Vừa dứt lời, Tống Dao không nhịn được liền cười ra tiếng nhìn bộ mặt tuyệt vọng của Giang Bình Dã, Vu Hạ nhất thời bối rối.
Cô nhìn Quý Thanh Dư, người bình thường nhất trong ba người: “......Có chuyện gì vậy?”
Quý Thanh Dư trên mặt lộ ra vẻ đúng như trong dự đoán, vẻ mặt thoải mái dựa vào ghế phía sau lưng, nhẹ nhàng ‘à’ một tiếng, sau đó cười nhạt mở miệng: “Không sao, có người muốn tự kỉ.”
Vu Hạ: “......”
Rất nhanh, Ngô Thái Ngọc đã in bảng điểm đưa cho Vu Hạ phát cho mọi người, sau khi nhìn xong bảng điểm, mọi người ríu rít bàn luận. Ngoại trừ Quý Thanh Dư được 705 điểm, điểm khiến mọi người đáng chú ý nhất là Vu Hạ đứng thứ ba toàn trường.
Ngoại trừ chức lớp trưởng ra thì bình thường Vu Hạ ở trong lớp rất khiêm tốn, cũng rất ít nói, nói trắng ra là không có điểm gì để nhớ. Cho nên sau khi mọi người xem xong thứ tự bảng điểm, đều không nhịn được kinh ngạc một lúc lâu.
Sau đoạn họp lớp, Ngô Thái Ngọc lại giải thích ngắn gọn một số vấn đề an toàn trong kỳ nghỉ lễ tháng 10 dài hạn, cũng như sắp xếp lại chỗ ngồi của mọi người sau kì thi tháng.
Đang nói, Tống Dao quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, cậu có biết cô Ngô định sắp xếp chỗ ngồi như thế nào không? Thật hy vọng vẫn có thể cùng cậu ngồi bàn trước bàn sau.”
Vu Hạ cười cười: “Đúng vậy.”
Nhìn bảng điểm trên tay, Tống Dao thở dài, cố tình giả vờ ‘ư ư’ hai tiếng: “Lần này tên của tớ xếp ở thứ 18, đoán chừng cũng bị chuyển lên chỗ giữa rồi hu hu.”
Vu Hạ nhẹ nhàng chớp mắt: “Sao cậu biết?”
“Bởi vì trước kia đã từng sắp xếp như vậy.” Nói xong, bỗng nhiên Tống Dao nhớ đến cái gì đó, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi Hạ Hạ, trước kia chỗ ngồi thường là lớp trưởng sắp xếp theo bảng điểm, lần này chắc là cậu và cô Ngô cùng xếp.”
Nghe vậy Vu Hạ bất ngờ, chớp chớp mắt.
Trong nháy mắt đầu cô hiện lên sự bất ngờ không phải là mình được xếp chỗ ngồi, mà là nếu cô được xếp chỗ ngồi thì cô còn có thể tiếp tục được xếp ngồi cùng Quý Thanh Dư không?
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu cô thoáng chốc, sau đó giây tiếp theo bị cô xua tan đi.
Yêu thầm là vở diễn của một người, khả năng xếp chỗ ngồi cũng không chỉ liên quan đến một mình cô, nhỡ đâu Quý Thanh Dư không muốn thì sao?
Nếu là như vậy, rất có thể đây là vài phút cuối cùng cô ngồi chung với Quý Thanh Dư.
Nghĩ vậy, mây mù trong lòng Vu Hạ lại đọng lại một lần nữa.
Tống Dao thoát khỏi những suy nghĩ rất nhanh, vừa nãy còn rối rắm chuyện chỗ ngồi, bây giờ đã nghiên cứu xem tan học đi ăn cái gì.
“Hạ Hạ, tan học chiều nay cậu có việc gì không?”
Thu lại suy nghĩ, Vu Hạ lắc đầu: “Không vó việc gì.”
Nghe vậy Tống Dao vui vẻ chớp mắt: “Tốt quá rồi, chúng ta cùng đi ăn lẩu tê cay của quán kia ở cổng trường học đi!”
Ngày đó khi thi xong vốn dĩ cũng dự định đi ăn lẩu tê cay kia, chẳng qua đột nhiên xuất hiện ra Trần Triệt làm hỏng kế hoạch nên hôm đó không thể cùng bọn Tống Dao đi ăn được.
Nghĩ vậy Vu Hạ liền gật đầu: “Được nha, tớ cũng đang không biết tối nay sẽ ăn gì!”
Vu Hạ nói lời này là thật, bởi vì ngày mai được nghỉ nên hôm nay không có tiết tự học cho học sinh nội trú vào buổi tối. Hơn nữa nhà trường quy định trước 6h30 tối phải dọn phòng, ký túc xá cho phép về nhà nghỉ lễ, điều đó có nghĩa là cô sẽ phải trở về ở ngõ Thanh Bình.
Bởi vì phải dọn phòng ký túc xá trong thời gian ngắn cho nên Vu Hạ chưa kịp nói cho Vương Nguyệt Mai chuyện tối nay về nhà ngủ.
“Được nha!” Tống Dao nhỏ giọng vỗ tay: “Lần trước không phải do cậu đột nhiên có việc cần đi sao, chỉ có tớ và Quý Thanh Dư nên chán lắm, bọn tớ liền quay về nhà. Lần này đủ người, Giang Bình Dã cũng không có việc, chờ tan học bốn người chúng ta cùng đi.”
Vu Hạ mím môi gật đầu, đối với Vu Hạ mà nói, ăn gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng với ai.
Nếu nhất định tháng 11 quay lại không thể ngồi cùng bàn với Quý Thanh Dư được nữa, vậy thì cô đương nhên phải tận dụng cơ hội ít ỏi này để ở gần Quý Thanh Dư.
Nói xong, Tống Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tống Dao cười tinh nghịch: “Hay là gọi trúc mã của cậu cùng đi luôn? Dù sao cũng ở ngay trường bên cạnh, gọi đến cùng nhau đi?”
Phản ứng đầu tiến của Vu Hạ chính là: “Không cần!”
Thấy thế, vẻ mặt của Tống Dao càng trêu chọc hơn, trong lời nói còn mang theo ý đồ đen tối, cô cười: “ Không nghĩ tới Hạ Hạ nhà chúng ta còn rất bảo vệ đồ ăn nha!”
“......”
Vu Hạ đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì những lời nói dối trước đó, quả nhiên cô phải dùng vô số lời nói dối để che đậy một câu nói dối.
Thấy Vu Hạ không nói lời nào, Tống Dao còn tưởng cô đang xấu hổ liền cười an ủi: “Không sao không sao, những nam sinh đẹp trai lưu manh như trúc mã của cậu ở trường học chắc rất được hoan nghênh, cậu trước đây gặp ở trường cũng không ít đi, phản ứng như này cũng bình thường.”
Lưu......đẹp trai sao?
Vu Hạ thưởng thức hai chữ tinh tế này một chút, có lẽ cô và Trần Triệt quen nhau từ rất lâu rồi cho nên tới tận bây giờ cô không đặt Trần Triệt vào tình cảm ngưỡng mộ nào khác, càng không cảm thấy Trần Triệt đẹp trai bao nhiêu.
Nhưng lưu manh là thật.
Hai năm cấp hai kia Trần Triệt thực sự có đánh nhau, nhưng phần lớn đều là bởi vì cô.
Con người Trần Triệt này làm bạn thật sự rất tốt.
Tống Dao vừa nói như vậy khiến cô suy nghĩ lại, thời điểm học cấp hai, nữ sinh theo đuổi Trần Triệt hình như nhiều vô kể, có người còn coi cô như kẻ thù. Trần Triệt hình như cũng hẹn hò hai lần, nhưng đều không hẹn hò quá hai tháng.
Nếu đặt thân phận hồi nhỏ của hai người họ qua một bên, với thẩm mỹ của Vu Hạ, hẳn là giá trị nhan sắc của Trần Triệt xem như rất cao, hơn nữa vết sẹo trên thái dương kia, cũng khiến Trần Triệt tăng thêm vài phần khí chất lưu manh hoang dã.
Dùng hai chữ* “đẹp trai lưu manh” để hình dung hình như cũng không đủ.
*Nguyên văn là痞帅: nhưng mình vẫn dịch nguyên văn theo tác giả nên không đổi thành bốn chữ.
Biết Vu Hạ da mặt mỏng, Tống Dao cũng không trêu cô nữa, quyết định chút nữa buổi tối cùng nhau đi ăn lẩu tê cay, sau đó liền xoay người đi hỏi Giang Bình Dã.
Sau khi tan học Vu Hạ liền về phòng ký túc cầm sạc điện thoại và mấy quyển sách, rồi cùng Tống Dao đi đến quán lẩu tê cay thơm ngon mà cô ấy nói.
Trong lúc chờ cô và Tống Dao đến, Quý Thanh Dư đã tìm một vị trí ngồi chờ các cô rồi, trên bàn còn đặt cả 4 chai Bắc Băng Dương đã mở sẵn.
Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã ngồi cùng một phía, Vu Hạ và Tống Dao đến sau tự nhiên mà ngồi vào chỗ đối diện họ.
Ngồi xuống xong, Quý Thanh Dư lần lượt đẩy hai chai Bắc Băng Dương đến trước mặt Vu Hạ và Tống Dao.
Tống Dao hào phóng nói cảm ơn, sau đó nhìn thoáng qua bảng giá treo trên tường, hỏi bọn họ: “Các cậu gọi đồ chưa?”
Giang Bình Dã mở miệng đầu tiên: “Chưa, chờ cậu với Vu Hạ tới rồi cùng gọi! Chỗ này có thể tự chọn.”
Có lẽ là ngày mai được nghỉ nên hôm nay quá lẩu tê cay hơi vắng vẻ, ngoại trừ bốn người bọn họ ngồi trước cửa cũng chỉ có hai mẹ con ngồi ở bàn cạnh tường đang chọn món, đợi bọn họ chọn xong bốn người mới lần lượt đi chọn món.
Trong khi chờ lẩu tê cay, Giang Bình Dã thao thao bất tuyệt nói chuyện làm khuấy động bầu không khí. Phần lớn đều là nói chuyện ở trường học, ngẫu nhiên tán gẫu với Quý Thanh Dư vài câu về game, Tống Dao thỉnh thoảng cũng nói thêm vài câu. Trong nhóm bốn người này, Vu Hạ luôn đóng vai là người nghe.
Nhiệt độ ẩm ở thành phố Lâm Giang liên tục giảm xuống, hôm nay ban ngày cũng chỉ có mấy độ, ngoài cửa gió lạnh thổi vù vù vào trong quán, Vu Hạ lấy tay kéo áo khoác trên người.
Đang nói chuyện, Giang Bình Dã tự dưng nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, trước đó có phải cô Ngô nói qua về việc sắp xếp lại chỗ ngồi sau khi có điểm thi tháng không?”
“Ừ, có nói qua.”
Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nhướn mi, bình tĩnh đáp lại, nói xong duỗi tay dùng sức kéo cánh cửa phía sau đóng lại.
Gió lạnh vừa nãy vẫn còn gào thét trong quán, nháy mắt đã bị ngăn lại ngoài cửa.
Luồng khí lạnh đưa vào khi đóng cửa khiến Giang Bình Dã rùng mình: “Hôm nay thực sự rất lạnh!”
Nói xong cậu lại một lần nữa nhìn về phía Quý Thanh Dư: “Vậy lần này rốt cuộc là ngắt đầu bỏ đuôi hay là vẫn sắp xếp theo thứ tự.”
Dựa theo quy định của Nhất trung, học sinh đứng đầu và học sinh đứng cuối là một bàn, học sinh đứng thứ hai và đứng thứ hai từ cuối lên một bàn, điều này nhằm mục đích cho các bạn cùng bàn giúp đỡ lẫn nhau, được gọi là cách ngắt đầu bỏ đuôi.
Còn có một cách sắp xếp chỗ ngồi theo kiểu khác là theo trình tự, ngồi lần lượt từ trước đến sau, cách này là đơn giản nhất, chính là kiểu các bạn học có thành tích tốt ngồi cùng nhau, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ.
“Ai biết được, xem tâm trạng cô Ngô đã.”
Quý Thanh Dư vừa nói ra lời này, Giang Bình Dã muốn có ý tìm cậu để được an ủi nhưng nháy mắt giống như một quả bóng cao su bị xì hơi. Vốn dĩ đã khó chịu vì làm bài thi không tốt, nhưng nếu lại phải đổi cả chỗ ngồi thì nỗi thất vọng sẽ gấp đôi điểm thi và tình trường.
Giang Bình Dã càng nghĩ càng tự kỉ, cậu nhìn thoáng qua Vu Hạ phía đối diện, sau đó trực tiếp ném quả bóng xì hơi về phía Quý Thanh Dư: “Này, lão Quý.”
Giang Bình Dã vỗ vai Quý Thanh Dư: “Cậu hy vọng là kiểu nào?”
Nếu là cách ngắt đầu bỏ đuôi thì Quý Thanh Dư và Vu Hạ một người đứng đầu, một người đứng thứ hai sẽ bị tách ra. Nhưng nếu là xếp theo thứ tự thì có thể tiếp tục ngồi với nhau.
Đầu Vu Hạ nghĩ rất nhanh, trong lòng đại khái cũng hiểu một chút, âm thầm tính toán kĩ kết quả cuối cùng của hai cách sắp xếp này.
Cùng lúc đó, cô khẩn trương tha thiết mong chờ đáp án của Quý Thanh Dư.
Quý Thanh Dư không hề ngước mắt lên, tư thế vẫn nhàn hạ như cũ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lưng tựa vào ghế phía sau, giống như trên đời này không có gì có thể lọt vào mắt anh.
Vu Hạ tuy rằng không ngẩng đầu nhưng lực chú ý đều tập trung vào trên người đối diện.
Cô từ từ thở chậm lại và cố gắng duy trì trạng thái bình thường, nhưng tần suất nhịp tim ngày càng bất thường không theo quy luật. Ngay cả đầu ngón tay đều khẩn trương đến mức lạnh cóng.
Ba giây sau, cô nghe thấy phía đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng: “Đều được.”
Tạch một tiếng.
Sợi dây căng thẳng trong đầu Vu Ha bị cắt đứt.
Mặt cô từ từ nóng lên, một cảm giác xấu hổ mãnh liệt dâng lên trong lòng, cảm xúc hỗn loạn dường như sắp nhấn chìm cô.
Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố gắng không để lộ ra khuyết điểm của mình.
Cùng lúc đó giọng hát nữ phát ra từ loa của quán cũng đến đoạn cao trào của toàn bộ bài hát—–
Có đôi khi em thà rằng
Anh đối xử với em xấu xa một chút
Chẳng thể nào ngăn lại những ảo tưởng về sự mãi mãi của chúng ta
Yêu anh là sự cô đơn
Chẳng thể hiểu được ý nghĩa sau nụ cười của anh
Chỉ có thể tựa như đóa hoa hướng dương
Kiên trì lặng lẽ trong đêm
Giọng nữ phát ra từ loa rất độc đáo và tràn đầy cảm xúc, lời bài hát truyền ra khiến người ta cảm thấy vô cùng sâu sắc. Vu Hạ không biết miêu tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, nhưng một khi người ta trở nên kiêu ngạo, họ nghe được cái gì cũng đều cảm thấy đó như là cảm giác của họ.
Ngày đó, Vu Hạ không nhớ rõ vị lẩu tê cay, cũng không nhớ rõ mình lấy can đảm nói tạm biệt với Quý Thanh Dư như thế nào, chỉ nhớ trong quán lẩu tê cay kia phát bài <Cô đơn tâm sự>.
Sau này, bài hát <Cô đơn tâm sự> trở thành bài hát duy nhất trong điện thoại của Vu Hạ một thời gian dài.
Cá heo nhỏ: chương này hơi ngắn ~