Hôn lễ của Quý Thanh Dư và Vu Hạ được lên kế hoạch tổ chức vào cuối tháng mười, hôn lễ được cử hành trong một khách sạn năm sao cao cấp nhất ở Lâm Giang, địa điểm là do Triệu Tuyền chọn.
Bạn bè của Vu Hạ không nhiều lắm nên vị trí phù dâu đương nhiên là do Tống Dao và Cố Noãn Dương đảm nhiệm. Bởi vì phải tham dự hôn lễ của Vu Hạ nên Tống Dao đã đặc biệt báo cho người đại diện trước ba ngày, sau khi tham gia hoạt động xong liền bay về Lâm Giang từ đêm.
Dựa theo lễ nghi, chú rể và cô dâu mới không thể gặp mặt trước ngày đám cưới. Tống Do và Cố Noãn Dương bắt được điểm mấu chốt này nên cho dù Quý Thanh Dư có nói như thế nào cũng không cho anh gặp mặt Vu Hạ. Các cô ấy nói cái gì mà người ta có câu “Hôn lễ tiền kiến diện, hôn hậu bất tướng kiến”*, gọi một cách hoa mỹ là ‘điềm xấu’.
*婚礼前见面,婚后不相见。Gặp nhau trước đám cưới không gặp sau đám cưới.
Bởi vì đường đi ở ngõ Thanh Bình không thuận tiện cho đoàn xe vào đón dâu nên sau khi bàn bạc đã quyết định vào ở khách sạn nơi diễn ra hôn lễ.
Có lẽ là lần đầu tiên kết hôn nên vừa có chút mong chờ lại có chút hưng phấn, đêm trước ngày diễn ra Vu Hạ đã bị mất ngủ hoàn toàn.
Vốn dĩ tối ngày hôm trước cô muốn đi ngủ sớm để hôm sau trông rạng rỡ xinh đẹp, vì để làn da có trạng thái tốt nhất buổi tối trước khi đi ngủ Vu Hạ còn đắp mặt nạ và đi ngủ sớm trước mười giờ. Nhưng nằm lăn lộn mãi trên giường mấy tiếng đến tận rạng sáng vẫn không có chút buồn ngủ nào.
Vu Hạ chán nản mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát. Mấy giây sau cô rướn người mở đèn ngủ trên đầu giường, lấy điện thoại mở wechat ra gửi cho Quý Thanh Dư một tin nhắn.
[Vu Hạ: Quý Thanh Dư, anh đã ngủ chưa?]
Bên đối diện mấy giây sau liền hồi đáp: [Còn chưa, sao thế?]
Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình di động Vu Hạ mở to mắt, cúi đầu gõ chữ: [Sao bây giờ anh vẫn còn chưa ngủ?]
Bên kia Quý Thanh Dư nhìn chằm chằm màn hình, khóe môi cong lên, giơ điện thoại lại gần mình, thấp giọng nói rõ từng câu từng chữ: “Đang, nhớ, em.”
Vu Hạ mở loa ngoài, giọng nói trầm thấp dịu dàng của Quý Thanh Dư chậm rãi truyền qua ống nghe, trong giọng nói còn mang theo một chút ý cười. Không biết có phải do cả ngày hôm nay không gặp nhau hay không mà trong đầu Vu Hạ bắt đầu hiện ra gương mặt của Quý Thanh Dư, nhịp tim không khống chế được liền nảy lên một cái.
Một câu biểu đạt nỗi nhớ rất bình thường nhưng tùy vào mỗi người nghe, khi nghe vào tai cô cũng trở nên hoàn toàn khác.
Cô cũng đặc biệt chán kiểu vòng vo văn tự nên khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình cả người Vu Hạ như bị ngã vào trong hũ mật, trong lòng tràn đầy mật ngọt thiếu chút nữa lăn vòng quanh trên giường.
Rất nhanh phía đối diện liền gửi đến một tin nhắn khác: [Còn em, đang làm gì thế? Có nhớ anh không.]
Vu Hạ mím môi, ngón tay cẩn thận gõ từng chữ trên màn hình một chữ: [Ừm.]
Sau khi gửi xong trái tim Vu Hạ càng đập loạn xạ hơn, cô vẫn không nhúc nhích nhìn màn hình điện thoại chằm chằm.
Không qua bao lâu điện thoại lại vang lên một tiếng, Vu Hạ nhanh chóng mở giọng nói ghi âm kia ra.
“Vậy làm sao bây giờ?” Người đàn ông kéo dài giọng điệu, chậm rãi cười khẽ: “Hay là bây giờ ra mở cửa nhìn xem?”
Nghe vậy Vu hạ liền kinh ngạc.
Lấy lại tinh thần cô xốc chăn lên đưa chân xuống giường xỏ dép chạy vội ra ngoài.
Trước khi đặt lên tay nắm cửa một giây Vu Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô dừng lại động tác, không thể để Quý Thanh Dư nhìn thấy bộ dạng mất kiên nhẫn của cô được.
Sau khi bình tĩnh cô rút tay lại, đi đến cái gương trước mặt đem tóc vừa mới buộc trên đỉnh đầu xõa xuống, khéo léo chỉnh lại tóc trước gương, nhìn qua gọn gàng đẹp đẽ cũng không quá mức tàn tạ.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy Vu Hạ lại ngắm lại mình trong gương một lần nữa, điều chỉnh tốt tâm trạng mới đi qua mở cửa.
Ban đêm, ánh sáng trong hành lang mờ ảo, người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang thản nhiên dựa vào tường, mí mắt anh hơi cụp xuống có vẻ vô tư và ngang ngược. Cổ áo sơ mi để lộ ra một đường xương quai xanh thẳng tắp, ánh sáng trong bóng tối chiếu vào sườn mặt anh lộ ra vẻ gợi cảm và cấm dục.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vu Hạ chưa kịp nói gì đã anh ấn vai đẩy vào trong.
Quý Thanh Dư dùng tay trái đóng cửa lại, chuyện đầu tiên làm là hôn cô. Khác với sự dịu dàng và triền miên lúc trước, lần này Quý Thanh Dư hôn rất nhiệt tình, không để cho cô kịp thở, ngay cả hô hấp và âm thanh nước nở đều bị anh nuốt hết.
Vu Hạ ngửa đầu đáp lại giống như muốn biểu đạt hết tâm tư của mình, lông mi của cô run run nhẹ mở mắt ra, cẩn thận quan sát biểu cảm của Quý Thanh Dư.
Cô hiếm khi thấy bộ dáng của Quý Thanh Dư như hiện tại, lần đầu tiên là anh trở về trong đêm Giáng Sinh sau chuyến công tác ở Giang Thành.
Một tay Quý Thanh Dư ôm bả vai cô, một tay đặt vào gáy cô, tham lam hôn một lần lại tiếp một lần, cho đến khi cô sắp không thở được mới lưu luyến buông ra.
Dưới ánh đèn mờ, gương mặt của Vu Hạ đã sớm hồng lên, cô ngửa đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Không phải nói gặp nhau trước ngày hôn lễ là điềm xấu à, sao anh lại tới đây?”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Bây giờ đã qua 0 giờ rồi.”
Hàm ý chính là không phải trước ngày cưới nữa mà là ngày cưới rồi, sẽ không có điềm xấu.
Khóe môi Vu Hạ nhẹ nhàng cong lên, nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh cũng không ngủ được vậy.”
Quý Thanh Dư: “Không có em bên cạnh nên anh không ngủ được.”
Ngày hôm đó Vu Hạ được Quý Thanh Dư dỗ dành đi ngủ, cụ thể mấy giờ cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ năm rưỡi sáng đã bị Tống Dao và Cố Noãn Dương đánh thức, mơ mơ màng màng trang điểm xong.
Vốn dĩ Vu Hạ còn sợ mình ngủ quên, không ngờ lúc cô đang làm tóc Tống Dao lại nói với cô rằng cô không buồn ngủ là vì sắp được gả cho người mình thích.
Vu Hạ không có ý kiến.
Mười giờ sáng bắt đầu nghi lễ.
Bởi vì Vu Cường đã qua đời nên Trần Triệt đưa Vu Hạ vào lễ đường với tư cách là anh trai.
Cửa lớn của hội trường được mở ra từ bên ngoài, khi bản hòa tấu violon vang lên Vu Hạ một tay cầm hoa một tay khoác cánh tay Trần Triệt, bước giày cao gót đi vào trong ánh nhìn của mọi người.
Quý Thanh Dư mặc một bộ tây trang đen nghiêm túc, dáng người cao ngất đứng dưới màn hình lớn ở cuối hội trường chờ đợi cô dâu của mình.
Dáng người của Vu Hạ cao gầy, chiếc váy cưới hở vai làm nổi bật những đường nét xương quai xanh của cô cùng chiếc cổ thon gọn. Váy cưới được thiết kế bằng sa tanh, hơn nữa còn thêu thủ công nên cảm thấy rất cao cấp.
Hô hấp của Quý Thanh Dư khựng lại, đây không phải là lần đầu tiên anh thấy chiếc váy cưới này nhưng là lần đầu tiên anh thấy Vu Hạ mặc nó, lần trước khi thử váy cưới anh bị Tống Dao và Cố Noãn Dương đuổi ra bên ngoài không cho nhìn.
Khoảnh khắc này, người con gái anh yêu đẹp đến mức nghẹt thở.
Dưới ánh nhìn của mọi người Vu Hạ đến gần, chủ hôn lễ chậm rãi mở miệng:
“Cô Vu Hạ, cô có tự nguyện đồng ý kết hôn và chấp nhận anh ấy là chồng của mình hay không? Bất kể khỏe mạnh hay ốm đau bệnh tật, bất kể lúc thịnh vượng hay lúc gian nan hoặc mọi lí do khác đều thương anh, chăm sóc anh, tôn trọng anh, chấp nhận anh, vĩnh viễn thủy chung với anh cho đến cuối đời hay không?”
Trên mặt Vu Hạ nở nụ cười, trái tim đập thình thịch, cô ngửa đầu đối diện với ánh mắt của Quý Thanh Dư, mơ hồ không hình dung ra được tâm trạng lúc này của mình.
Cô hông thể tin được mình đã thật sự gả cho người mà trước kia cô khó lòng có thể với tới được.
Cô đã hơn một lần phàn nàn với ông trời rằng ông trời bất công, nhưng nếu sự bất công trong quá khứ đều là đổi lấy giờ khắc hiện tại thì cô cảm thấy rất đáng giá, ít nhất ông trời vẫn có một tia chiếu cố cho cô.
Vài giây sau Vu Hạ nhẹ giọng trả lời: “Tôi nguyện ý.”
Từ lúc cô bước vào ánh mắt của Quý Thanh Dư vẫn luôn vào cô, sau khi nghe thấy ba chữ này trái tim của anh thoáng qua một trận rung động.
Ngay sau đó: “Anh Quý Thanh Dư, anh có tự nguyện đồng ý kết hôn và chấp nhận cô ấy là vợ của mình không? Bất kể khỏe mạnh hay ốm đau bệnh tật, bất kể lúc thịnh vượng hay lúc gian nan hoặc mọi lí do khác đều thương cô, chăm sóc cô, tôn trọng cô, chấp nhận cô, vĩnh viễn thủy chung với cô ấy cho đến cuối đời hay không?”
Đáy mắt của Quý Thanh Dư dịu dàng vô tận, rũ mắt nhìn Vu Hạ, môi mỏng nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi nguyện ý.”
Dưới sự reo hò của mọi người Quý Thanh Dư nắm lấy tay của Vu Hạ, chậm rãi đem nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của cô, trịnh trọng đồng ý: “Anh sẽ mãi mãi bao dung em, che chở cho em, thương em, yêu em cho đến sinh mệnh cuối cùng.”
Cuối cùng anh thành kính hôn lên trán cô gái của mình: “Cả đời của Quý Thanh Dư đều giao cho em.”
Dứt lời cả hội trường đều vang lên trận vỗ tay hò reo.
Khóe môi Vu Hạ nhẹ nhàng cong lên, trong tiếng hò reo của mọi người cô nhẹ nhàng mở miệng: “Ông Quý, tân hôn vui vẻ.”
“Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn, bà Quý.”
Sau đó đến phần ném hoa, rất ít người được mời đến hôn lễ, bạn bè của Vu Hạ cũng chỉ có Tống Dao và Cố Noãn Dương, Cố Noãn Dương tạm thời không có bạn trai nên đóa hoa kia nhất định là ném cho Tống Dao. Hơn nữa còn có Giang Bình Dã đang nhìn chằm chằm bó hoa như hổ rình mồi, những người khác phần lớn tâm tư đều đặt trong buổi hôn lễ nên cuối cùng bó hoa vững vàng dừng ở trên tay Giang Bình Dã.
Lại là một trận hoan hô của mọi người.
Ngay sau đó Giang Bình Dã cầm bó hoa bước đến trước mặt Tống Dao dưới sự mong đợi của mọi người, cúi đầu nhìn cô: “Nếu bây giờ anh cầu hôn thì em có đồng ý không?”
Tống Dao ngẩng đầu hỏi lại: “Anh cảm thấy sao?”
Nghe vậy trong lòng Giang Bình Dã hiểu rõ, sau đó đem hoa trên tay đưa cho Tống Dao: “Bó hoa em muốn.”
Lông mi Tống Dao nhẹ run lên: “Cảm ơn.”
Thấy vậy Vu Hạ ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư, trên mặt tràn đầy nghi vấn.
Thu hồi ánh mắt Quý Thanh Dư quay đầu đi, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ tiến gần đến bên tai cô, trầm thấp nói: “Vẫn không nên để ý đến người khác đâu, bà Quý à.”
Sau khi hôn lễ chấm dứt, không ai có thể ngăn cản được Quý Thanh Dư mang Vu Hạ đi.
Dưới tầng vẫn ồn ào náo nhiệt, trong phòng tân hôn Vu Hạ bị Quý Thanh Dư nắm lấy cổ tay, lưng áp vào cánh cửa, cảm giác lạnh lạnh hiến Vu Hạ không nhịn nổi liền co rúm.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Quý Thanh Dư, cả người đều dán vào người anh mới có thể ổn định cơ thể sắp lung lay.
Hôm nay Quý Thanh Dư không giống trước kia, tựa hồ như muốn bộc lộ hết khao khát của mình. Vu Hạ không còn chỗ để phản kháng, mặt chôn sâu vào hõm vai anh, đầu ngón tay bấu chặt lấy cánh tay anh.
Rất nhanh những nụ hôn tinh tế dày đặc rơi xuống, bên tai mơ hồ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Quý Thanh Dư: “Hạ Hạ.”
“Hạ Hạ, anh yêu em.”
......
Cả ngày ở dưới bọn họ cũng chưa ăn gì, Quý Thanh Dư mới uống được chút rượu. Không biết có phải hôm nay là ngày đặc biệt hay không mà khi say ánh mắt của anh nhìn cô đầy dịu dàng và yêu thương.
Phòng tân hôn trang trí ngọt ngào và ấm áp, đêm khuya thanh tịch, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy vài tiếng nức nở trong phòng.