Một vài câu qua loa nói, căn phòng bệnh ở khu Vip 2 đó, kẻ đó vốn nên chết hôm nay.
Nếu như Diệp Cẩn Niên đi, mọi chuyện sẽ rẽ hướng sang trang mới.
Cũng không có tư liệu nào miêu tả về lão bệnh nhân trong phòng đó, nhưng mà danh tiếng của lão trong bệnh viện không ai không biết.
Ngạn lão ác ma, Ngạn tiên sinh.
Diệp Cẩn Niên gần đến trước phòng bệnh, cô y tá vừa rồi đã đến báo tin cũng vừa lúc trở lại. Trên tay là khay thuốc và một ly nước lọc.
Cô giao cho cậu, liếc nhìn phía xa xa đã là phòng bệnh của Ngạn tiên sinh, sợ hãi vẫn còn đâu đó trong con ngươi, lo lắng nhìn cậu, khẽ nhỏ giọng nói “ Bác sĩ Hạ, anh, nhất định phải cẩn thận! ”
Diệp Cẩn Niên chớp chớp mắt, cậu như cảm thấy như đang mang trên mình trọng trách vô cùng lớn lao vậy, dở khóc dở cười, đối chiếu với kí ức của Hạ Văn Cẩm. Vị Ngạn tiên sinh này khá là hòa ái, không có gì quá đay nghiến hoặc khó chịu nào, lại xem sắc mặt của vị nữ y tá này.
Đành nghiêm túc đáp ứng, đứng trước phòng bệnh Vip số 2.
Cậu chào hỏi qua với hai vị tráng hán vệ sĩ, hai gã biểu cảm thường thường, giống như khi thấy được Diệp Cẩn Niên mới hơi thả lỏng một tí.
Diệp Cẩn Niên tưởng nhìn lầm, nhưng quả thật không có sai, là thả lỏng thật!!
‘ Hóa ra thế giới này ngoại trừ mình thì mọi người cũng hề hước không kém ’ Diệp hồ ly hài lòng mà nghĩ.
Vậy là cậu hết khác người rồi!
Là thế giới này cũng không bình thường giống cậu nha! Hì hì!
Thủ tục như cũ, Diệp Cẩn Niên giống y hệt như kí ức bị tra xét kỹ lưỡng, nhìn thuốc trên khay và kiểm tra. Cậu rất tưởng nói, hai vị đọc được ra thuốc đó dùng để chữa bệnh gì và dùng như thế nào hả?
Xong một vị tráng hán tiếp nhận lấy khay thuốc của Diệp Cẩn Niên, để bị lục soát trên người có đồ vật nguy hiểm hay không mới được cho vào.
Cuối cùng cũng xong, Diệp Cẩn Niên nhận lại khay thuốc, tóc tai quần áo còn được chỉnh lại thẳng thớm không nếp gấp.
Rất tưởng muốn cười!
Nhưng cậu đứng đắn, tự tẩy não rằng chuyện này không có gì vui cả, trang nghiêm đẩy nhẹ mắt kính “ Phiền hai anh rồi ”
Đổi lại là 4 con ngươi nhìn chằm chằm không nói gì của hai vị tráng hán, một trong hai vỗ nhẹ lên vai của Diệp Cẩn Niên, hắn tiếc hận nói “ Bác sĩ Hạ, hãy cẩn thận ”
“ Chúng tôi sẽ ở đây, chờ nhặt thi....phi, đưa anh ra ngoài an toàn ” Rất uy tín, còn giơ lên ngón tay cái.
Diệp Cẩn Niên “......cảm ơn, nhiều? ”
Tráng hán 1 uy nghiêm không hề cười, phi thường đúng trách nhiệm “ Không khách khí! ”
Bỏ qua sự bất bình thường ở bên ngoài.
Mở cửa tiến vào bên trong căn phòng bệnh, giống như hai thế giới vậy, tĩnh lặng đến lạ, mùi hương của nước sát trùng đặc trưng trong này còn nồng hơn. Nhàn nhạt trong đó có hương của hoa tường vi nữa.
Diệp Cẩn Niên bước chân lên con đường hẹp ngắn tầm 2 m, vị Ngạn tiên sinh kia rất thính tai, chỉ cần nghe thấy có người đi vào tiếp cận lão.
Chẳng cần nhìn mặt mũi, lão chộp lấy trái quả đặt trên bàn, phi thẳng ngang qua, phóng nhắm đến trên đầu vị bác sĩ tiến vào.
“ Lão không cần! Cút đi ngay!!! ”
“ Tiểu Cẩm? ” Ngạn tiên sinh nhìn ra được thân ảnh quen thuộc, hoảng hốt nhìn tay mình, thế nhưng vật cũng đã bị ném qua đi, lão vội kêu một tiếng “ Cẩn thận! ”
━━━━━━━━━━━━━━━
Tiểu trường kịch:
Diệp Cẩn Niên: Gặp gia trưởng ngày đầu tiên, đã bị đuổi đi!
Diệp hồ ly, hắn ủy khuất QAQ!!
━━━━━━━━━━━━━━━