Nếu có thể, cậu rất muốn đi bộ về, dù sao cũng không xa.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của cậu, Mẫn Hạo Phong trực tiếp bế người lên xe của mình, cậu còn chưa kịp phản ứng hắn đã khởi động xe: “Nếu còn muốn chạy trốn, cậu có thể cân nhắc nhảy xuống xe.”
Nhìn khung cảnh mờ ảo ngoài cửa sổ, Khúc Thiên Dao cảm thấy vô vọng và sợ hãi.
May mà Mẫn Hạo Phong chỉ mang cậu đi chứ không có ý định làm gì cậu cả, đưa cậu đến cửa tiểu khu, khi hắn muốn đánh thức cậu dậy thì phát hiện ra Khúc Thiên Dao đã ngủ quên từ bao giờ rồi.
“Hôm nay cũng đâu có nhiều cảnh quay…”
Mẫn Hạo Phong đưa tay định đánh thức Khúc Thiên Dao, nhưng tay chưa kịp chạm vào cậu thì hắn đã đột nhiên dừng lại.
Ánh sáng vàng cam chiếu lên trên mặt Khúc Thiên Dao, tạo nên một lớp sương mờ dịu dàng trên người cậu, người bình thường hay chống đối hắn đột nhiên trở nên yên lặng, khiến Mẫn Hạo Phong trong lòng có chút rối bời.
Thực ra Khúc Thiên Dao bình thường rất năng động, rất dễ thương, đây cũng là lý do khiến hắn gợi lên hứng thú với Khúc Thiên Dao, nhưng phải đánh thức Khúc Thiên Dao dậy, hắn có hơi không nỡ.
Thế là Mẫn Hạo Phong thật sự không gọi cậu dậy, Khúc Thiên Dao ngủ được bao lâu thì hắn ngắm nhìn bấy lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Khúc Thiên Dao làm cậu tỉnh giấc. Ban đầu khi chuông reo lên cậu chỉ hơi cau mày, phải mất vài giây cậu mới nhận ra đó là điện thoại của mình, cậu nhấc điện thoại lên và bắt máy, là Trần Đan Mạn gọi đến, muốn thông báo cho cậu lịch trình của ngày mai.
Khúc Thiên Dao trả lời mấy câu: “Chị gửi tin nhắn cho em là được.”
Nghe giọng mũi của cậu có chút khàn, Trần Đan Mạn đoán chắc là cậu đã ngủ rồi nên cũng không quấy rầy cậu nữa, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại. Khúc Thiên Dao lúc này mới nhìn điện thoại của mình, phát hiện mình rời khỏi trường quay đã hơn nửa tiếng, cậu đã ngủ ít nhất 20 phút rồi.
“Tới rồi sao anh không gọi tôi dậy?”
“Cậu rất mệt sao?”
Mẫn Hạo Phong hỏi ngược lại, Khúc Thiên Dao liền lắc đầu, cường độ làm việc hôm nay so với trước kia thoải mái hơn rất nhiều, “Có lẽ là trong xe ấm áp, nên có chút buồn ngủ, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Khúc Thiên Dao dụi dụi mắt rồi mở cửa xe, đang định xuống xe thì Mẫn Hạo Phong đột nhiên ngăn cậu lại: “Ngày mai tôi tới đón cậu nhé?”
“Không cần đâu.” Khúc Thiên Dao nhìn Mẫn Hạo Phong bằng ánh mắt nghi ngờ, lần này cậu thực sự khó hiểu, “Vì sao anh lại tới đón tôi?”
Mẫn Hạo Phong bị câu hỏi của cậu làm cho sửng sốt, thành thật mà nói, hắn không biết nên trả lời thế nào.
“Ngày mai tôi phải dậy rất sớm, đừng ôm rơm nặng bụng nữa*.” Khúc Thiên Dao nhảy xuống xe, gió thu thổi qua có chút lạnh lẽo, vì thế cậu quấn chặt quần áo lao vào trong nhà, chẳng mấy chốc đèn nhà cậu đã bật sáng.
*Ôm rơm nặng bụng: câu này ám chỉ những người tự nhận lấy việc làm cho mình bực bội, khó chịu; Tự chuốc lấy vất vả, phiền phức mà lẽ ra không thuộc phận sự của mình.
Mẫn Hạo Phong ngước mắt nhìn về phía cửa sổ sáng đèn, chợt nhận ra hành vi của mình quả thực có chút không bình thường, nhìn dòng chữ “Hứa Khả Mật” trên màn hình điện thoại, hắn do dự một lúc mới bắt máy.
Sau khi về nhà, Khúc Thiên Dao đi tắm trước, sau đó lau tóc và tra cứu gì đó trước máy tính, chủ yếu là thông tin về Lương Gia Hứa và Tịch Vũ Yên.
Tịch Vũ Yên trước đây không có nhiều kinh nghiệm, cô đóng hai bộ phim chiếu mạng và một bộ phim truyền hình, đều là vai phụ, nhưng đánh giá của cô rất tốt, cũng gần giống như nữ phụ trong ấn tượng của Khúc Thiên Dao. Về phần Lương Gia Hứa, cậu thực sự không biết nhiều về người này, bởi vì anh ta và nữ chính cũng không có tiếp xúc gì, nên nhân vật này hoàn toàn không xuất hiện trong nguyên tác!
Sau khi xem qua, Khúc Thiên Dao nhận thấy kinh nghiệm của Lương Gia Hứa tương tự như Tịch Vũ Yên, chỉ là anh ta may mắn hơn, được đóng vai phụ khá quan trọng trong bộ phim đầu tay, sau đó còn đóng một số bộ phim khác, trong đó có diễn vai chính, nhưng bộ phim làm anh leo lên top đầu chính là bộ phim truyền hình đạt giải cách đây không lâu.
Khúc Thiên Dao bấm vào bộ phim đoạt giải, xem một hồi, rất nhanh liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cậu thật sự không hiểu nổi, trước đây cậu từng làm việc liên tục hơn mười tiếng đồng hồ để bắt kịp công việc mà cũng không cảm thấy buồn ngủ nhanh như bây giờ.
Sau khi nhướng mắt nhìn mấy lần, Khúc Thiên Dao xác định mình thật sự chống đỡ không nổi nữa liền tắt máy tính đi ngủ.
Ngày hôm sau Mẫn Hạo Phong không đến.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng không đến.
Điều này khiến Khúc Thiên Dao rất vui mừng, cậu luôn có chút phản ứng thái quá khi đối mặt với Mẫn Hạo Phong, suy cho cùng thì có thể là có liên quan đến kết cục của nguyên chủ. Mặc dù mối quan hệ giữa hai người thực sự tốt hơn nhiều so với trong nguyên tác, nhưng cậu biết rất rõ rằng dù mối quan hệ của họ có thay đổi thế nào đi chăng nữa, cậu cũng nên tránh xa Mẫn Hạo Phong, như vậy cũng sẽ tránh xa cái kết BE một chút.
Trong khoảng thời gian này có rất nhiều cảnh quay, kỹ năng diễn xuất của Tịch Vũ Yên vẫn chưa tiến bộ nên thường phải hoãn lại đến nửa đêm, đến thời điểm đó cậu luôn rất buồn ngủ, đôi khi ngồi ở bên cạnh cũng có thể trực tiếp ngủ quên.
Mối quan hệ giữa Lương Gia Hứa và cậu cũng tốt lên rất nhiều, hắn thường hay tìm cậu đối diễn, tuy hai người vẫn ít nói nhưng thỉnh thoảng vẫn trò chuyện với nhau đôi câu.
“Được rồi! Dừng lại!”
Đạo diễn vừa hô hai câu Khúc Thiên Dao đã trực tiếp ngồi xổm xuống, nếu không phải sợ bị bại lộ thì cậu đã muốn hoan hô rồi, hôm nay còn muộn hơn hôm qua, nhưng tối nay cậu có nhiều cảnh đến nỗi ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có. Bây giờ cho cậu một cái gối thôi là cậu có thể ngủ ngay tức khắc.
“Thiên Dao à, hôm nay vất vả cho cô rồi.”
Nhìn thấy nụ cười của đạo diễn, Khúc Thiên Dao xua tay nói: “Mọi người vất vả rồi.” Nói xong, cậu đứng thẳng dậy vươn vai: “Vậy tôi về trước nha!”
Khúc Thiên Dao vui vẻ trở về tẩy trang thay quần áo, cậu vừa bước ra liền bị gió thổi phát run.
“Thiên Dao.”
Khi nghe thấy có người gọi mình, Khúc Thiên Dao đáp lời, cậu quay người lại phát hiện là Lương Gia Hứa: “Còn có chuyện gì sao?”
Lương Gia Hứa nhìn cậu với đôi mắt cụp xuống, nói: “Để tôi đưa cô về đi.”
Khúc Thiên Dao lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi có xe rồi.”
Lương Gia Hứa nghe xong mím môi, do dự một hồi, dường như vẫn muốn kiên trì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Khúc Thiên Dao thì từ bỏ: “Vậy tôi đưa cô đến bãi đỗ xe, hiện giờ an ninh không được tốt, cô là con gái đi một mình rất nguy hiểm.”
Mặc dù lời nói của Lương Gia Hứa rất thuyết phục, nhưng với tư cách là một thằng con trai thực thụ, Khúc Thiên Dao cảm thấy rằng mình thực sự đã gặp phải tên côn đồ gì đó rồi, ai gặp nguy hiểm còn chưa chắc đâu.
Tất nhiên là cậu không thể nói như vậy được nên đã ngoan ngoãn đồng ý và đi ở phía trước.
Xe của cậu đậu cách đó không xa, cậu vừa đi vừa gọi điện cho Trần Đan Mạn, nhưng đến khi nghe thấy giọng nữ máy móc vang lên, Trần Đan Mạn vẫn không bắt máy.
Khúc Thiên Dao thấy hơi lạ, bình thường cậu vừa điện cô liền bắt máy, hôm nay xảy ra chuyện gì rồi?
Khi đến chỗ đậu xe, cậu liền ngây người.
Xe đâu!
Lương Gia Hứa cũng nhìn ra, hỏi: “Có khi nào người đại diện của cô tạm thời có việc gì đó không…”
“Nếu có việc thì chị ấy nên nói với tôi một tiếng.”
Trong lòng Khúc Thiên Dao có dự cảm không lành, liền bấm số của Trần Đan Mạn, vừa vang lên một tiếng “bíp”, một giọng nói quen thuộc đã ứng nghiệm linh cảm của cậu.