở trò qua mặt hệ thống, em còn không rõ anh nghĩ cái gì à? ]
‘ Em chỉ vừa cùng anh đồng hành chưa đến vài giờ, lấy đâu ra hiểu biết? Tiểu bạch, chúng ta đổi nghề, được không, làm bác sĩ riêng cũng không xấu nha ’
[ Im mồm! Lại nói, nợ của anh sẽ bị tăng! ]
Diệp Cẩn Niên như có như không tặc lưỡi, âm thanh không quá lộ liễu để bị phát hiện.
Đến ván cờ thứ hai kết thúc, Ngạn tiên sinh dành được chiến thắng từ bại tích, vui vẻ bậc cười.
Nhăn nheo mí mắt đã dần sụp sụ xuống, Diệp Cẩn Niên đứng lên, giúp lão hạ giường.
“ Tiên sinh, nên nghỉ ngơi rồi ” Cậu nhắc nhở, dọn các quân cờ và xếp bàn, kéo chăn giúp Ngạn tiên sinh.
“ Ngày mai… ” Ngạn tiên sinh chống chọi với cơn buồn ngủ, giữ lất bàn tay kia và cố để căng hai mắt lên nhìn Diệp Cẩn Niên.
“ Ta có thể gặp cháu không? Tiểu Cẩm? ”
“ Ngày mai là chủ nhật, cháu không có ca trực, hẳn là sẽ không gặp được ngài ” Xem xét thời gian biểu trong kí ức, Diệp Cẩn Niên do dự báo cáo cho lão nghe, mắt thấy trong con ngươi mông lung kia có phần ảm đạm đi, Diệp hồ ly cười khẽ, cậu chỉnh lại gối và chăn nệm. Gỡ tay Ngạn tiên sinh đặt thả lỏng bên eo đùi “ Nhưng ngài mai cháu sẽ đến thăm ngài, Ngạn tiên sinh ”
“ Thật không!? ”
Diệp Cẩn Niên mỉm cười “ Thật ạ ”
“ Vậy thì tốt…vậy thì tốt ” Hai mắt lão híp lại, dán vào nhau, trong miệng khi này còn lẩm bẩm vài câu từ gì đó, tiếc là Diệp Cẩn Niên đã không nghe rõ nữa rồi.
Cậu chỉnh đi điều hòa và tiến đến, khép lại một phần cánh cửa sổ, khiến gió và nắng không quá ồn nhiễu đến vị tiên sinh tiến vào giấc ngủ say.
‘ Chiều nay thời tiết thay đổi, sẽ đổ mưa ’ Diệp Cẩn Niên nói, đỉnh đỉnh đầu ở bên phải, ngón tay chọc ghẹo, đùa nghịch chiếc đuôi trắng phe phẩy bên vai mình của Quân Vãn Ca.
[ Vậy cần mua ô không? ] Nó hỏi.
‘ Không cần, chúng ta đi ô tô cơ mà, một đường thuận thuận lợi lợi trở về nhà a! ’
[ Ồ ]
━━━━━━━━━━━━━━━