Vu Hạ cạn lời, nhịn không được bật cười: “Hôm nay anh không lải nhải hai chữ này thì không được đúng không?”
Quý Thanh Dư nhướn mày nhìn cô, từ chối cho ý kiến.
Có lẽ là biết da mặt Vu Hạ mỏng, nếu ở nhà thì anh sẽ dỗ cô sửa nhưng hiện tại đang ở bệnh viện, nhiều người như vậy chắc chắn cô sẽ không gọi.
Quý Thanh Dư cũng không giằng co với cô, bởi vì đã lãnh chứng rồi, gọi một tiếng ‘chồng’ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Sau khi ăn cơm xong Vu Hạ và Quý Thanh Dư ở nhà ăn ra thì đúng lúc gặp được bác sĩ Triệu, rồi trực tiếp theo chân bác sĩ Triệu đi làm kiểm tra sức khỏe.
Bởi vì mục khám dành cho nam và nữ khác nhau nên đến tầng bốn hai người đều tự tách ra vào phòng riêng. Hiện tại ít người nên không cần xếp hàng, kiểm tra từ trên xuống dưới tổng cộng không đến nửa tiếng.
Lúc Vu Hạ kiểm tra xong đi xuống dưới tầng, Quý Thanh Dư đang đứng trên bậc thang trước cửa bệnh viện nghe điện thoại.
Từ xa nhìn thấy người đàn ông chân dài vai rộng, dáng người cao ngất, quần tây màu đen bao bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, bên trên anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, không cài khuy ở trên, cổ áo lộ ra một nửa xương quai xanh, thu hút trí tưởng tượng của mọi người.
Người đàn ông đứng dưới ánh nắng mặt trời, ngón tay dài cầm điện thoại, môi mỏng khẽ mở, khóe môi thỉnh thoảng còn cong lên độ cong mê người.
Lúc cô từ trên thang cuốn nhìn anh đứng đó nghe điện thoại, thỉnh thoảng lại có mấy nữ sinh trẻ tuổi đi qua nhìn anh. Nhìn có vẻ ít tuổi hơn bọn họ, nếu cô đoán không sai thì hẳn là họ đang chờ Quý Thanh Dư nghe điện thoại xong sau đó đi qua xin phương thức liên lạc.
Vừa mới bước xuống thang cuốn Vu Hạ còn chưa kịp đi qua thì thấy Quý Thanh Dư buông điện thoại. Ngay sau đó một cô gái mặc áo tay phồng phối với chân váy denim cạp cao từ đằng sau cầm điện thoại bước tới. Xem ra đúng như cô dự đoán.
Vu Hạ chậm rãi đi tới nhưng ánh mắt vẫn nhìn sang bên đó, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên nên cô đã sớm quen với điều này.
Giây tiếp theo cô liền thấy Quý Thanh Dư lấy sổ chứng nhận kết hôn từ trong túi quần tây ra, quơ quơ trước mặt nữ sinh đang đứng đối diện, môi mỏng khẽ đóng mở sau đó bỏ lại cô gái đó rời đi.
Vu Hạ thấy vậy liền cong cong khóe môi.
Lúc này Quý Thanh Dư cũng ngẩng đầu nhìn qua đây, ánh mắt đột nhiên giao nhau trong không trung.
Dừng vài giây Quý Thanh Dư đem cuốn sổ chứng nhận kết hôn cất lại vào trong tây trang, cất bước đi tới chỗ cô, giọng nói dịu dàng có chút bất lực: “Đồ không có lương tâm, đứng đấy hóng chuyện có phải rất vui không?”
“......”
Bị phát hiện rồi.
Vu Hạ cười ôm lấy cánh tay anh, vừa đi vừa ngẩng đầu hỏi anh: “Lúc anh đưa sổ chứng nhận kết hôn cho cô gái đó xem, anh đã nói gì vậy?”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô một cái sau đó quay đi tức giận nói: “Nói anh đã có một người vợ vô lương tâm.”
“......”
Vu Hạ: “Em không tin.”
Quý Thanh Dư khẽ hừ một tiếng: “Vậy em nghĩ là gì?”
“Ừm___”
Vu Hạ nghĩ nghĩ, sau đó cười nói: “Chắc là anh cũng từ chối giống với những người kia, nhưng lúc trước có thể nói là đã có bạn gái, còn bây giờ nói là đã có vợ rồi.”
Quý Thanh Dư nhìn cô một cái rồi giơ tay mở của ghế phó lái cho cô: “Gần giống thế.”
Vu Hạ nhìn anh cười cười sau đó cúi người ngôi lên xe.
Sau khi Quý Thanh Dư lên xe Vu Hạ lại hỏi anh: “Vậy anh rốt cuộc đã nói gì?”
Nghe vậy Quý Thanh Dư quay đầu nhìn cô vài giây sau đó nhướn mày nói: “Muốn biết à?”
Vu Hạ gật đầu.
“Được thôi.” Quý Thanh Dư hơi nghiêng người, tản nhiên cười: “Gọi chồng anh nói cho em biết.”
Vu Hạ: “......”
Hôm nay người này vẫn chấp niệm với từ ‘chồng’ này phải không?
Dừng vài giây Vu Hạ mím môi, nhỏ giọng gọi: “Chồng.”
Vừa dứt lời hai bên tai của Vu Hạ liền đỏ bừng lên, mặc dù bây giờ trên xe chỉ có hai người nhưng cô vẫn chưa quen với cái xưng hô này lắm.
Nghe thấy vậy khóe môi của Quý Thanh Dư hiện ra một nụ cười, tiếng chồng này tuy có hơi cứng ngắc nhưng khi lọt vào tai anh lại biến thành một âm thanh khác, không có cách gọi nào có thể so với chữ này.
Phục hồi lại tinh thần Quý Thanh Dư cười khẽ, quay đầu đi một lần nữa, ánh mắt như có như không dán vào gương mặt đỏ bừng của cô, giọng điệu kéo dài: “Vì tiếng chồng này___”
Đang nói dở Vu Hạ liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc tiến vào chóp mũi, lúc cô ngẩng đầu nhìn lên gương mặt của Quý Thanh Dư đã gần trong gang tấc.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Vu Hạ đập nhanh hơn, lông mi cũng hơi run run, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Quý Thanh Dư không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế như cũ, trong xe vốn đã chật hẹp lại bị ánh mắt này khiến cho không khí trở nên ái muội.
Dừng một lát, Vu Hạ mím môi: “Anh...anh đột nhiên dựa gần vào em làm gì, đang ở trên xe đó.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư cười khẽ, cố ý nói: “Đúng vậy, em cũng biết là trên xe mà, trên xe anh có thể làm gì được với em?”
Hai người gần nhau đến mức có thể nghe được hơi thở đều đặn của đối phương, hai tai của Vu Hạ vốn đã đỏ bây giờ lại dần dần nóng lên.
Giây tiếp theo Quý Thanh Dư liền ghé sát vào, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô, giọng nói của người đàn ông trầm khàn mà mát lạnh: “Anh nói là, anh kết hôn rồi___”
Dừng một lát.
“Hơn nữa anh còn rất yêu vợ của anh.”
–
Vu Hạ và Quý Thanh Dư vừa vào nhà chưa được bao lâu Vương Nguyệt Mai liền gọi điện qua hỏi chuyện hai người đi lãnh chứng.
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Vương Nguyệt Mai qua điện thoại, Vu Hạ mấp máy môi vừa đi về phía phòng tắm vừa kiên nhẫn trả lời: “Con vừa mới về nhà xong, lãnh chứng xong rồi, sáng nay sáu giờ bọn con đã tới đó xếp hàng.”
Vương Nguyệt Mai: “Lãnh chứng xong là tốt rồi, sau đó có thời gian rảnh con và Tiểu Quý nói chuyện với nhau xem lúc nào phải có con, con đã 26 tuổi rồi, qua vài năm nữa sẽ thành sản phụ lớn tuổi.”
“......”
Nghe vậy Vu Hạ liền không biết nói gì.
Lúc không có bạn trai thì thúc giục cô đi xem mắt, có bạn trai lại giục kết hôn. Vốn tưởng rằng lãnh chứng xong có thể yên tĩnh được vài ngày nhưng lần này lại giục cô mang thai.
Đầu dây điện thoại bên kia vẫn tiếp tục nói: “Tiểu Hạ, con đừng ngại mẹ phiền, cái này cũng là mẹ muốn tốt cho con. Con đã 26 tuổi rồi, vốn dĩ đã yêu đương rồi kết hôn muộn, con gái của dì Lưu bằng tuổi con đứa bé nhà họ đã có thể đi mua nước tương rồi đó. Chuyện mang thai con phải để ở trong lòng, không thể trì hoãn được đâu.”
Vu Hạ không có tâm tư liền ‘vâng’ cho có lệ vì cô không cân nhắc tới vấn đề này lắm, bây giờ nhắc đến có chút hơi bài xích.
Sau đó Vu Hạ chủ động nói sang chuyện khác, hỏi bệnh tình của Vương Nguyệt Mai rồi bảo bà chăm sóc bản thân tốt một chút đừng lo lắng nhiều. Hai người trò chuyện tầm năm phút sau mới chấm dứt.
Sau khi cúp điện thoại Vu Hạ khẽ thở dài, tiện tay đặt điện thoại lên tủ đựng trong phòng tắm, bắt đầu lấy đồ để tẩy trang, rửa mặt xong mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Thấy vậy Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế? Đài truyền hình có việc à?”
“Không phải.” Vu Hạ bước tới ngồi bên cạnh anh: “Là mẹ em.”
“Mẹ vợ gọi?” Quý Thanh Dư quay qua nhìn cô: “Nói gì vậy?”
Nghe thấy vậy Vu Hạ hơi sửng sốt, trên thực tế thì cô và Quý Thanh Dư đã lãnh chứng, Quý Thanh Dư gọi Vương Nguyệt Mai như vậy cũng không có gì là sai. Nhưng đột nhiên nghe như vậy cô cảm thấy hơi kỳ quái, cũng không biết Quý Thanh Dư sao có thể gọi thoải mái như vậy.
Phục hồi lại tinh thần, Vu Hạ ‘vâng’ một tiếng, sau đó buồn bã ỉu xìu nói: “Mẹ nói em đã 26 tuổi rồi, qua mấy năm nữa sẽ là sản phụ lớn tuổi, bảo chúng ta sinh con sớm một chút.”
Vốn tưởng rằng Quý Thanh Dư sẽ có phản ứng giống với cô nhưng Quý Thanh Dư lại chỉ cười khẽ, ngón tay anh vẫn luồn vào mái tóc cô. Sau đó chậm rãi mở miệng: “Không ngờ hai gia đình này còn rất ăn ý với nhau.”
“?”
Vu Hạ: “Có ý gì?”
Quý Thanh Dư cúi đầu đưa tin nhắn cho Vu Hạ xem, cuộc trò chuyện gần nhất là ghi chú có tên ‘Bà Triệu’.
“Vừa nãy ở cổng bệnh viện bà Triệu gọi tới nói bà áy ở nhà rất nhàm chán, bảo chúng ta nhanh chóng sinh cho bà ấy một đứa cháu đích tôn.”
“.....?”
Đây là thế giới của những người cha người mẹ sao?
Điều này cô không thể chấp nhận được.
“Đúng rồi.” Quý Thanh Dư đột nhiên nhớ tới điều gì đó, mở miệng nói: “Bà Triệu còn hẹn trước cho chúng ta một phòng làm việc chụp ảnh cưới, bảo thứ bảy tuần này chúng ta đến chụp.”
“Nhanh vậy ạ?”
Vu Hạ: “Không phải vẫn chưa chuẩn bị hôn lễ sao, lần trước dì......”
Dừng một chút, Vu Hạ sửa miệng: “......Không phải mẹ nói tháng chín hoặc tháng mười sao, sao nhanh như vậy đã chụp ảnh cưới rồi ạ?”
Lần trước gặp nhau vào hôm giao thừa cả hai nhà cũng đã bàn xong chuyện hôn lễ của Vu Hạ và Quý Thanh Dư. Bởi vì công việc của Vu Hạ và Quý Thanh Dư đều hơi bận nên chuyện chuẩn bị hôn lễ liền đẩy đến tay bà Triệu đã về hưu xử lí. Toàn bộ chi phí đám cưới đều do nhà họ Quý chi trả, Vương Nguyệt Mai chỉ cần hoàn thành nghi thức cơ bản thôi là được.
Ảnh cưới ban đầu được dự kiến chụp vào tháng bảy nhưng sợ lúc đó nhiệt độ ở Lâm Giang tăng cao nên dự kiến tháng 9 hoặc tháng 10 mới tổ chức hôn lễ, lúc đó nhiệt độ sẽ thấp hơn hiện tại khoảng 10 độ, mặc váy cưới hay lễ phục sẽ không bị đổ mồ hôi đầm đìa.
Quý Thanh Dư lắc đầu: “Anh cũng không rõ, nhưng studio bà Triệu hẹn nằm trong top 10 cả nước, tháng 9 tháng 10 này không đặt được lịch. Anh cũng quên mất không hỏi em, nếu hiện tại em không muốn đi thì anh nhắn lại cho mẹ là được, sau đó chúng ta lại hẹn đợt khác.”
“Không cần đâu.” Vu Hạ vội vàng ngăn cản anh: “Dù sao cũng hẹn trước rồi, cứ đi thôi. Thứ bảy tuần này chúng ta chắc cũng không bận việc gì, nếu đổi sang đợt khác nhỡ đâu chúng ta bận việc không đi được thì làm sao bây giờ.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư cũng gật đầu: “Cũng được, vậy nghe theo em.”
Vu Hạ: “Vâng.”
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Quý Thanh Dư, sau đó ánh mắt thản nhiên dán lên gương mặt cô: “Có phải bây giờ chúng ta nên làm chút chuyện gì đó không?”
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn: “Chuyện gì?”
Ánh mắt của Quý Thnh Dư không di chuyển, cứ trắng trợn nhìn cô không chút e dè, môi mỏng chậm rãi đóng mở: “Chuyện người lớn nên làm.”
Vừa dứt lời, không đợi Vu Hạ suy nghĩ Quý Thanh Dư đã cong người đặt tay dưới đầu gối cô, tay còn lại ôm lấy bả vai cô, ôm cô nhấc bổng lên.
Đôi chân dài sải bước về phía phòng ngủ, vừa đi vừa cúi đầu ghé sát vào tai cô nói—–
“Tạo người.”