“ Nhịp sống hối hả của thế gian, cũng dễ hiểu thôi ạ ”
Ngạn tiên sinh không gật, càng không đáp lại, một vài giây sau, “ Ầm ” một tiếng vang, các quân cờ vây lung lay vì cơn chấn động mạnh.
Diệp Cẩn Niên khi này đang chăm chú lạc vào chốn tiên cảnh nào đó. Vừa đúng lúc giữ một bên cạnh bàn, không vì cái chụp mạnh của Ngạn tiên sinh mà đảo nghiêng khiến bàn cờ tung tóe.
Đôi mắt khẽ hạ, đảo nhẹ và thưởng thức màu đen đẹp của quân đen, chợt giật mình phản ứng lại, cậu sửng sốt vài giây, ngước lên nhìn tiên sinh ôn nhuận này.
Biểu tình từ trầm ổn bi thương, chuyển biến và thay thế, rất khó coi, phảng phất đang nhẫn nhịn một điều gì rất trọng đại, đến cả cách đáp cờ cũng cạnh cạnh trút giận “ Chúng nó thì có bận thứ gì? Bận giữ cái mạng với giữ thứ gia sản kia thì có, lão đây tha thiết dặn dò chúng, chỉ mong được một lời chúc! ”
“ Giờ thì thế nào? ” Ngạn tiên sinh trong lòng biết, còn rất rõ ràng nguyên do, lời nói mang theo tức giận bất mãn.
Nhưng cũng có sẵn lý do trong đó, còn chưa kể, lão đã già cả có tuổi, nêu đơn nơi bệnh viện lạnh lẽo. Sống nay chết mai còn không đoán trước được, dùng thuốc và thiết bị y tế tân tiếng để kéo dài hơi tàn.
Gia sản to lớn của một đại gia tộc rất khó để quản lý hết thảy, nghịch tử cùng cái kia cháu trai cũng không cần làm như lão đã chết chứ!?
Đến cả thăm hỏi cũng không, hứa rõ ràng đâu cả rồi!?
Diệp Cẩn Niên không biết có phải vì cũng nằm trong số những người thất hứa đó hay không, mà cũng thầm chột dạ ho khẽ.
“ …ách ” Ngạn tiên sinh ngập ngừng, lão có phần nắng mưa thất thường, lớn giọng một chút đã bắt đầu quan tâm hỏi han Diệp Cẩn Niên “ …ta xin lỗi cháu, không làm cháu giật mình nhỉ? ”
Bàn cờ rung động nhưng không hề dừng việc đánh, hai người một lớn một trẻ vẫn chú ý đến trận đấu trí nhỏ. Khi các quân từ trắng ăn đen, xong phản công đánh trả, vây hãm và phản kích.
Diệp Cẩn Niên mỉm cười, thấu tình đạt lý lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì nghiêm trọng cả, sau khi xem xong bệnh nhân phát giận bày tỏ. Cậu hiểu ý mà phụ họa gật đầu, thầm vận chuyển đầu óc nghĩ ngợi.
Tuy rằng cậu cùng vị Ngạn tiên sinh này không mấy gặp mặt nhiều. Cũng không biết là ngài ấy từ gia tộc hay gia chủ của giới hào môn nào đến. Trong bệnh án cũng được che giấu rất cặn kẽ.
“ Nhiều khi, sự gánh vác trên vai quá nặng nề, mệt mỏi và tinh thần cao độ khi tập trung vào thứ việc gì đó cũng khiến cho bản thân quên mất lời hứa ” Diệp Cẩn Niên lẩm nhẩm một tràng câu dài khá vu vơ. Đủ để cậu nghe và hiểu.
Cả hai trầm mặc chốc lát, cậu lúc này bắt đầu giảng giải mà làm dịu đi cơn giận của Ngạn tiên sinh.
“ Cháu có thể hiểu được sự tức giận của ngài, nhưng tiên sinh, có thể trong hôm nay, tuy không thể gặp mặt, ngài có thể sẽ gặp được một niềm vui khác thay thế thì sao? ” Diệp Cẩn Niên ngượng ngùng gãi má, muốn chuyển chủ đề sang một hướng khác.
* Cạch một tiếng.
Cậu đặt quân đen cuối cùng trên bàn cờ, Ngạn tiên sinh nhìn thế cờ, đều mau chuyển sang hình thức tự bế.
“ Tiểu Cẩm ” Ngạn tiên sinh nhìn người trước mặt thật kỹ.
Diệp Cẩn Niên thành thật nhìn lão, hoài nghi “ Vâng ạ? ”
“ Cách đánh cờ của cháu thay đổi ” Ngạn tiên sinh nhẹ nhàng nói, dường như thông qua phong cách và cảm giác chênh vênh khó diễn tả kia, lờ mờ đoán ra được. Lão vừa thu hồi những quân cờ trở về hủ gỗ nhỏ, Diệp Cẩn Niên không nói gì, cùng đó dọn dẹp bàn cờ “ Là có tâm sự? Liên quan đến việc hôm nay cháu nghỉ ca sáng? ”
Cách đánh cờ thay đổi, đơn giản bởi vì cơ thể này thay đổi chủ nhân, mà thôi.
Diệp Cẩn Niên ở trong lòng trả lời, thấy suy nghĩ của Ngạn tiên sinh khi cách đánh cờ thay đổi theo tâm trạng, suy đoán ấy cũng không có sai biệt bao nhiêu.
Cậu nhường trước cho Ngạn tiên sinh đặt cờ, mỉm cười và nhẹ gật đầu “ Cũng, có một số việc cá nhân mà cháu khó lòng giải quyết ”
“ Cháu cần ta trợ giúp một tay hay không? ” Ngạn tiên sinh lo lắng hỏi “ Nếu được, cứ nói cho ta biết, ta xem tiểu Cẩm không khác gì cháu chắc trong nhà, nếu nghiêm trọng thì đừng ngần ngại! ”
Diệp Cẩn Niên nhịn không được cười, cậu trang nghiêm chính sự, chắc nịch đáp “ Cháu chướng ngại về đường tình duyên ”
Ngạn tiên sinh tưởng mình đã nghe lầm “ …hả? ”
━━━━━━━━━━━━━━━