Trong hành lang bệnh viện im ắng đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mùi thuốc khử khuẩn nồng nặc làm cay mũi, cửa phòng phẫu thuật cuối hành lang vẫn đóng kín, đèn ba chữ ‘Phòng phẫu thuật’ sáng lên màu đỏ chói mắt.
Vương Nguyệt Mai bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật đã hơn bốn tiếng rồi, Quý Thanh Dư vẫn đứng cạnh Vu Hạ ở hành lang chờ đợi kết quả,lúc này tâm trạng của Vu Hạ đã ổn định hơn rất nhiều.
Quý Thanh Dư nâng tay nhìn đồng hồ, đã sắp gần mười một rưỡi đêm rồi, do dự vài giây mới nhẹ giọng nói: “Có đói không, anh đi mua cho em ít đồ ăn nhé?”
Vu Hạ chậm rãi lắc đầu, không nói gì, động tác có chút không thuần thục.
Thấy vậy, Quý Thanh Dư cảm thấy đau lòng thêm.
Buổi chiều lúc xe cứu thương chạy đến ngõ Thanh Bình, Vu Hạ đang ngồi yên trên mặt đất, trên mặt đầy nước mắt cùng với ánh mắt mất hồn. Từ lúc Vương Nguyệt Mai bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật đến giờ, tuy rằng Vu Hạ đã ổn định được cảm xúc nhưng vẫn ngồi im tại chỗ, không động đậy hay nói tiếng nào.
Quý Thanh Dư dịu dàng an ủi: “Anh xem qua tiền sử bệnh rồi, lần trước dì đã phẫu thuật rất thành công, cũng không có hiện tượng gì lạ, cho dù tái phát nhưng tỷ lệ khỏi bệnh vẫn rất cao. Chủ nhiệm Lưu là chuyên gia ở diện này, có thể giúp dì phẫu thuật, tin tưởng anh, ca phẫu thuật này nhất định sẽ thành công.”
Nghe vậy lông mi Vu Hạ nhẹ run lên, ánh mắt thong thả nhìn về phía anh: “Thật vậy sao?”
Thấy cô rốt cuộc cũng phản ứng lại, tinh thần căng thẳng của Quý Thanh Dư mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh cười gật đầu: “Thật, chuyện này sao anh có thể lừa người chứ.”
Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu, một lát sau lại nhìn về phía anh: “Vậy...mặt khác thì sao?”
Nghe vậy, Quý Thanh Dư ngạc nhiên, lập tức hiểu được ý của cô, nâng nhẹ tay xoa tóc cô, giọng nói dịu dàng cười: “Sẽ không có mặt khác, anh vĩnh viễn sẽ không lừa em.”
Vừa dứt lời đèn ở cửa phòng phẫu thuật vụt tắt, ngay sau đó cửa phòng phẫu thuật mở ra, mấy y tá đẩy Vương Nguyệt Mai ra ngoài.
Quý Thanh Dư và Vu Hạ cùng bước nhanh đến.
Vu Hạ: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi.”
Bác sĩ Lưu tháo khẩu trang xuống: “Yên tâm, phẫu thuật rất thành công, nhưng hiện tại người bệnh chưa tỉnh được, phải ở ICU quan sát một đêm đã, sáng mai tỉnh mới có thể chuyển sang phòng bệnh thường được.”
Nghe vậy, cuối cùng tâm trạng của Vu Hạ mới được thả lỏng: “Cảm ơn bác sĩ.”
Vu hạ đột nhiên hiểu được cảm giác sống sót sau tai nạn, mặc dù cô luôn trốn tránh Vương Nguyệt Mai, thậm chí nhiều lúc nghĩ rằng nếu không có Vương Nguyệt Mai có thể cô sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Nhưng đến lúc sinh ly tử biệt cô vẫn sợ hãi, sợ mất đi người thân duy nhất trên thế giới này.
Quý Thanh Dư ôm nhẹ Vu Hạ vào lòng mình, giọng nói dịu dàng ấm áp: “Không sao rồi.”
Nói xong, nhìn về phía bác sĩ Lưu mỉm cười: “Cảm ơn chủ nhiệm Lưu, vất vả rồi.”
Hôm nay vốn dĩ không phải chủ nhiệm Lưu trực ban, là Quý Thanh Dư gọi điện kêu người quay lại đây.
Chủ nhiệm Lưu khoát tay: “Chuyện nhỏ, tôi về thay quần áo trước.”
Quý Thanh Dư gật đầu: “Được.”
Sau khi chủ nhiệm Lưu cất bước rời đi, Quý Thanh Dư nói: “Tối hôm nay dì có y tá chuyên môn trông chừng rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi trước, ngày mai không phải vẫn phải đúng không?”
Vu Hạ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Có đói không, có muốn ăn chút gì đó không?”
Vu Hạ định lắc đầu nhưng không ngờ bụng nhất thời kêu lên một tiếng.
Quý Thanh Dư thấy vậy liền cười: “Chúng ta đi ăn gì trước đã sau đó đưa em về nhà.”
Nghĩ nghĩ Vu Hạ liền lắc đầu: “Đã khuya rồi, ăn xong thì cũng đến rạng sáng mất.”
Quý Thanh Dư nghĩ ngợi vài giây sau đó nhỏ giọng thương lượng: “Hay là đến nhà của anh, cũng gần bệnh viện, đêm nay em qua đó ở. Anh đưa em về xong liền quay về bệnh viện trực ban, được không?”
Vu Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, chớp chớp mắt: “Không phải hôm qua anh vừa trực ban sao?”
Quý Thanh Dư cười: “Đây không phải là sợ em nghĩ nhiều sao. Nhà anh cho em ngủ, anh đến bệnh viện trực ban, cách này em vừa không phải đói lại còn có thể ngủ ngon, một công đôi việc luôn.”
Nghe vậy mi mắt Vu Hạ run lên, không biết là do chuyện của Vương Nguyệt Mai mà trở nên nhạy hay do ban đêm tràn ngập cảm xúc mà đôi mắt của cô đột nhiên ươn ướt, cô rốt cuộc có công đức gì mới được Quý Thanh Dư đối xử tốt như vậy.
Nghĩ vậy, chóp mũi của Vu Hạ càng cay hơn, nước mắt đã tràn quanh viền mắt.
Quý Thanh Dư nhìn thấy vậy liền cúi đầu cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô an ủi, dịu dàng nói: “Đừng khóc, nếu khóc sẽ biến thành mèo con.”
Vu Hạ mím môi, dùng sức gật đầu.
–
Lúc đến Minh Đô Hoa Thành đã qua 12 giờ đêm rồi.
Quý Thanh Dư ở nhà hầu như không bao giờ xuống bếp, cho dù xuống cũng chỉ nấu mấy món đơn giản như mì tôm, chiên trứng,… Anh không biết nấu mấy món khó hơn nên đành xuống dưới tầng mua hai gói mỳ.
Quý Thanh Dư: “Em chờ một lát, bây giờ anh đi nấu luôn.”
Vu Hạ gật đầu, nhìn bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp, môi cô nhẹ nhàng cong lên.
Cô tự nhiên cảm thấy mình có chút may mắn.
May mắn có anh, may mắn là anh.
Không qua bao lâu Quý Thanh Dư liền bưng hai bát mỳ có trứng chần ở trên từ phòng bếp đi tới, anh cười: “Anh không thường xuyên nấu ăn nên không thể nấu đồ ngon cho em, ăn tạm cái này lót bụng đã, sáng mai anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho em.”
Nhìn hai bát mỳ trên bàn, Vu Hạ mới biết được Quý Thanh Dư đã đói bụng cả tối để ở bên cạnh cô cả đêm.
Cô mím môi nhận lấy, tự nhiên cảm thấy đau lòng, vừa may mắn vừa cảm động, Quý Thanh Dư hiện giờ đối xử tốt với cô hơn những gì cô mong đợi.
Giọng cô khàn khàn: “Cảm ơn anh.”
Quý Thanh Dư cười: “Không sao, mau ăn đi.”
Vu Hạ cúi đầu cắn một miếng trứng, cười nhận xét: “Ngon lắm, em chần trứng lúc nào cũng không thành hình, cho nên lần trước không dám đập cho anh.”
Quý Thanh Dư nhìn cô cười khẽ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí cuối cùng cũng dịu đi không ít.
Thấy anh vội đến vội đi, Vu Hạ không nhịn được liền gọi anh: “Quý Thanh Dư.”
“Sao thế?”
Vu Hạ có chút xấu hổ: “Anh đừng vội, em ngủ ở đâu cũng được mà.”
Quý Thanh Dư không đồng ý: “Sao lại thế được, đương nhiên phải cho em đồ mới để ngủ chứ.”
Quý Thanh Dư rất nhanh liền sửa sang lại giường xong, sau đó lấy chăn của mình cất vào ngăn tủ quần áo: “Dọn dẹp xong rồi, em đi vào ngủ đi, đợi em ngủ rồi anh mới quay lại bệnh viện.”
Vu Hạ mím môi: “Không cần đâu.”
“Hửm?” Quý Thanh Dư không nghe rõ.
“Em nói anh không cần quay lại bệnh viện đâu, em không nghĩ nhiều như vậy.”
Vu Hạ: “Hôm nay anh ở cạnh em lâu như vậy chắn hẳn rất mệt mỏi, đã vậy còn chiếm nhà của anh bắt anh nửa đêm lái xe quay lại bệnh viện ngủ.”
Quý Thanh Dư cười, biết rõ nhưng cố ý hỏi: “Vậy anh ngủ ở đâu.”
Vu Hạ nghe thấy hơi cau mày, đột nhiên cảm thấy vấn đề này phát ra từ miệng của Quý Thanh Dư có chút không nói nên lời: “Hôm trước ở nhà em anh ngủ ở đâu thì hôm nay cũng như thế.”
Dứt lời, Vu Hạ cảm thấy có gì đó sai sai, lần trước Quý Thanh Dư chắc chắn là ngủ trong phòng ngủ ở trong nhà rồi. Cô cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, ý của cô chính là muốn Quý Thanh Dư ngủ ở trong nhà, không đến bệnh viện lúc nửa đêm, nhưng lúc cô thốt ra lời này giống như đang ám chỉ cái gì đó.
Nghĩ vậy, mặt Vu Hạ liền nóng bừng, cúi đầu nói: “Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ.”
Nói xong liền đi vào trong phòng.
Người chạy mất rồi.
Quý Thanh Dư đứng tại chỗ khóe miệng không nhịn được liền xẹt qua một tia sung sướng, nhấc chân bước nhanh vào cùng.
Mặc dù lần trước đã ngủ cùng Quý Thanh Dư trên một chiếc giường nhưng vẫn bình an vô sự ngủ qua một đêm, nhưng lúc này đang ở cùng một chỗ với Quý Thanh Dư, Vu Hạ vẫn căng thẳng như cũ.
Quý Thanh Dư hoàn toàn không phát hiện ra, cười hỏi cô: “Ngủ bên kia?”
Vu Hạ chỉ chỉ sườn ngoài.
Quý Thanh Dư gật đầu: “Được, vậy em lên trước đi, anh tắt đèn.”
“Vâng.”
Đáp lại một tiếng, Vu Hạ nhấc chăn trèo lên, lúc thì lo lắng tư thế trên giường của mình có ổn không, lúc thì lo lắng quần áo của mình mặc có phù hợp không.
Từ lúc dưới giường đến khi lên giường nằm xuống, cô buộc phải di chuyển chậm rãi khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Trái lại với Quý Thanh Dư bộ dạng vẫn thản nhiên trước sau như một đứng ở cửa, cũng không nhìn mà chỉ đứng ở cửa chờ cô.
Cho đến khi đem chăn đắp kín người mình từ đầu đến chân Vu Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Em xong rồi.”
“Xong rồi sao?”
Nói xong Quý Thanh Dư mới nhìn cô một cái, sau đó như trong dự kiến nở nụ cười: “Anh tắt đèn nhé.”
Vừa dứt lời, trong phòng liền tối đen.
Trong nháy mắt, Vu Hạ cảm thấy giác quan của mình như được phóng đại ra không biết bao nhiêu lần, cô nghe thấy Quý Thanh Dư đi tới phía giường bên kia, rất nhanh lại cảm nhận được đệm hơi lúc xuống.
Trái tim cô không nhịn được liền đập ‘thình thịch’ loạn lên, hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Rất nhanh, Vu Hạ liền cảm thấy chăn của mình bị người khác kéo nhẹ một cái, cảm nhận được kỳ quái Vu Hạ theo bản năng giữ chăn lại, chống nửa người lên cảnh giác nhìn anh: “Anh làm gì?”
Quý Thanh Dư vô tội nói: “Anh đắp chăn mà.”
Vu Hạ nhíu mày: “Đắp thì đắp anh lấy chăn của em làm gì?”
Quý Thanh Dư khẽ cười giải thích: “Trên giường này còn chiếc nào chăn khác sao?”
Vu Hạ nhất thời nghẹn lời, cô nhanh chóng phản ứng lại: “Không phải anh có chăn sao? Anh đi lấy chăn của anh đi.”
Lần đầu tiên nằm trên giường cùng nhau nhưng vẫn có hai chiếc chăn, lần này dùng một chiếc chăn sao mà giống được.
Quý Thanh Dư mắt điếc tai ngơ, chậm rãi kéo chăn qua đắp, không biết xấu hổ nói: “Mệt quá, không muốn dậy.”
“.....?”
Vu Hạ: “Được, vậy anh nói ở đâu, em đi lấy giúp anh.”
Nghe vậy, Quý Thanh Dư cũng chống nửa người dậy, lười biếng nhìn vào mắt cô: “Em không ngủ được sao?”
Trong bóng tối, cô có thể thấy rõ đôi mắt đào hoa sáng ngời đang lẳng lặng nhìn cô.
Tim của Vu Hạ không chịu thua kém cũng nhảy lên hai nhịp, cô nhỏ giọng mở miệng: “Đương nhiên là buồn ngủ, nhưng anh dùng chung chăn với em thì sao em ngủ được......”
Càng nói câu sau âm thanh càng nhỏ, nhưng Quý Thanh Dư vẫn nghe thấy, sau đó khéo miệng xẹt qua một tia sung sướng, anh thấp giọng cười: “Anh còn chưa nói ngủ chung chăn với em không ngủ được mà em đã ghét bỏ anh trước rồi.”
“Không có khả năng dùng chăn riêng.”
Vừa dứt lời, Vu Hạ liền cảm nhận được cánh tay bị nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó bị một lực áp vai của cô xuống. Ngay sau đó một hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, chậm rãi: “Nếu em vẫn không ngủ thì chúng ta có thể làm chút chuyện khác.”