Người trước mặt giống hệt Khúc Thiên Dao trong trí nhớ của hắn, chiều cao… dường như cũng gần giống nhau? Nhưng giọng nói cô vừa phát ra, mặc dù tương đối dịu dàng, nhưng quả thực là giọng nam, hắn quen biết Khúc Thiên Dao hơn hai mươi năm, nhưng từ trước tới nay không biết cô là nam.
“Khúc Thiên Dao?”
Nghe được giọng điệu có phần thăm dò của Mẫn Hạo Phong, Khúc Thiên Dao quyết tâm giả vờ tới cùng, dùng giọng nữ hỏi: “Sao vậy?”
Mẫn Hạo Phong nghe được thanh âm, càng nắm chặt Khúc Thiên Dao hơn, Khúc Thiên Dao đau đớn nghiến răng, cái ly trong tay cũng không cầm chắc, nó rơi xuống đất kêu một tiếng giòn vang, nhưng lần này cậu vẫn cắn răng giữ im lặng.
Nhìn thấy cậu như vậy, Mẫn Hạo Phong cười lạnh, vốn cho rằng hắn muốn tăng thêm lực đạo, Khúc Thiên Dao vẫn đang thầm cầu nguyện cho vai mình không bị bóp nát, đột nhiên cảm thấy chân mình như lơ lửng trên không – người này thế mà lại bế ngang người cậu lên!
“Mẫn Hạo Phong, anh thả tôi xuống!”
“Vẫn rất nhẹ.” Mẫn Hạo Phong ôm Khúc Thiên Dao lên ước lượng, trong lúc nhất thời, Khúc Thiên Dao cảm thấy mình giống như thịt sống ở chợ rau, vừa giống như quả dưa hấu lớn ở quầy hoa quả, nhưng bất kể nó có là gì đi nữa thì cũng không được đẹp lắm.
Mẫn Hạo Phong chỉ ôm cậu lên một lúc rồi thả xuống, ngay khi Khúc Thiên Dao cho rằng hắn cuối cùng đã từ bỏ, Mẫn Hạo Phong đột nhiên vươn tay nắm lấy một tay của cậu, giữ cánh tay và bả vai cậu.
Nhìn thấy Mẫn Hạo Phong đưa tay chuẩn bị chào hỏi cơ thể mình, Khúc Thiên Dao vội vàng giữ tay hắn lại, “Mẫn Hạo Phong, anh điên rồi hả! Anh đây là bất lịch sự đấy có biết không?”
“Khung xương của nam và nữ khác nhau.” Mẫn Hạo Phong nói xong, đột nhiên dùng sức vừa kéo vừa xoay, trực tiếp vặn tay Khúc Thiên Dao ra sau lưng, khiến Khúc Thiên Dao đau đớn kêu lên: “Cậu không phải là Khúc Thiên Dao, cậu là ai?”
“Mẹ kiếp, anh buông tôi ra!” Khúc Thiên Dao đau đến bật khóc, cậu mắng hắn mấy câu phát hiện Mẫn Hạo Phong không có ý định dừng tay, lập tức nhượng bộ, “Tôi nói, tôi nói, anh buông tôi ra trước, đau chết mất!!”
Mẫn Hạo Phong lúc này mới buông tay cậu ra, Khúc Thiên Dao vừa được buông ra, liền né tránh, ấn lên vai mình nhe răng: “Nếu như bị anh làm tổn thương thì anh không xong với tôi đâu.”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói không xong với tôi?” Mẫn Hạo Phong ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn Khúc Thiên Dao, “Nói đi”
Khúc Thiên Dao tức giận nói: “Còn có thể là ai? Tôi là Khúc Thiên Dao.”
“Khúc Thiên Dao là nữ.”
“Tôi đương nhiên biết.”
“Còn cậu là nam”
“Tôi cũng biết!” Khúc Thiên Dao nặng nề ngồi xuống sofa, không giữ hình tượng, “Tôi biết tình huống của tôi bây giờ, nhưng tôi chính là Khúc Thiên Dao.”
Mẫn Hạo Phong nghĩ ngợi một hồi, đưa ra một câu trả lời cực kỳ khó tin nhưng rất có khả năng: “Cậu đi chuyển giới rồi?”
Khúc Thiên Dao nghe vậy, rất không khách sáo cười ha ha: “Anh không cảm thấy tôi với cô ấy là chị em song sinh sẽ càng đáng tin hơn sao?”
“Không thể nào.” Mẫn Hạo Phong lạnh lùng nói: “Tôi quen biết anh chị em Khúc gia hơn hai mươi năm, chưa từng nghe bọn họ nhắc tới.”
“Có lẽ chính bọn họ cũng không biết thì sao” Khúc Thiên Dao nói: “Chẳng bằng anh cứ cho là như vậy đi.”
“Chân tướng”
“Biết được chân tướng thì anh sẽ làm thế nào?” Khúc Thiên Dao nói: “Chẳng phải anh rất ghét Khúc Thiên Dao của trước đây sao? Hiện tại cô ấy đã không còn, sau này sẽ không có người quấy rầy anh nữa, không phải anh nên vui mừng ư.”
“Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Anh thật sự muốn biết à?”
“Nói”
Khúc Thiên Dao nghe xong liền thở dài, kỳ thật cậu đã kể hết mọi chuyện cho Mẫn Hạo Phong, chỉ là không hề nói cho bọn họ biết đây là tiểu thuyết mà dùng thế giới song song để giải thích.
“Cho nên… cậu muốn nói, mình là Khúc Thiên Dao đến từ thế giới khác?”
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Mẫn Hạo Phong, Khúc Thiên Dao trừng mắt: “Tôi nói thật mà anh không tin, vậy anh hỏi tôi làm gì?”
Mẫn Hạo Phong nghe xong lời này thì rơi vào trầm tư, hắn khẳng định người trước mặt không phải Khúc Thiên Dao hắn quen biết, nhưng hai người trông giống hệt nhau là thật, huống chi…
“Thiên Tứ có biết chuyện này không?”
“Không biết.” Khúc Thiên Dao nói: “Tôi vừa đến đây liền dọn ra ngoài, anh ấy tưởng tôi vì chuyện của anh mà cáu kỉnh nên cũng không nghi ngờ gì.”
“Cậu chắc chứ?”
Nghe hắn nói như vậy, Khúc Thiên Dao cũng cau mày hỏi: “Anh có ý gì?”
Mẫn Hạo Phong do dự một lúc, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, bật loa ngoài đặt lên bàn, Khúc Thiên Dao chưa kịp nhìn rõ tên trên màn hình thì đầu bên kia điện thoại đã bắt máy, một giọng nam quen thuộc vang lên: “Hạo Phong? Sao vậy?”
Là Khúc Thiên Tứ
“Tôi mới từ chỗ của Thiên Dao về.” Mẫn Hạo Phong nói: “Anh xác định đó em gái của anh sao?”
Khúc Thiên Dao: “!!!” Đậu xanh, thẳng thắn như vậy!!
Khúc Thiên Tứ sau khi nghe xong đã cười lớn: “Quả nhiên cậu cũng thấy kỳ lạ phải không? Nó trước đây rất lạ, nhưng tính tình con bé cậu cũng biết đấy, ban đầu tôi chỉ nghĩ có thể là tâm trạng của nó không tốt.”
Mẫn Hạo Phong nhìn thoáng qua Khúc Thiên Dao sắc mặt không tốt lắm, hỏi: “Nghe anh nói như vậy, chắc anh đã từng nghi ngờ à?”
“Tất nhiên rồi” Khúc Thiên Tứ cười nói: “Mặc dù tôi rất thích đứa em gái này, nhưng tôi cũng biết vấn đề của nó lớn đến mức nào, gần đây lại giống như biến thành một người khác vậy, tôi không muốn nghi ngờ cũng khó.”
“Vậy anh cứ bỏ qua như vậy à?”
“Sao được chứ, nếu có chuyện gì xảy ra, cha mẹ tôi sẽ giết tôi mất.” Khúc Thiên Tứ nói: “Tôi đã lén đi làm xét nghiệm AND rồi.”
Mẫn Hạo Phong liếc mắt nhìn Khúc Thiên Dao sắc mặt tái nhợt, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng: “Kết quả thế nào?”
“Còn sao nữa?” Khúc Thiên Tứ cười nói: “Nó là em gái ruột của tôi, nếu không tôi còn ở đây nói chuyện điện thoại với cậu à.”
Câu trả lời của hắn khiến hai người đang nghe điện thoại “lộp bộp” trong lòng.
Khúc Thiên Dao rất ngạc nhiên về điều này, cậu nghĩ ra thế giới song song cũng chỉ để lừa hắn, cậu đã nghĩ xong lí do thoái thác để giải thích sau khi bị phát hiện, nhưng lại không ngờ rằng cơ thể này của cậu có quan hệ huyết thống với Khúc Thiên Tứ.
Điều mà Mẫn Hạo Phong suy nghĩ chính là tính xác thực trong lời nói của Khúc Thiên Dao, gộp hai sự thật lại với nhau, hắn thực sự không thể không thừa nhận, nếu Khúc Thiên Dao không đi chuyển giới, vậy những lời vô lý của cậu vừa rồi… rất có thể là sự thật.
Không đợi Khúc Thiên Tứ bắt đầu thuyết phục hắn xem xét em gái mình, Mẫn Hạo Phong đã cúp điện thoại, hỏi: “Cho nên, cậu cũng là Khúc Thiên Dao?”
“Đúng vậy.” Tuy rằng không hiểu nguyên nhân, nhưng lời của Khúc Thiên Tứ lại mang đến cho Khúc Thiên Dao sự tự tin, “Có điều trong tên tôi có bộ sước ở bên trái, chữ Dao trong từ Yao Yuan”
Mẫn Hạo Phong nghe xong liền rũ mắt xuống, không biết hắn đang nghĩ gì, Khúc Thiên Dao thấy vậy cũng không hỏi nữa, đứng dậy chạy đi rót thêm hai ly nước, rồi cầm thêm mấy cái bánh quy bưng vào phòng khách, bật TV và bắt đầu xem truyền hình.
Nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của cậu, Mẫn Hạo Phong hỏi: “Cậu không sợ tôi nói cho Thiên Tứ sao?”