• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Não Vu Hạ trì hoãn một giây, lúc chuẩn bị mở miệng, Giang Bình Dã cầm một phần cánh gà bọc cơm chạy đến từ phía sau Quý Thanh Dư: “Đúng là Vu Hạ! Tôi đã nói không nhìn nhầm mà!”

Nói xong cậu vẫy tay chào Vu Hạ: “Thật trùng hợp!”

Vu Hạ rời tầm mắt khỏi người Quý Thanh Dư, cô hé môi đáp lại: “Trùng hợp thật, các cậu cũng đến mua đồ ăn vặt sao.”

“Đúng vậy.” Giang Bình Dã giơ tay cầm suất cánh gà bọc cơm lên: “Hôm nay nhà lão Quý không có ai, bọn tôi đi dạo phố xem có gì ăn không.”

Vu Hạ gật đầu, không trả lời.

Thầm nghĩ trong lòng, nhà của Quý Thanh Dư thường xuyên không có người nấu cơm cho cậu sao? Lần trước ở quán đó đã gặp cậu hai lần, hình như cậu cũng nói như vậy với chủ quán.

Trong lúc đầu óc đang trên mây, Quý Thanh Dư chú ý tới túi đựng quần áo trên tay cô, cậu thu hồi tầm mắt thản nhiên mở miệng: “Đây là đang chuẩn bị quay về trường học?”

“Hả?”

Có lẽ không ngờ tới Quý Thanh Dư sẽ chú ý tới đồ vật trên tay cô, một giây sau Vu Hạ mới phản ứng cúi đầu xuống nhìn, lặp lại như lời cô vừa nói với Vương Nguyệt Mai một lần nữa.

Không đợi Quý Thanh Dư mở miệng, Giang Bình Dã là người đầu tiên tỏ vẻ khó hiểu: “Sao cậu không để sáng mai đến trường rồi làm bù, cần gì phải quay về trường lúc đêm hôm như vậy?”

Vu Hạ không biết nên giải thích như thế nào việc buổi tối cô không ở lại nhà mà phải quay về ký túc xá. Dù sao thì chuyện không hay trong nhà không thể nói ra ngoài được, cô giải thích một cách bình tĩnh: “Ở ký túc xá gần hơn, còn có thể ngủ thêm một chút, đỡ tốn thời gian trên đường.”

Nhắc đến việc có thể ngủ nhiều hơn vài phút, người luôn giành giật từng giây từng phút với đồng hồ báo thức là Giang Bình Dã lập tức mở miệng nói chuyện.

Yên lặng nghe Giang Bình Giã nói chuyện 3 phút, Vu Hạ mới giơ điện thoại lên: “Tớ phải đi rồi, một lát nữa ký túc xá sẽ đóng cửa.”

“Hả!”

Lúc này Giang Bình Dã mới ý thức được mình đang làm chậm trễ thời gian Vu Hạ quay về ký túc xá, cậu có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Xin lỗi cậu Vu Hạ, tớ quên mất cậu còn vội về ký túc xá.”

Vu Hạ lắc đầu nói không có việc gì, đang muốn đi lại bị Giang Bình Dã gọi: “Này Vu Hạ.”

“Làm sao vậy?” Vu Hạ ngẩng đầu nhìn.

Giang Bình Dã: “Tôi và lão Quý cũng không có chuyện gì làm, hai chúng tôi đưa cậu về.”

Không đợi Vu Hạ từ chối, Quý Thanh Dư đứng một bên từ nãy không nói chuyện bỗng mở miệng: “Vừa hay bút của tôi cũng bị hỏng, đến cửa hàng văn phòng phẩm trước trường mua một cái mới.”

“......”

Lông mi Vu Hạ hơi cử động, hôm nay dường như có rất nhiều sự trùng hợp.

Nghe vậy Giang Bình Dã liền vỗ đùi: “Này càng không phải trùng hợp sao! Đi thôi đi thôi, dù sao hôm nay tôi và bố cãi nhau hiện tại cũng không muốn về nhà.”

“......”

Cứ như vậy, Vu Hạ được Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư hộ tống suốt dọc đường về trường.

Tháng chín nhiệt độ ban đêm ở thành phố Lâm Giang đã giảm xuống âm vài độ, hơn nữa hôm nay còn đổ mưa, ngay cả trời tối gió lạnh cũng mang theo hơi nước khiến người ta nổi da gà.

Lá cây hai bên đường bị gió lạnh thổi rung động xào xạc, dưới ánh trăng ôn hòa bóng lá cây đung đưa trên mặt đất.

Nhưng rất kì lạ, Vu Hạ lại không hề cảm thấy lạnh một chút nào, chỉ cảm thấy gió thổi trước mặt dịu dàng hơn trước rất nhiều, không giống như là gió lạnh cuối thu mà giống như là gió xuân ấm áp hơn.

Chỗ nào có cậu, ánh trăng ôn hòa, gió cũng ấm áp.

Bóng dáng của bọn họ bị ánh đèn đường trải dài, tầm mắt Vu Hạ dừng ở trên bóng của mình và Quý Thanh Dư, bọn họ một trước một sau như thể đang duy trì khoảng cách an toàn.

Trên đường đi đều là Giang Bình Dã khuấy động bầu không khí, Quý Thanh Dư ngẫu nhiên sẽ đáp một hai câu, mà Vu Hạ đóng tốt vai trò của người lắng nghe.

Đến gần cổng trường, không biết Giang Bình Dã nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi Quý Thanh Dư: “Đúng rồi, cậu và Vu Hạ ngồi cùng bàn gần một tháng rồi đúng không?”

Nghe thấy tên Quý Thanh Dư cùng tên mình đồng thời xuất hiện, tim Vu Hạ đập nhanh hơn nửa nhịp, lực chú ý cả người không tự chủ dồn hết vào người đó.

Trong đêm cuối thu, lòng bàn tayVu Hạ phủ một tầng mồ hôi mỏng, chiếc túi nhựa ở trong tay cô bị mồ hồi tạo thành một đường mỏng vây quanh lòng bàn tay cô.

“Vậy sao.” Quý Thanh Dư thản nhiên đáp lời, hai chữ ngắn ngủn không nhìn ra được cảm xúc gì, giống như thuận miệng ứng phó.

Vu Hạ giả vờ không nghe thấy, sắc mặt bình thường, chỉ có lông mi khẽ run lên ở những nơi vô hình.

Mà thứ ẩm ướt hơn lòng bàn tay chính là tim cô.

Nghe Quý Thanh Dư vô cảm đáp lại, trong lòng Vu Hạ đột nhiên có chút gì đó không nói lên lời.

Hôm nay là ngày thứ 28 cô chuyển đến Nhất trung Lâm Giang, cũng là ngày thứ 28 Quý Thanh Dư trở thành bạn cùng bàn của cô.

Trong lòng đang chua xót, cô đột nhiên nghe thấy Giang Bình Dã cười lớn: “Có tiền đồ nha!”

Nói xong, Giang Bình Dã quay đầu nhìn Vu Hạ: “Tớ nói cho cậu Vu Hạ, tớ quen Quý Thanh Dư từ hồi cấp hai đến bây giờ, cậu là người con gái đầu tiên có thể ngồi cùng bàn với Quý Thanh Dư một tháng.”

“Hả?” Vu Hạ có chút bối rối.

Thấy vậy Giang Bình Dã hưng trí bừng bừng giải thích: “Thì chính là trước kia Quý Thanh Dư hầu như toàn ngồi cùng với con trai, hoặc là sẽ không có bạn cùng bàn.”

Vu Hạ: “Vì sao vậy?”

“Có một lần Quý Thanh Dư đi tìm chủ nhiệm cấp hai để đổi vị trí, chủ nhiệm lớp hỏi cậu ấy vì sao phải đổi, cậu có biết cậu ta trả lời thế nào không?”

Vu Hạ lắc đầu.

Giang Bình Dã nhịn cười, ho nhẹ hai tiếng, học theo thái độ và giọng điệu thường ngày của Quý Thanh Dư: “Các cô ấy làm chậm trễ việc học của em.”

“......”

Nói xong, Giang Bình Dã liền cười ra tiếng: “Tớ nói cho cậu, cậu không biết đâu, cô gái ngồi cùng bàn lần đó tức giận đến mức ba năm học cấp hai còn lại không thèm nói một lời nào với Quý Thanh Dư.”

Vu Hạ cũng không nhịn được cong cong khóe môi.

Thấy thế, Quý Thanh Dư nhìn Vu Hạ một cái, sau đó không nặng không nhẹ liền đạp cho Giang Bình Dã một phát, giọng nói không cảm xúc: “Vừa phải thôi.”

Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, tầm mắt nhìn qua Vu Hạ chậm rãi báo giờ: “9h20’”

Ký túc xá 9h30 đóng cửa.

Không biết là do thời gian hay là cảm giác cấp bách mà Quý Thanh Dư mang đến, so với nửa sau đoạn đường có vẻ im lặng hơn, thẳng đến khi tới tầng dưới ký túc xá, Giang Bình Dã mới tùy tiện mở miệng mồm nói tạm biệt với cô.

“Bye bye Vu Hạ, ngày mai gặp nhé.”

Vu Hạ cười gật đầu: “Cảm ơn các cậu đã đưa tớ về, ngày mai gặp lại.”

Có lẽ bởi vì cô và Giang Bình Dã mới vừa cùng cười anh, nên giờ phút này cô có chút không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Quý Thanh Dư.

Rõ ràng chỉ là một câu ‘tạm biệt’ rất đơn giản nhưng Vu Hạ như mất đi khả năng ngôn ngữ, không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Mới qua khoảng mười mấy giây, nhưng giờ phút này đối với Vu Hạ lại vô cùng dài.

Cách bậc thang dưới cùng chưa đầy hai mét, chàng trai ngẩng đầu nhìn cô, dáng người trên mặt đất bị ánh trăng kéo dài, bóng cây nhảy múa dừng lại dưới chân cậu.

Dưới ánh sáng mờ mờ, những cảm xúc không rõ ràng lướt qua đáy mắt chàng trai, cậu nhẹ nhàng cong khóe môi, giọng nói mát lạnh chầm chậm gọi tên cô——

“Vu Hạ.”

Tim Vu Hạ đập mạnh, các ngón tay dưới ống tay áo siết chặt rõ ràng, chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình đều trở nên loãng hơn.

Nửa giây sau, cậu thấp giọng nói: “Ngày mai gặp.”

Cả người Vu Hạ như chiếc thuyền lênh đênh trên mặt biển, mà lời nói nhẹ nhàng của Quý Thanh Dư có thể lập tức thổi bùng lên những đợt sóng cuồng nộ trong lòng cô.

“Ngày mai gặp.”

Cho đến thật lâu về sau, cô vẫn nhớ rõ cả những chi tiết nhỏ không đáng kể của đêm hôm đó.

Đôi mắt lấp lánh của người con trai cùng với nhịp tim rung động của cô lúc này.



Giáo viên trường Nhất trung chấm bài rất nhanh, kết quả của kì thi tháng được phát vào ngày hôm nay.

Trước khi công bố kết quả, Vu Hạ đã bị Ngô Thái Ngọc gọi vào văn phòng.

Cô đem phiếu điểm đưa cho Vu Hạ: “Lần thi tháng này thành tích không tồi, điểm có hơi thiên về môn khoa học tự nhiên, nếu cứ duy trì thành tích này đến cuối kỳ, lấy học bổng không có vấn đề gì.”

Vu Hạ nhận phiếu cúi đầu nhìn, thành tích từ trước đến nay của cô đều rất cân đối, nhưng môn Toán và môn Vật Lý của lớp 11 khó hơn lớp 10 rất nhiều, hơn nữa môn Toán hình học không gian đã kéo điểm của cô xuống không ít.

Nhưng may mắn môn Ngữ Văn và tiếng Anh rất ổn đều đạt được 140 điểm, cộng thêm 260 điểm môn Khoa học tổng hợp đã làm cho Vu Hạ đứng thứ ba toàn trường.

Xem xong điểm của mình, Vu Hạ nhìn lên cái tên đứng đầu bảng điểm——-

Quý Thanh Dư.

Với tổng số điểm là 705 đứng đầu trường.

Đứng thứ hai là lớp bên cạnh, sau đó đứng thứ ba là Vu Hạ, xuống chút nữa là Trương Nguyệt Như.

Vu Hạ nhìn điểm của Trương Nguyệt Như, điểm mỗi môn của cậu ấy rất cân bằng, tổng điểm so với Vu Hạ cũng chỉ thiếu 10 điểm, chỉ sai hai câu trắc nghiệm mà thôi.

Sau đó Ngô Thái Ngọc lại cùng Vu Hạ trao đổi thêm vài câu về chuyện học hành, đại khái chính là bảo cô duy trì thành tích hiện tại. Nếu có vấn đề gì về môn Toán thì đến văn phòng tìm cô luôn, cô cũng sẽ xem xét việc nộp đơn xin học bổng cho trường.

Vu Hạ lễ phép gật đầu: “Cảm ơn cô giáo Ngô.”

‘Không cần khách sáo, vậy không còn việc gì nữa em về lớp trước đi.” Nói xong Ngô Thái Ngọc đưa cho cô một tập đề thi Toán: “Thuận tiêm đem bài thi xuống phát luôn, tiết sau kiểm tra.”

Vu Hạ gật đầu, ôm đề thi ra khỏi văn phòng.

Cùng lúc đó, mọi người trong lớp đều truyền nhau chuyện đã có điểm thi tháng.

“Hả? Không phải chứ? Hôm trước vừa mới thi xong, hôm nay liền có điểm luôn sao?”

“Giáo viên Nhất trung đều quên mình vì người, không thèm nghỉ ngơi luôn!”

“Vãi! Không phải biến thái như vậy chứ, tớ muốn có một kỳ nghỉ vui vẻ! Nếu hôm nay có điểm, chuyến du lịch nghỉ lễ của tớ sẽ bị ngâm nước nóng mất.”

“Mẹ tớ cũng hứa lần này ti tốt thì nghỉ lễ tháng 10 sẽ đưa tớ ra ngoài chơi, nếu có điểm thi rồi tớ cũng chỉ có thể ngồi xổm trong nhà thôi.”

“Đừng nói nữa, tớ cảm thấy trường học sẽ không vội công bố điểm trước kỳ nghỉ lễ tháng 10 đâu, có thể sẽ dùng các loại bài tập chiếm giữ kỳ nghỉ lễ tháng 10 của chúng ta!”

“Haizz, giáo viêng của Nhất trung biến thái cũng đâu phải ngày một ngày hai, tớ nghe nói kết quả kì thi thử năm cuối của lớp 12 cũng được công bố cùng một ngày.”

“......”

“Cứu mạng, cái này biến thái quá đi, tớ bỗng dưng muốn quay lại lớp 10.”

“Tớ có lời thô tục không biết có nên nói không.”

“Nói đi, ai cản cậu!”

“Bỏ đi bỏ đi, tớ sợ Ngô Thái Ngọc sẽ lột da tớ làm thước dạy học.”

Tiếng ồn ào hỗn loạn trog phòng học dừng lại khi chuông vào lớp vang lên, cùng lúc đó Vu Hạ ôm một tập đề thi Toán đi vào.

Thấy vậy có bạn học liền hỏi: “Lớp trưởng, thứ cậu cầm không phải bài thi tháng đó chứ?”

Vu Hạ lắc đầu: ‘Không phải.”

Nói xong cô đem bài thi chia làm bốn phần, đặt ở bàn đầu tiên của mỗi tổ: “Cô Ngô nói tiết này làm bài kiểm tra.”

“Hả?”

“Không phải chứ?”

“Lại kiểm tra!”

Vừa dứt lời, bên dưới liền vang lên một trận oán giận.

Vu Hạ mím môi không nói thêm cái gì, phát bài kiểm tra xong cô liền trở về chỗ ngồi của mình.

Mới vừa ngồi xuống, Tống Dao đã quay đầu thần thần bí bí hỏi: “Hạ Hạ, vừa rồi cô Ngô tìm cậu làm gì vậy?”

Vu Hạ cầm bài kiểm tra trên tay: “Lấy bài kiểm tra này.”

Tống Dao chớp chớp mắt: “Vậy cậu có nhìn thấy hoặc nghe được cái gì ở văn phòng không?”

“Cái gì cơ?” Vu Hạ không hiểu ý tứ của cô nàng.

Thấy thế Tống Dao cũng không vòng vo, trực tiếp ghé vào tai cô nói nhỏ: “Bọn họ nói điểm thi tháng đã có rồi.”

Vu Hạ khẽ gật đầu.

“Hả?” Tống Dao không thể tin được mở to mắt nhìn: “Thực sự nhanh như vậy sao?”

Vu Hạ không nói chuyện.

Tống Dao: “Vậy cậu có nhìn thấy phiếu điểm không?”

Chần chừ một cái, Vu Hạ lắc đầu: “Không có, tớ chỉ nghe giáo viên ở văn phòng nói thôi.”

“Như vậy sao, thế được rồi.” Nói xong, Tống Dao cười cười: “Tớ còn nghĩ làm lớp trưởng sẽ biết trước được một số tin tức nội bộ cơ!”

Vu Hạ xua xua tay: “Đừng nóng vội, chắc là buổi chiều sẽ công bố điểm thành tích thôi.”

Tống Dao gật đầu, xoay người trở về làm bài kiểm tra Toán.

Vu Hạ đem lực chú ý dồn về bài kiểm tra Toán trên bàn, bài kiểm tra Toán hôm nay là tổng hợp lại đề thi, các câu hỏi tương tự như đề thi tháng, cô vẫn mắc kẹt ở bài hình học không gian.

Nghĩ mãi không ra, Vu Hạ nhịn không được đưa mắt nhìn về phía người bên cạnh.

Lúc này cô mới phát hiện, Quý Thanh Dư không biết đã làm xong bài kiểm tra Toán từ lúc nào, đang nằm ghé đầu lên đống sách nhắm mắt ngủ.

Tầm mắt Vu Hạ dừng trên bài kiểm tra của Quý Thanh Dư vài giây, những dòng chữ mảnh mai xinh đẹp lấp đầy toàn bộ bài kiểm tra, phần lớn là vì những câu hỏi rắc rối nên cũng chỉ viết giản lược đi vài bước chính.

Nhưng chỉ vài câu tính toán ngắn gọn cũng để Vu Hạ giác ngộ, bắt đầu hiểu ra.

Mà thời khắc này cô lại một lần nữa nhận ra, khoảng cách chênh lệch giữa mình và Quý Thanh Dư thật vất vả mới tích lũy được một chút tự tôn đã bị giờ phút này dập nát toàn bộ.

705 là điểm số mà cô vĩnh viễn không bao giờ đạt được, cô không thể vượt qua được khoảng cách 75 điểm. Nó giống như một đường ranh giới vô hình ngăn cô ở một khoảng cách nhất định, mà người ở phía đầu bên kia cô vĩnh viễn cũng đều không chạm được vào.

Có người vừa sinh ra đã ở vạch đích, cô không có cách nào với được, cũng với không tới.



Buổi chiều họp lớp, điểm vừa mới được công bố, cả lớp liền bùng nổ.

Bảng điểm còn chưa được in ra nên Ngô Thái Ngọc chỉ mang bài thi của bọn họ về và phát theo tên. Sau đó như thường lệ công bố thành tích cao nhất để mọi người cùng chiêm ngưỡng.

Bài thi tổng điểm 705 của Quý Thanh Dư vừa mới phát đến, ngay lập tức liền gây ra một trận xôn xao.

“Vãi…”

“705…”

“Không hổ danh là học bá…”

Xem tổng điểm của mình, sau lại nhìn đến tổng điểm của Quý Thanh Dư, Giang Bình Dã nhịn không được chửi thề: “Mẹ kiếp___”

Vừa nói, Giang Bình Dã quay người nhìn chằm chằm Quý Thanh Dư một lúc lâu, cậu nhìn chằm chằm khiến Quý Thanh Dư sợ hãi liền duỗi chân đạp vào ghế của cậu một cái.

Vẻ mặt Quý Thanh Dư ghét bỏ: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, người ngoài không biết còn tưởng cậu là gay.”

“......”

Giang Bình Dã: “Cậu mới là gay!”

“Tôi chính muốn nhìn nộ não 705 điểm lớn lên trông như thế nào.”

“......”

Quý Thanh Dư liếc cậu một cái: “Cậu bao nhiêu?”

“Đừng nhắc nữa.” Giang Bình Dã khoát tay: “Tiếng Anh lần này phát huy không ổn lắm, tổng điểm vừa đạt 600 điểm.”

“Buồn quá, ngữ pháp tiếng Anh lần này rất kém, có nhiều từ mới tôi không hiểu, nếu không thì bài kiểm tra này tôi đã không bị điểm B.”

“Trở về bố nhìn thấy bảng điểm của tôi sẽ lại mắng tôi, hôm trước còn mới mắng xong một trận, phiền chết đi được, tôi hoài nghi gần đây tôi bị sao thủy nghịch hành.”

“Cậu nói xem tôi có nên nhảy qua chậu than để giải đen không?”

Quý Thanh Dư tựa lưng vào ghế, nhấc mí mắt nhìn cậu ta vài giây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn giống như tình huynh đệ plastic biểu tình đến cuối cùng, giọng điêu thản nhiên trào phúng nói: “Với tình huống này của cậu, tôi kiến nghị cậu nên nhảy qua núi lửa.”

“......”

Giang Bình Dã: “Cút.”

Đang nói chuyện thì đúng lúc Vu Hạ vừa cầm bảng điểm trở về chỗ ngồi.

Thấy Vu Hạ trở về, Giang Bình Dã tiện nghiêng người hỏi Vu Hạ về điểm số, ý đồ muốn cân bằng lại điểm số trên người cô ấy.

Thấy thế Quý Thanh Dư chậm rãi thu lại đôi chân dài, vẻ mặt xem một bộ kịch vui.

Sáng nay cậu đến văn phòng giao tài liệu đã xem qua phiếu điểm để trên bàn.

“Cái gì cơ?”

Vu Hạ vừa mới trở về đã bị Giang Bình Dã hỏi nên có chút không rõ.

Ngay lúc Vu Hạ chưa biết gì, Quý Thanh Dư chậm rãi quay đầu sang, nâng tay gõ nhẹ lên bàn Vu Hạ, giọng nói mát lạnh mang theo một chút ý cười:

“Bạn cùng bàn, Giang Bình Dã hỏi cậu được bao nhiêu điểm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK