Hứa Khả Mật luôn ngầm ám chỉ với bên ngoài rằng cô và Mẫn Hạo Phong từng có mối quan hệ mập mờ, là Khúc Thiên Dao đã sử dụng thủ đoạn có thai nên mới dẫn đến việc hai người chia tay. Về phần giải thích trên Weibo, vì Mẫn Hạo Phong không phải là người thường xuyên sử dụng Weibo.
Mẫn Hạo Phong khi đăng ký Weibo thực ra chỉ muốn lên tiếng một lần, sau đó cũng không muốn rắc rối thêm nữa. Việc anh không lên tiếng cùng với trí tưởng tượng phong phú của truyền thông và cộng đồng mạng, bây giờ Khúc Thiên Dao trong giới giải trí có thể dùng từ tai tiếng để miêu tả.
Từ đó, Khúc Thiên Dao đã rất hối hận vì đã lớn tiếng tuyên bố muốn kết thúc tất cả. Hiện tại, cậu chỉ muốn đi đánh người một trận.
May mắn là Hứa Khả Mật không làm cậu thất vọng, vẫn kiên trì thực hiện vai trò của mình là một nữ phụ độc ác. Sau khi bị cảnh báo, cô ta vẫn kiên trì hắt nước bẩn lên người Khúc Thiên Dao, không biết là đã bỏ cuộc hay thực sự nghĩ rằng Mẫn Hạo Phong là một người câm.
Cuối cùng, khi Khúc Thiên Dao tức giận đến mức muốn ra tay thì Mẫn Hạo Phong tổ chức họp báo, tuyên bố rằng anh không quen biết Hứa Khả Mật, đồng thời công khai mối quan hệ với Khúc Thiên Dao và thông báo rằng hai người sẽ tổ chức đám cưới trong thời gian tới.
Tất nhiên, chuyện kết hôn này là anh tự nghĩ ra, khi xem trực tiếp, Khúc Thiên Dao mới là người ngạc nhiên nhất.
Nhưng cũng chỉ là nói thôi, vì lúc này cậu đã sắp sinh, dù thật sự muốn kết hôn cũng phải đợi nửa năm, một năm sau mới có thể.
Bị vả mặt như vậy, công việc của Hứa Khả Mật cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Danh tiếng không tốt, năng lực làm việc cũng không tốt, suốt thời gian dài gây rối đã làm mất gần hết người hâm mộ. Cuối cùng, không còn cách nào, cô ta phải tìm đến nhà họ Khúc để cầu cứu.
Tuy nhiên, lại bị Khúc Thiên Tứ từ chối.
Đây là điều Hứa Khả Mật, hay nói đúng hơn là Khúc Thiên Dao không bao giờ nghĩ đến. Trong ấn tượng của cô, anh trai luôn đối xử rất tốt với cô, ngay cả kiếp trước, cuối cùng anh ấy cũng sẽ giúp cô.
Tuy nhiên, giống như Khúc Thiên Dao đã nói, những thứ mà cô không biết trân trọng, muốn lấy lại không phải là chuyện một lời nói là xong.
Đứa bé chào đời vào đầu tháng Bảy, sớm hơn dự sinh một tuần. Lúc đó, Mẫn Hạo Phong đang đi công tác, khi nhận được điện thoại báo rằng Khúc Thiên Dao đau bụng, anh sợ đến mức lập tức đặt chuyến bay gần nhất, khi đến nơi thì người đã ra khỏi phòng sinh rồi.
“A Dao.”
Khi Mẫn Hạo Phong vội vã vào phòng, Khúc Thiên Dao đang cắn ống hút uống nước đường đỏ, cậu lúc này không còn sức để cầm cốc, nụ cười khi Mẫn Hạo Phong cúi xuống hôn cậu quả thực là tình yêu đích thực.
“Em vất vả rồi.” Nhìn Khúc Thiên Dao như vậy, Mẫn Hạo Phong không dám làm phiền cậu, chỉ hôn nhẹ vài cái và an ủi vài câu.
Khúc Thiên Dao nhẹ nhàng lắc đầu, “Đằng sau.”
“Đằng sau?” Mẫn Hạo Phong nghi hoặc quay đầu lại, mới phát hiện y tá đang bế đứa bé đứng bên cạnh, anh liền tiến lại gần xem một chút, do dự một lát vẫn không dám bế.
Y tá nhìn ra sự lưỡng lự của anh, liền đưa đứa bé vào lòng anh, cẩn thận hướng dẫn anh cách đặt tay và những điều cần chú ý.
Nhìn Mẫn Hạo Phong cẩn thận như vậy, Khúc Thiên Dao không nhịn được cười, “Anh có thích không?”
“Câu hỏi gì vậy.” Mẫn Hạo Phong nhìn bé con trong tay, ánh mắt dịu dàng nói, “Đây là công chúa nhỏ của chúng ta.”
“Đừng nuông chiều con bé quá.” Khúc Thiên Dao cử động thân mình, vẫn không có sức, đành bỏ qua, “Tên con thì sao, chúng ta đặt hay là chờ ông nội đến rồi nói?”
“Để các con đặt là được rồi.” Lúc này Mẫn Vĩnh Diên từ ngoài bước vào, “Ông già này chỉ cần được bế cháu là vui rồi.”
Nghe vậy, Mẫn Hạo Phong liền nhanh chóng đưa đứa bé ra, vẻ mặt nhẹ nhõm như thể anh vừa giao đi một quả bom hẹn giờ.
Khúc Thiên Ca là người thứ ba đến bệnh viện, cô không ngần ngại đổ hết công việc cho Khúc Thiên Tứ rồi chạy đến, khi đến cổng bệnh viện điện thoại của cô vẫn đang reo liên tục, cô không nghĩ ngợi gì liền tắt máy rồi vui vẻ bước vào bệnh viện.
Cha mẹ hai nhà đến gần như cùng lúc, lúc đó Khúc Thiên Dao vừa xem xong tài liệu, đang bàn luận với Mẫn Hạo Phong về tên của đứa bé, khi quyết định xong thì Khúc Thiên Tứ mới đến muộn, thấy đứa bé bị người ta vây quanh, chỉ biết đứng một bên nhìn Khúc Thiên Ca đầy oán trách.
“Tên đã nghĩ xong chưa?”
“Nghĩ xong rồi.” Khúc Thiên Dao đưa tờ giấy trong tay cho mọi người xem, trên đó viết đầy những cái tên, bên cạnh còn có vài chú thích nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một cái tên, “Gọi là Như Nguyệt đi, Mẫn Như Nguyệt.”
Khúc Thiên Ca nghiêng đầu nhìn một lát, “Như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng? Các em định sinh thêm đứa nữa à?”
Khúc Thiên Dao ngờ vực, “Sao đột nhiên lại hỏi vậy, có liên quan gì chứ?”
Khúc Thiên Ca nhún vai, “Không có gì, nếu sinh thêm đứa nữa thì gọi là Như Nhật, thành một cặp luôn.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy liền chê bai không ngớt, lắc đầu liên tục: “Không được, cái tên này nghe như muốn quy y Phật pháp vậy, đến lúc đó rồi hãy nói tiếp.”
Thế là tên của đứa bé cứ thế mà vừa tùy tiện lại vừa không tùy tiện được quyết định. Vài ngày sau, Khúc Thiên Dao dẫn theo đứa bé cùng giấy khai sinh rời khỏi bệnh viện.
Với bên ngoài, họ không công khai việc có con, chỉ có vài người tin tức nhạy bén đến hỏi thì cũng chỉ nói là sinh con gái, còn lại không nói gì thêm.
Như Nguyệt là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, ngoài nhu cầu sinh lý ra thì hầu hết thời gian đều ngủ, cũng không cần Khúc Thiên Dao phải chăm sóc nhiều, đến mức cậu rảnh rỗi đến nỗi xem hết tất cả các bộ phim, bộ truyền hình có thể có, sinh hoạt cũng trở nên đảo lộn.
Mẫn Hạo Phong thường về nhà thấy Khúc Thiên Dao ôm máy tính bảng mà ngủ, ngoài lúc may mắn thỉnh thoảng mới gặp được lúc cậu tỉnh.
“Hôm nay sao chưa ngủ?” Mẫn Hạo Phong đóng cửa phòng rồi ngồi xuống bên giường, “Không buồn ngủ à?”
“Đã tỉnh rồi.” Khúc Thiên Dao lẩm bầm, “Vừa rồi Như Nguyệt tỉnh một lúc, khóc suốt, em đã ôm bé con một lúc.”
Mẫn Hạo Phong nhìn qua đứa bé đang ngủ trên giường nhỏ, hỏi: “Sao thế?”
Khúc Thiên Dao lắc đầu: “Không phải đói, chắc là tâm trạng không tốt thôi.”
“Còn em thì sao? Đói không?”
“Em ăn tối rồi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Như Nguyệt cũng tỉnh dậy, miệng mếu máo rồi bắt đầu khóc, Mẫn Hạo Phong nghe thấy liền vội vàng đứng dậy bế con, lúc này anh đã rất thành thạo, bế đứa bé vào lòng nhẹ nhàng đung đưa, đứa bé lập tức ngừng khóc, mở to mắt nhìn anh.
Khúc Thiên Dao thấy vậy liền “hừ” một tiếng: “Rõ ràng là muốn anh, ở trong bụng em mười tháng, kết quả là trong đầu toàn nghĩ về người đàn ông khác, đúng là đồ vô tâm.”
Mẫn Hạo Phong vui vẻ bế con ngồi xuống bên giường: “Ghen tị với con gái làm gì.”
“Tỉnh lại đi, ai ghen chứ.” Khúc Thiên Dao không hài lòng chọc vào mặt Như Nguyệt, thấy cô bé cười liền cười theo, “Mắt con gái giống em như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, anh nói xem nên để con đi theo phong cách dễ thương hay ngọt ngào nhỉ?”
“Anh nghĩ nếu giống anh thì sẽ đẹp hơn.”
“Anh không thể nhìn nhận thực tế à? Chính vì biết em đẹp nên con mới giống em.”
“Đây không phải là thứ mà con bé có thể tự chọn, là bị ép buộc thôi, nếu có thể chọn chắc chắn sẽ chọn anh.”
“Mẫn Hạo Phong!”
Thấy Khúc Thiên Dao sắp nổi điên, Mẫn Hạo Phong lập tức rất biết điều mà im miệng, hai người trong thời gian này thường xuyên tranh cãi vì chuyện này, anh đã quen cách xử lý rồi.
Ngày đầy tháng của đứa bé, Khúc Thiên Dao là người vui nhất, một là vì bé lớn hơn một chút, hai là… cậu cuối cùng cũng được phép xuống giường ra ngoài. Đối với một người không thể ngồi yên như cậu, mang thai là chuyện nhỏ, ngồi cữ mới thật sự là cực hình.
Tiệc đầy tháng do Mẫn Vĩnh Diên một tay lo liệu, người đến rất đông, coi như là lần đầu tiên Khúc Thiên Dao và Như Nguyệt ra mắt công khai với tư cách người nhà họ Mẫn.
Nói là tiệc đầy tháng nhưng hầu hết mọi người vẫn tập trung quanh Mẫn Diệc Minh và Mẫn Hạo Phong, Khúc Thiên Dao cũng vui vẻ được rảnh rỗi, bế con ngồi một góc nhặt đồ ăn trong đĩa.
Khi Lương Gia Hứa đến bắt chuyện thì cậu đã ăn gần xong, chuẩn bị bế con về phòng, nhưng bị gọi lại nên trò chuyện một lúc.
Đối với Khúc Thiên Dao, Lương Gia Hứa được coi là một trong số ít bạn tâm giao ở đây, mặc dù từng có chút hiểu lầm nhưng mối quan hệ luôn tốt, không có rắc rối gì như kiếp trước, vì vậy khi Lương Gia Hứa đề nghị muốn nhận làm cha đỡ đầu, cậu rất vui vẻ đồng ý.
Dù Mẫn Hạo Phong không đồng ý.
Nhưng không thể ngăn Khúc Thiên Dao gật đầu.
Tiệc trăm ngày của đứa bé, Khúc Thiên Dao chụp ảnh gia đình đăng lên Weibo, cũng coi như là tuyên bố sự trở lại của mình. Sau nửa năm, Weibo của cậu không còn ô nhiễm như lúc ban đầu, bình luận có vài câu không hay nhưng phần lớn vẫn là lời chúc phúc.
Mẫn Hạo Phong cũng tìm cho Khúc Thiên Dao vài người quản lý thay thế, nhưng hầu hết chỉ được vài ngày là bị thay, cuối cùng vẫn dùng lại Trần Đan Mạn. Khi nhận được tin, Trần Đan Mạn vui mừng đến mức chỉ thiếu chưa đốt pháo trước cửa nhà họ Mẫn.
Nghe nói cậu bắt đầu làm việc, nhiều quảng cáo và hợp đồng đại diện cũng bắt đầu tìm đến cậu, Khúc Thiên Dao không bận tâm lắm về việc họ thực sự nhìn vào năng lực của cậu hay chỗ dựa phía sau, dù là gì thì cũng đều là một phần của cậu.
Cũng có vài đạo diễn tìm đến Khúc Thiên Dao, phim truyền hình, điện ảnh đều có, nhưng cậu rất kén chọn kịch bản, cuối cùng đều từ chối, người khác nói cậu là ngôi sao nhỏ mà lại kiêu ngạo, nên khi biết cậu nhận vai chính trong phim nhà mình thì hầu hết mọi người đều nghĩ đúng là như vậy.
Khúc Thiên Dao thấy hứng thú với nhân vật trong phim đó, nhân vật chính là người chuyển giới, sinh ra là nữ nhưng tin rằng mình là nam, sau khi phẫu thuật trở thành nam và có được hạnh phúc, đạo diễn cũng nhìn vào trải nghiệm trước đây của Khúc Thiên Dao mới mời cậu, và bản thân cậu cũng thấy thú vị nên nhận lời.
Phim có bối cảnh hiện đại, chủ yếu quay ở thành phố A, dù bận rộn nhưng mỗi ngày có thể về nhà chơi với con cũng khiến Khúc Thiên Dao rất vui, nhưng phim quay trước sau mất hơn ba tháng, đến gần Tết mới đóng máy.
Cuối năm, lễ trao giải Hoa Nhài diễn ra, “Thủ Thiên Tâm” nhận được nhiều đề cử, cũng là bộ phim duy nhất nhận được hai đề cử nam chính xuất sắc, Khúc Thiên Dao là một trong số đó nên tất nhiên phải tham gia.
Lúc này Như Nguyệt đã được sáu tháng, có thể bò ngắn trên giường, cũng có thể lảm nhảm gọi người, trò chuyện với bé là một niềm vui nhỏ của Mẫn Hạo Phong và Khúc Thiên Dao.
Ngày lễ trao giải, Khúc Thiên Dao vẫn giữ thói quen của mình, nằm lì đến gần trưa mới dậy, Như Nguyệt đã tỉnh từ lâu, tự ngồi trên giường chơi với đồ chơi treo bên cạnh, khi Khúc Thiên Dao bế lên thì bé vẫn còn mơ màng, một lúc sau mới nhận ra mình đã được bế, miệng luôn lẩm bẩm từ “ba”.
Khúc Thiên Dao nghe thấy liền cười đến mắt cũng cong lên, lại dỗ bé gọi vài tiếng nữa rồi mới bế con xuống lầu.
Lúc người lớn ăn cơm, Tiểu Như Nguyệt ngoan ngoãn nằm trong nôi, đôi mắt tò mò nhìn xung quanh. Đợi Khúc Thiên Dao ăn xong, mới lấy một cái bát nhỏ ra, đút cho bé vài muỗng cháo.
Buổi chiều Khúc Thiên Dao phải đi lấy quần áo, tiện thể làm tóc, liền bế con theo cùng.
Mẫn Hạo Phong là khách quen của cửa tiệm, bà chủ cũng rất quen với Khúc Thiên Dao, chỉ cần đến một lần là nhớ ngay. Vừa thấy cậu liền lập tức lấy quần áo ra, khi cậu đi thử thì bà chủ giúp trông con.
Những bộ quần áo đặt may này phần lớn đều không cần chỉnh sửa gì, cậu nhìn mình trong gương một vòng rồi gật đầu nói: “Rất tốt.”
“Cậu hài lòng là được.” Bà chủ trả lại xe đẩy cho Khúc Thiên Dao, “Vừa rồi Mẫn tổng còn gọi điện dặn dò đấy, cậu đợi chút.”
“Dặn dò gì vậy?”
Bà chủ không trả lời Khúc Thiên Dao, trực tiếp mở tủ bên cạnh, lấy ra một cái hộp, “Lần trước anh ấy bế đại tiểu thư đến đây, nói tôi làm một bộ, cậu nói xem tôi bao nhiêu năm rồi chưa từng làm quần áo trẻ con, đây không phải làm khó tôi sao.”
Khúc Thiên Dao mở ra mới thấy bên trong là một chiếc váy liền màu hồng nhạt, kích cỡ vừa vặn với Tiểu Như Nguyệt. Chất liệu của váy rất mềm mại, dùng rất nhiều vải voan để tạo hình, bên hông có một chiếc nơ lớn, chân váy được đính nhiều hạt kim tuyến, lại phủ thêm hai lớp vải voan để tránh làm tổn thương làn da mỏng manh của bé, khiến cho cả chiếc váy thêm vài phần mờ ảo.
“Rất đẹp.” Khúc Thiên Dao nhìn thích thú, hỏi vài câu rồi mượn chỗ thay đồ cho Tiểu Như Nguyệt.
Tiểu Như Nguyệt thay đồ mới vui lắm, đôi mắt tròn xoe nhìn Khúc Thiên Dao chụp ảnh cho mình, miệng cười rất đáng yêu, dễ thương đến mức Mẫn Hạo Phong lập tức gọi video call đến.
Nhưng lại bị Khúc Thiên Dao tắt đi.
Hạo Phong: Anh đến ngay bây giờ.
Thiên Dao: Cha con em sắp đi rồi
Hạo Phong: Đi đâu? Về nhà à? Anh đi đón.
Thiên Dao: Không cần, có tài xế rồi, anh cứ làm việc đi.
Hạo Phong: Tối nay anh sẽ đi cùng hai người.
Thiên Dao: Sao anh không nói sớm! Em nghĩ tối nay anh bận, nên không nói với bố mẹ, họ tối nay cũng không ở nhà!
Hạo Phong: Anh biết, cứ đưa theo con đi.
Khúc Thiên Dao thấy tin nhắn này mới phản ứng lại, hóa ra ngay từ đầu Mẫn Hạo Phong đã chuẩn bị sẵn sàng để đưa con đi cùng, nên mới đặc biệt đặt may bộ đồ này.
“Ba!”
Nhìn con gái đang vui vẻ đưa tay về phía mình, Khúc Thiên Dao thở dài, đi qua bế con lên, “Con xem ba lớn thương con thế nào, hận không thể khoe con với cả thế giới.”
“Ba!”
Khúc Thiên Dao thấy vậy, mỉm cười, cúi xuống hôn con một cái, rồi mới bế con đi làm tóc, kết quả là bị Mẫn Hạo Phong bắt gặp tại cửa tiệm.
Cả nhà ăn tối xong mới đến hiện trường, lần đầu tiên đối mặt với tình huống như thế này Tiểu Như Nguyệt lại biểu hiện ngoài dự đoán của Khúc Thiên Dao, không khóc không nháo, mà còn rất vui vẻ.
“Nhìn xem ai đây, chẳng phải là Tiểu Như Nguyệt của chúng ta sao, đến đây, để bố nuôi bế nào.” Lương Gia Hứa vừa nhìn thấy Tiểu Như Nguyệt, vẻ lạnh lùng bình thản vốn có liền tan biến, cười tươi chạy tới, nhưng bị Mẫn Hạo Phong không chút do dự chặn lại, khiến anh ta nhìn anh uỷ khuất, “Mẫn tổng, sao anh cũng tới rồi?”
“Đại diện của nhà sản xuất.” Mẫn Hạo Phong đáp ngắn gọn, “Tiện thể phòng sói.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy liền cười, “Cũng đúng, hôm nay chúng ta coi như đối thủ cạnh tranh rồi, Như Nguyệt chắc chắn sẽ ủng hộ tôi, đúng không?”
Tiểu Như Nguyệt chắc chắn không hiểu Khúc Thiên Dao đang nói gì, chỉ biết là anh đang nói chuyện với mình, liền cười với anh, Lương Gia Hứa bên cạnh nghe vậy thì mặt mày ủ rũ, “Vậy chẳng phải tôi đã thua rồi sao.”
“Không sao, năm sau tái chiến.”
Khúc Thiên Dao nói đùa một nửa, cho đến khi tên anh được xướng lên mới nhận ra mình đã biến lời nói đùa thành hiện thực.
Sau đó, nam nữ chính tranh giành một giải thưởng cũng lên hot search, kèm theo đó là ảnh hai người đùa với trẻ con, một số bình luận nửa đùa nửa thật trêu chọc rằng nam nữ chính ngoài đời cũng hạnh phúc mỹ mãn, khiến Mẫn Hạo Phong tức giận không thôi, Khúc Thiên Dao phải tốn rất nhiều công sức, dùng hành động thực tế mới dỗ được Mẫn Hạo Phong đang muốn giết người.
Chuyện này cũng mang lại cho Khúc Thiên Dao không ít sự chú ý và danh tiếng, với tài năng và hậu thuẫn mạnh mẽ, con đường sự nghiệp của cậu sau này cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Nhược điểm duy nhất là quá bận rộn.
Bận đến mức không có thời gian để kết hôn.
Hai người tổ chức đám cưới đã là chuyện của ba năm sau, nguyên nhân chính là Khúc Thiên Dao phát hiện mình lại mang thai, vì vậy bắt đầu dần dần dừng công việc, chuyên tâm dưỡng thai.
Đám cưới do một tay Mẫn Hạo Phong tổ chức, ngoài khách mời còn mời không ít truyền thông đến tham dự, coi như thực hiện lời hứa của mình. Lúc đó bụng Khúc Thiên Dao đã có chút nhô ra, vì không đẹp mà giận dỗi một hồi, cuối cùng thấy con gái vui vẻ như vậy cũng thả lỏng, yên tâm làm chú rể.
Lúc này Tiểu Như Nguyệt đã biết nói và chạy nhảy rồi, nhưng không có khái niệm gì rõ ràng về việc cưới hỏi, chỉ biết rằng ba lớn và ba nhỏ rất vui, cô bé cũng rất vui, còn đảm nhận trọng trách làm hoa đồng, mặc một chiếc váy liền màu hồng trắng, thu hút không ít sự chú ý.
Đứa con thứ hai sinh vào mùa đông, là một bé trai rất khỏe mạnh. Có bài học từ lần đầu tiên, Mẫn Hạo Phong không dám đi công tác trước ngày dự sinh, ở bên Khúc Thiên Dao suốt quá trình.
Tên của con trai út Khúc Thiên Ca luôn nói là Như Nhật, cuối cùng bị Khúc Thiên Dao bác bỏ, đặt tên là Chi Hằng, cùng với chị gái ghép thành một cặp.
Sau khi sinh con thứ hai, Khúc Thiên Dao không còn vội vàng quay lại làm việc như trước nữa, mà dần dần rút lui khỏi ngành giải trí, mỗi năm nhận một bộ phim để giữ tên tuổi, phần lớn thời gian dành cho hai đứa con và cho anh chồng ghen tuông của mình.