Rất nhanh, Ngô Thái Ngọc cũng nhìn qua: “Vu Hạ em cũng muốn tham gia sao?”
“......”
Vu Hạ mím môi, vốn dĩ cô đang do dự không có tự tin nhưng Quý Thanh Dư đột nhiên đem cô đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió nên cô đành phải kiên trì gật đầu.
Mà người khởi xướng lúc này đang thảnh thơi dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn cô như đang xem náo nhiệt.
Ngô Thái Ngọc: “Vậy như này đi, em cũng dùng tiếng Anh tự giới thiệu về bản thân đi.”
Vu Hạ gật đầu, sau đó dùng tiếng Anh giọng nói tiêu chuẩn tự giới thiệu đơn giản về bản thân. So với khẩu ngữ của Lương Tư Kì thì hai người họ đều tốt như nhau, thậm chí khẩu ngữ của Vu Hạ trình độ còn tốt hơn Lương Tư Kì.
Ngô Thái Ngọc nhìn Vu Hạ lại nhìn Lương Tư Kì, nhất thời cảm thấy khó xử. Trước mặt cả lớp nếu vội vàng đưa ra quyết định thì không công bằng với người khác lắm.
Cân nhắc một lát, Ngô Thái Ngọc quyết định bảo hai người cạnh tranh công bằng. Cô cho Vu Hạ và Lương Tư Kì thời gian ba ngày, trước thứ tư này, ai có thể viết một bản thảo giới thiệu về truyền thống văn hóa của Trung Quốc đồng thời ai giới thiệu lưu loát hơn sẽ được chọn làm ứng cử viên.
Sau khi tuyên bố xong, Ngô Thái Ngọc bảo người đem bài thi toán xuống phát. Phân phó cán bộ lớp tổ chức kỷ luật sau đó rời khỏi phòng học.
Vu Hạ cúi đầu nhìn chằm chằm bài thi toán trên bàn, nhưng vẫn chưa tĩnh tâm lại làm bài. Trong đầu xuất hiện lặp đi lặp lại cảm giác Quý Thanh Dư đột nhiên cầm cánh tay cô giơ lên.
Qua một lát sau, cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Quý Thanh Dư, thiếu niên đang chuyên tâm cúi đầu kiểm tra các phép tính trên giấy nháp, vẻ mặt thật sự đang nghiêm túc giải đề.
Bỗng chốc tim Vu Hạ đập nhanh hơn, chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu tự xem đề của mình.
Thẳng đến lúc nhìn thấy Quý Thanh Dư làm xong câu cuối cùng, Vu Hạ mới mở miệng: “Quý Thanh Dư.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên của anh, cô đã âm thầm xây dựng tâm trí của mình trong thời gian dài.
Qua hai giây, bên tai truyền đến âm thanh lười nhác của nam sinh kèm theo giọng có chút hơi khàn: “Làm sao vậy?”
Trái tim Vu Hạ đập “thình thịch”, cô theo bản năng lảng tránh ánh mắt của Quý Thanh Dư: “Tớ......tớ muốn hỏi cậu vừa nãy.....”
“Vừa nãy làm sao?”
Cũng không biết là Quý Thanh Dư nghe thật sự không hiểu hay là cố ý không hiểu.
Vu Hạ dừng một cái, kiên trì nói: “Vừa nãy vì sao cậu thay tớ đăng ký tham gia.”
Quý Thanh Dư nhẹ nhàng “à” một tiếng, “Thuận tay.”
“......”
Mặc dù biết Quý Thanh Dư có thể là trả lời qua loa lấy lệ nhưng Vu Hạ cũng không nói thêm điều gì nữa.
Cũng may mắn Quý Thanh Dư “thuận tay” nếu không cô cũng không có dũng khí để cạnh tranh với Lương Tư Kì.
Mấy ngày kế tiếp, thời gian rảnh rỗi của Vu Hạ đều dùng để chuẩn bị cho bản thảo. Tổng cộng có bốn trang chi chít toàn là chữ, Tống Dao nhìn chỉ thấy hoa mắt chóng mặt.
“Hạ Hạ bản thảo này của cậu có nhiều từ mới vậy, tớ đọc mà hơn một nửa tớ không hiểu, đoán bừa mới có thể dịch ra.”
Vu Hạ cúi đầu nhìn tờ bản thảo: “Từ mới có chút hơi nhiều, còn có chỗ tớ lên mạng tìm tư liệu, cũng không biết có được hay không.”
Tống Dao chống tay bên đầu: “Tiếng Anh của tớ đoán chừng còn không tốt bằng cậu, đọc cũng không biết cái gì. Tiếng Anh của Quý Thanh Dư tốt, nếu không chờ cậu ấy quay lại cậu bảo cậu ấy xem giúp cậu?”
Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, Tống Dao vừa dứt lời Quý Thanh Dư từ ngoài bước vào phòng học.
Tống Dao vẫy vẫy tay với Quý Thanh Dư: “Trùng hợp quá!”
Quý Thanh Dư kéo ghế ra ngồi xuống ngẩng đầu nhìn: “Làm sao vậy công chúa?”
“......”
Tống Dao lặng lẽ trợn mắt ở chỗ cậu không nhìn thấy, cũng không thèm so đo với cậu, cười tủm tỉm đem bản thảo của Vu Hạ qua: “Vu Hạ vừa mới bảo tớ xem hộ bản thảo nhưng tớ xem không hiểu lắm, tiếng Anh của cậu tốt hơn xem hộ cậu ý được không?”
Quý Thanh Dư nhìn thoáng qua, giọng điệu thản nhiên: “Được, để đó đi, lát nữa tôi xem xem.”
“Bạn tốt!” Nói xong Tống Dao kéo Vu Hạ đứng dậy: “Chúng tớ đi căng tin ăn cơm, trở về mang cho cậu chai nước chanh.”
Quý Thanh Dư không ngẩng đầu lực chú ý dồn hết lên bài thi thử Vật lý ở trên bàn, không để ý đáp: “Cảm ơn công chúa.”
Năm nay thành tích của Quý Thanh Dư xuất sắc, gia đình lại khá giả, hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử. Lúc nói đùa mang theo vài phần vô tư, khi nghiêm túc lại như tư bản dựa vào tài năng và kiêu ngạo của mình.
Mà giờ khắc này, hai đặc điểm này cùng tồn tại hoàn hảo trên người anh không hề có chút mâu thuẫn nào.
Vu Hạ ăn cơm xong trở về từ căng tin, Quý Thanh Dư đã giúp cô sửa xong những chỗ cần sửa đặt trên bàn học của cô.
Cô cầm quyển sổ ghi chép nhìn nhìn.
Sau đó.
“Cảm ơn cậu đã giúp tớ sửa bài.”
Nói xong Vu Hạ đem chai nước chanh đặt lên bàn anh.
Quý Thanh Dư bỗng chốc kinh ngạc một cái, lập tức khôi phục lại bình thường giương mắt nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Vu Hạ đọc chuẩn xác ý trong mắt cậu, cô mấp máy môi giải thích: “Là Tống Dao mua bảo tớ mang cho cậu, cậu ấy bị Giang Bình Dã lôi đi rồi.”
Quý Thanh Dư thu hồi ánh mắt nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, chậm rãi cầm chai nước chanh kia bỏ vào ngăn bàn.
Ngay lúc Vu Hạ bắt tay vào sửa chữa bản thảo, Quý Thanh Dư đột nhiên mở miệng nói: “Thật ra cậu không cần thêm chỗ từ mới đó.”
“Cái gì?” Vu Hạ ngẩng đầu.
Quý Thanh Dư lời ít mà ý nhiều trả lời: “Tới tham quan đều là người gốc Mỹ, cậu chỉ cần nhớ kỹ cậu phải giới thiệu cái gì, dùng những từ ngữ đơn giản giới thiệu lưu loát khiến cho bọn họ hiểu là được.”
Vu Hạ hơi nhíu mày: “Không phải cô giáo Ngô nói......”
Quý Thanh Dư không chút để ý nói: “Bản thảo là một chuyện, giao tiếp lại là một chuyện khác. Lương Tư Kì khẳng định cũng suy nghĩ giống cậu.”
Nói đến đây Quý Thanh Dư khẽ cười, cậu quay đầu con ngươi đen chăm chú nhìn vào cô: “ Cho nên hiện tại cậu so với cậu ta đang có lợi thế hơn, hiểu rồi chứ?”
Hiện tại là thời gian ngủ trưa, trong phòng học im ắng, Quý Thanh Dư đè nặng âm thanh nói chuyện, giọng nói khàn khàn của thiếu niên ngày càng rõ ràng.
Đại não Vu Hạ trì đãng hai giây, hai má từ từ nóng lên, sau một lúc lâu mới gật đầu hai cái.
Quý Thanh Dư không nói gì nữa, thu hồi ánh mắt cúi đầu làm chuyện riêng của mình.
Vu Hạ cúi đầu nhìn những chỗ Quý Thanh Dư chỉnh sửa sau đó cô đặt cuốn sổ vào trong ngăn bàn, tình cờ nhìn thấy bảng thống kê thông tin cá nhân mà Ngô Thái Ngọc bảo cô làm.
Cô đem bảng thống kê trong ngăn bàn lấy ra, quay đầu nói với Quý Thanh Dư: “Cậu chưa điền bảng thống kê này.”
“Bảng gì?’
Tim Vu Hạ đập nhanh: “Chính là bảng thống kê thông tin cá nhân của mỗi người.”
Quý Thanh Dư “à” một tiếng: “Vậy đưa tôi đi để tôi điền luôn.”
Nói xong Quý Thanh Dư cầm bảng thống kê trên tay cô cầm đi, đặt ở trên mặt sách cúi đầu tự viết.
Không biết có phải bởi vì có tâm tư ích kỉ hay không, mà tim Vu Hạ đập nhanh đến mức vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.
Rất nhanh Quý Thanh Dư đã điền xong thông tin cá nhân và gia đình, một lần nữa đặt lại trên bàn Vu Hạ: “Điền xong rồi.”
Vu Hạ bỗng chốc nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô nới lỏng lòng bàn tay ướt át của mình ra, tầm mắt dừng trên tờ A4 đặt trên bàn.
Cột trống ban đầu ghi rõ ràng —-
Họ và tên: Quý Thanh Dư
Giới tính: Nam
Số điện thoại: 136xxxx2399
–
Những ngày tiếp theo dần trở lại bình thường, cuộc sống sinh hoạt và học tập của Vu Hạ cũng dần dần đi đúng quỹ đạo. Mỗi ngày một đường chỉ có hai nơi phòng học và ký túc xá, thỉnh thoảng cuối tuần về thăm Vương Nguyệt Mai cùng bà ăn một bữa rồi lại quay về trường học.
Mà bản thảo diễn thuyết giống như những gì Quý Thanh Dư nói, Lương Tư Kì chuẩn bị một bài phát biểu rất chuyên nghiệp lại lòe loẹt không thiết thực. Cuối cùng bởi vì nhiều từ mới không quen nên nói lắp bắp. Mà Vu Hạ làm theo như lời Quý Thanh Dư nói, chuẩn bị một bài diễn thuyết khác, nhớ kỹ những phần chủ yếu sau đó diễn thuyết một cách lưu loát. Ngô Thái Ngọc ngay tại chỗ liền quyết định chọn cô là một trong ứng cử viên.
Lương Tư Kì lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội tiếp cận Quý Thanh Dư, lại vô hình khiến cô ta và Vu Hạ có một mối thù sâu sắc khác.
Con trai không thể nhìn ra được những suy nghĩ nhỏ nhặt của con gái nhưng những người liên quan đều biết rõ điều đó. Tuy rằng tạm thời ở bên ngoài chưa xé rách mặt nhau nhưng Lương Tư Kì vẫn âm thầm gây rắc rối cho Vu Hạ.
Nhà dột còn gặp ngay trận mưa suốt đêm, bên này Tống Dao thực sự muốn đánh nhau với Lương Tư Kì, bên kia người bạn thân của Lương Tư Kì ở lớp khác không biết thế nào lại thích Giang Bình Dã, ba ngày phát động hai cuộc tiến công.
Giang Bình Dã hết lần này đến lần khác cũng không từ chối, từ năm lớp 10 đến bây giờ cậu đổi bao nhiêu người bạn gái một bàn tay đếm cũng không hết. Nữ sinh nhà người ta hai ba ngày lại mang đồ ăn vặt với trà sữa cho cậu, cậu không thể từ chối xong trực tiếp thu lại toàn bộ. Còn thuận tiện thể hiện lòng tốt của mình đưa cho các bạn học khác cùng ăn.
Trong lúc đó, mắt thấy bầu không khí càng ngày càng căng thẳng giữa Tống Dao và Giang Bình Dã, nhưng Giang Bình Dã không hiểu. Quý Thanh Dư và Vu Hạ cũng đều không hẹn mà cùng lựa chọn quân tử phòng thân, không đi gõ trống trong lúc cậu ta và Tống Dao đang có vấn đề.
Tiết thể dục buổi chiều hôm nay, bởi vì Giang Bình Dã đã đem cốc trà sữa của người theo đuổi tặng đưa cho Tống Dao uống, Tống Dao nhịn không được liền bộc phát, hung hăng cãi nhau với Giang Bình Dã một trận.
“Tống Dao cậu lại bị cái gì?”
Tống Dao giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ bị cái gì là cái gì, chính cậu làm cái gì trong lòng không biết sao?”
Giang Bình Dã bất luận: “Tớ làm cái gì? Là cậu nói muốn uống trà sữa, tớ đem trà sữa đến cho cậu cậu lại không uống, không uống thì thôi mặt còn khó chịu! Gần đây nói chuyện với cậu như súng với gậy, tớ làm gì đụng chạm đến cậu?”
Tống Dao lườm cậu một cái, rõ ràng đều sắp khóc rồi nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người ta: “Cậu không trêu chọc tớ, là chính tớ có bệnh được chưa! Ai thèm trà sữa của cậu!”
Nói xong Tống Dao trực tiếp ném trà sữa vào ngực của Giang Bình Dã: “Lần sau người khác tặng cậu trà sữa đừng cho tớ!”
Nói xong liền thở phì phì đứng dậy kéo Vu Hạ đi cũng không thèm quay đầu nhìn lại, chỉ còn một mình Giang Bình Dã lơ mơ đứng tại chỗ.
Trong phòng học, Tống Dao mới trở về liền hung hăng đá ghế ngồi của Giang Bình Dã hai cái, nghiến răng nghiến lợi: “Ai thèm chứ.”
Vu Hạ đem ghế của Giang Bình Dã để lại vào chỗ cũ, vừa an ủi cô vừa nói: “Dao Dao, cậu không phải thích thầm Giang Bình Dã đó chứ?”
Cô gái giống như đột nhiên bị vạch trần bí mật, đỏ mặt tức giận hai chân đá ghế của Giang Bình Dã: “Ai nói tớ thích thầm cậu ta! Mắt mù mới có thể thích đồ chó kia!”
Vu Hạ mím môi không nói nữa.
Qua một lúc sau cơn giận đã được trút hết, tâm tình Tống Dao cuối cùng cũng tốt lên được một chút. Cô đột nhiên nhớ tới lời Vu Hạ lúc nãy hỏi cô, tầm mắt dừng trên người Vu Hạ hỏi: “Hạ Hạ, cậu có người mình thích rồi sao?”