Trong khi đó, Khúc Thiên Dao thì hoàn toàn rối bời, cậu không biết liệu có nên hỏi anh ta tại sao thích mình hay nên hỏi chiếc nhẫn từ đâu ra.
Đầu tiên nhận ra tình huống là Mẫn Hạo Phong, hắn vươn tay kéo Khúc Thiên Dao còn đang mơ màng vào lòng, “Tránh xa A Dao một chút, cậu chưa nghe báo chí nói về mối quan hệ giữa hai chúng tôi sao?”
“Trên mạng nói, chỉ nghe thôi là đủ rồi.” Kha Húc Nghiêu thản nhiên nói, “Thiên Dao không phải loại người có quan hệ rối ren, tôi tin cậu ấy.”
“Tôi không phải…” Khúc Thiên Dao mím môi, nhỏ giọng nói, “Nhưng thật xin lỗi, tin tức này báo chí nói là thật.”
Cậu nói xong thấy Kha Húc Nghiêu mặt tái nhợt một chút, rồi lại cố gắng khôi phục bình tĩnh, do dự hỏi, “Ý cậu là… anh ta…”
“Anh ấy là…” Khúc Thiên Dao nhìn Mẫn Hạo Phong đang trầm mặt, vỗ nhẹ lên mặt anh để an ủi, “Anh ấy là người chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi đã đính hôn rồi… còn dùng chiếc nhẫn trên tay cậu.”
“Chiếc này?” Kha Húc Nghiêu mặt lộ ra sự ngạc nhiên, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Hứa Khả Mật, rồi cố gắng quay lại, “Không phải chứ… cái này là được người thiết kế mà…”
“Nhà thiết kế là ai cậu có biết không?” Câu hỏi của Khúc Thiên Dao làm Kha Húc Nghiêu choáng váng, cậu tiếp tục nói, “Tôi biết người đã thiết kế nó, có cả giấy chứng nhận, có thể xác minh bất cứ lúc nào. Tôi có thể chắc chắn rằng chiếc nhẫn này là của tôi. Mặc dù tôi không biết cậu lấy nó từ đâu, nhưng cậu có thể trả lại cho tôi được không? Đối với tôi mà nói nó rất quan trọng.”
Mẫn Hạo Phong liếc nhìn Hứa Khả Mật một cái, Hứa Khả Mật đứng ở bên cạnh vui vẻ cười, khiến anh nhăn mày, “Thôi vậy, chiếc nhẫn này không cần nữa.”
“Tại sao?” Khúc Thiên Dao hơi khó hiểu, “Đó là…”
“Anh không vui, cho dù lý do gì đi nữa, nhưng khi bị anh ta lấy ra để cầu hôn, chúng ta không cần nữa.” Mẫn Hạo Phong trầm giọng nói, “Cùng lắm thì anh có thể cầu hôn em một lần nữa.”
Khúc Thiên Dao nhẹ nhàng mím môi, không nói gì thêm, tiếng máy ảnh ồn ào làm cậu cảm thấy đau đầu, cả người lui vào lòng Mẫn Hạo Phong, “Chúng ta về thôi, có được không?”
Mẫn Hạo Phong còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt Khúc Thiên Dao không tốt, anh vẫn là đồng ý, sau đó quét mắt về phía các phóng viên, trợ lý vẫn luôn đợi sẵn gần đó lập tức đi đến và mở đường giúp hai người.
“Thiên Dao.”
“Thiên Dao.”
Kha Húc Nghiêu và Lương Gia Hứa đều lo lắng gọi một tiếng, Khúc Thiên Dao chỉ quay đầu nhìn lại mọi người với một nụ cười miễn cưỡng, nói: “Xin lỗi, tôi không khỏe nên về trước.”
Cậu nói xong định đi, một phóng viên vươn tay ra, chiếc máy ảnh suýt chút nữa dính vào mặt cậu, làm cậu sợ hãi lại lui lòng Mẫn Hạo Phong.
Mẫn Hạo Phong đẩy chiếc máy ảnh ra, chiếc máy phát ra tiếng vang khi rơi xuống đất, chủ nhân máy ảnh muốn nói gì thêm, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mẫn Hạo Phong, lập tức im lặng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cúi người bế Khúc Thiên Dao lên, sải bước rời khỏi nhà hàng.
“Hạo Phong.”
Giọng nói từ người trong lòng có phần yếu đuối, mặt cũng không được tốt, Mẫn Hạo Phong thấy vậy nhăn mày: “Sao thế? Cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Chúng ta đến bệnh viện.”
Khúc Thiên Dao lắc đầu: “Không cần đến bệnh viện, em muốn về nhà.”
“Nhưng…”
“Em muốn về nhà.” Khúc Thiên Dao kéo áo Mẫn Hạo Phong, giọng nói như lời cầu cứu của một sinh vật bị bỏ rơi, “Chúng ta về nhà được không?”
“Được, chúng ta về nhà.” Mẫn Hạo Phong đặt Khúc Thiên Dao lên xe rồi lấy điện thoại gọi bác sĩ đến nhà, sau đó gọi điện đến công ty để gọi người xử lý tình huống hiện tại, mới ngồi vào xe, “Nếu trên đường em cảm thấy chỗ nào không ổn thì nói với anh, biết không?”
Khúc Thiên Dao gật đầu: “Em không sao, chỉ bị chói mắt vì ánh đèn flash, nghỉ ngơi chút là được.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi.” Mẫn Hạo Phong nói xong lại điều khiển xe rời khỏi bãi đỗ xe, hướng về Mẫn gia.
Khúc Thiên Dao ngồi im trên ghế phụ một lúc, đầu óc rối bời, dù đã trải qua nhiều lần như vậy, cậu vẫn không biết nên phản ứng thế nào, hầu hết thời gian cậu phải đối mặt với ánh đèn chớp nháy, đồng nghĩa với việc cậu phải đối diện với những ý đồ xấu xa dồn vào mặt mình, nhưng cậu không thể tránh được.
Trong túi quần rung lên một chút, cậu liếc nhìn Mẫn Hạo Phong, xác nhận rằng anh đang tập trung lái xe mới bật mở màn hình, trên đó là tin nhắn quan tâm từ Lương Gia Hứa gửi đến: Cậu có sao không?
Khúc Thiên Dao: Không sao, bên chỗ anh thế nào rồi?
Lương Gia Hứa: Chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa, đừng lo lắng, đã liên lạc với người quản lý của cậu chưa?
Khúc Thiên Dao: Chưa, Hạo Phong đã bảo người đi xử lý rồi, có lẽ cô ấy cũng đã biết.
Lương Gia Hứa: Vậy là tốt rồi, phim cũng đã quay xong, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.
Khúc Thiên Dao: Cảm ơn.
Sau khi trả lời, Khúc Thiên Dao nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như những dự đoán của cậu, Trần Đan Mạn đã nhận được thông báo và đợi sẵn ở cửa nhà của Mẫn Hạo Phong. Cô sửng sốt khi nhìn thấy Khúc Thiên Dao, hỏi vài câu, sau khi thấy vẻ mặt khổ sở của Khúc Thiên Dao, cô không nói thêm gì nữa, chỉ đi theo Mẫn Hạo Phong vào nhà.
“Vì quá mệt mỏi, cộng thêm bị dọa sợ một chút, không có gì nghiêm trọng.” Lời chẩn đoán của bác sĩ làm mọi người đều nhẹ nhõm, “Sau này cần phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đều đặn những ngày này, không được chạy nhảy lung tung.”
Bác sĩ nói xong rồi rời khỏi phòng, sợ làm phiền Khúc Thiên Dao, những người còn lại xác nhận cậu ổn rồi rời đi, chỉ còn lại Mẫn Hạo Phong và Trần Đan Mạn.
Nhìn mặt Khúc Thiên Dao không tốt, Trần Đan Mạn rưng rưng nước mắt, mới gọi một tiếng “Thiên Dao”, nước mắt rơi lã chã, “Xin lỗi, tại vì chị không đủ khả năng bảo vệ em.”
Khúc Thiên Dao cười nói: “Chuyện này có liên quan gì đến chị đâu, chẳng ai ngờ được chuyện xảy ra hôm nay, chị ngày thường vẫn luôn chăm sóc em rất tốt rồi.”
Khi nghe vậy, Trần Đan Mạn lại giấu mặt đi, càng khóc dữ dội hơn: “Lỗi tại chị, chị rõ ràng đã quyết định sẽ giúp em, nếu em có chuyện gì thì chị phải làm sao?”
“Em thì có chuyện gì chứ.” Khúc Thiên Dao bị chọc cười, “Em không phải đang khỏe mạnh sao? Bây giờ tình hình trên mạng thế nào rồi?”
Mẫn Hạo Phong hơi nhăn mày: “Công ty sẽ xử lý chuyện trên mạng, em đừng lo.”
“Em không thể không lo được.” Khúc Thiên Dao thở dài, “Nếu chỉ có mình em thì còn được, nhưng sự việc này có thể ảnh hưởng đến những người trong đoàn phim nữa. Đưa điện thoại cho em.”
“A Dao!”
“Hạo Phong…” Khúc Thiên Dao có chút bất đắc dĩ, “Cuối cùng cũng phải đối mặt, em không thể cứ ở nhà mãi được đúng không?”
“Cùng lắm thì chúng ta rút lui là được.” Mẫn Hạo Phong giọng nói nhẹ nhàng, “Em đừng lo nữa được không?”
Khúc Thiên Dao vẫn lắc đầu: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho em, cho dù em có rút lui thì chỉ là từ tin đồn giải trí chuyển sang tin đồn hào môn mà thôi. Bọn họ vẫn sẽ không ngừng theo dõi em. Chúng ta đã nói là tìm cơ hội thích hợp để công khai, bây giờ không phải là cơ hội đó sao?”
“Anh hiểu rồi.” Mẫn Hạo Phong thở dài, rồi lục từ túi áo Khúc Thiên Dao lấy ra chiếc điện thoại của cậu, “Em xem đi.”
Khúc Thiên Dao mở trình duyệt, sau đó lướt qua Weibo một vòng, mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, những thông tin trên mạng chủ yếu xoay quanh “Kha Húc Nghiêu cầu hôn trên phim trường”, “Kha Húc Nghiêu cầu hôn Khúc Thiên Dao”, “Buổi tiệc sát thanh phim ‘Thủ Thiên Tâm”, “Khúc Thiên Dao phẫu thuật thẩm mỹ” và những đề tài tương tự.
Khi thấy hai từ “phẫu thuật thẩm mỹ”, tâm trạng của Khúc Thiên Dao bỗng trở thành một dấu hỏi lớn. Phẫu thuật thẩm mỹ? Cậu sao?
Cậu chẳng mảy may do dự mà nhấp vào chủ đề này. Ở đầu trang là những bức ảnh từ buổi tiệc sát thanh phim, cậu được Mẫn Hạo Phong ôm vào lòng, cả người trông hơi nhếch nhác, mặc dù cơ thể hơi cúi xuống nhưng vẫn có thể thấy vòng bụng cong lên, so với ảnh tạo hình của cậu thì thật là khác xa.
Hộp sữa trống không: Đây đm là cùng một người à?? Chỉnh cũng đừng quá…
Mộc Lâm MM: Chắc là béo lên rồi, đã có cả bụng bia thế kia, có ý định đi thẩm mỹ chi bằng nên đi hút mỡ đi.
Bugles thích ăn que cay: Kha Húc Nghiêu thích anh ta ở điểm nào vậy??
Tâm Sinh Nghiêu Nghiêu: Ôm anh Nghiêu Nghiêu nhà tôi đi, vừa cọ được nhiệt độ của Lương Gia Hứa xong lại đến cọ anh nhà tôi, có biết xấu hổ không?
Khúc Thiên Dao: “……”
Trần Đan Mạn cũng đứng bên cạnh, tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Bây giờ chị sẽ gọi điện thoại yêu cầu công ty xóa bài viết ngay lập tức.”
“Không sao đâu.” Khúc Thiên Dao nói, “Bên công ty đã xóa rồi, nhìn tình hình này là biết.”
“Những người này sao có thể như vậy! Luôn luôn gán cho em những việc không có thật! Lời nói có thể giết người mà!”
Nhìn dáng vẻ tức giận đến nhảy dựng lên của Trần Đan Mạn, Khúc Thiên Dao không hiểu sao lại cảm thấy một chút xúc động, an ủi nói: “Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, không sao đâu.”
“Không được.” Trần Đan Mạn nói, “Chị tuyệt đối không thể để em phải chết lần nữa vì những chuyện vô căn cứ như thế này, bây giờ phải đến công ty.”
“Chết lần nữa?” Khúc Thiên Dao nhăn mày, “Chị Mạn, chị nói gì vậy?”
Trần Đan Mạn cũng ngây người, ngay lập tức nở một nụ cười: “Cái gì mà chết không chết, Thiên Dao em đang nói gì vậy?”
“Phải là em hỏi chị mới đúng chứ.” Khúc Thiên Dao nói, “Chị Mạn, hôm nay chị thật sự rất lạ, trước đây cũng có chuyện như thế mà, sao hôm nay hình như chị đặc biệt lo lắng vậy?”
Sắc mặt Mẫn Hào Phong không được tốt lắm, nói: “Trần Đan Mạn, cô nói rõ đi.”
“Tôi không…”
Lời biện hộ của Trần Đan Mạn còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại Khúc Thiên Dao bỗng nhiên reo lên, cậu làm một cử chỉ dừng lại, nhìn vào điện thoại, thấy là một tin nhắn từ một số lạ, nội dung là một bức ảnh, nhìn hình nhỏ có vẻ là ảnh chụp màn hình Weibo.
Khúc Thiên Dao bấm vào, trên đó là Weibo vừa được công ty đăng, không nhắc đến việc Kha Húc Nghiêu cầu hôn, chỉ đề cập đến việc Khúc Thiên Dao chỉ đơn giản là béo lên, mà lý do béo lên là do đang mang thai.
Khúc Thiên Dao bỗng rất muốn biết người viết bài này là ai, không thể lịch sự hơn sao?
Ngay khi cậu chuẩn bị tắt điện thoại, lại có một tin nhắn đến, vẫn là ảnh chụp màn hình, Khúc Thiên Dao không suy nghĩ nhiều đã bấm vào.
Rong biển xào mực: Đàn ông mang thai cái đệt? Cậu hình như đang xúc phạm trí tuệ của tôi.
Tuyết ngày đông 86101: Mẫn tổng khẩu vị kỳ quặc [cúi đầu]
Dưa hấu là loại rau duy nhất: Kinh tởm [nôn]
Mặt mộc_saya: [vệt đen] Đàn ông sinh cũng dám lấy?
Muốn giải tỏa muộn phiền chỉ có cách đột nhiên giàu có: Nói không chừng tới khi đó sinh ra dị dạng [khoét mũi]
“A Dao?” Nhìn Khúc Thiên Dao mặt tái nhợt, Mẫn Hạo Phong mới nhận ra điều không ổn, vội vàng chạy tới ôm lấy cậu, nhưng phát hiện ra trên người cậu lạnh buốt, “A Dao, em sao thế này, đừng làm anh sợ mà!”
“Đau…” Nước mắt trong hốc mắt Khúc Thiên Dao lăn tròn, rồi đầy ra khỏi viền mắt, “Hạo Phong, đau…”
“Bây giờ anh lập tức đưa em đến bệnh viện!”