• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Thiên Dao không hiểu sao bị kẹt ở giữa, cảm thấy mình thực sự rất oan ức: “Tôi nhất định phải trả lời sao?”

“Phải!”

“Phải!”

Gần như đồng thanh nói ra, trực tiếp ngăn cản ý tưởng đùn đẩy của Khúc Thiên Dao, cậu rụt cổ nói: “Vậy… tạm thời như lời Mẫn Hạo Phong nói.”

Sắc mặt Mẫn Hạo Phong tối sầm, nói: “Tạm thời là có ý gì?!”

“Anh đừng dọa Thiên Dao nữa.” Lương Gia Hứa trực tiếp đứng ở giữa hai người, “Anh không hiểu ý của Thiên Dao sao? Ý em ấy chính là không còn cách nào mới đồng ý anh đó!”

Khúc Thiên Dao: “…?” Sao tôi lại không biết mình có ý này vậy?

“Khúc Thiên Dao.” Mẫn Hạo Phong giận tái mặt, vòng qua Lương Gia Hứa, trực tiếp nắm lấy tay Khúc Thiên Dao, kéo cậu ra ngoài.

Khúc Thiên Dao bị kéo đi thất tha thất thểu, lại không thể thoát ra được, đành phải nói lời tạm biệt với Lương Gia Hứa trước: “Gia Hứa, tôi đi trước, gặp lại sau. Lát nữa nhớ tắt đèn và khóa cửa nha…”

Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị kéo đi, chỉ để lại trong phòng một âm thanh còn đọng lại.

Mẫn Hạo Phong ném người vào xe, nhấn ga và rời khỏi công ty với tốc độ tối đa cho phép – mặc dù không thể chạy quá nhanh trong thành phố.

Khúc Thiên Dao sau khi lên xe cậu sờ tìm di động, vừa bấm vào tên Lương Gia Hứa, Mẫn Hạo Phong liền giật lấy điện thoại của cậu, cậu bất mãn nói: “Anh làm gì vậy? Trả lại cho tôi.”

“Về rồi trả cho em!” Mẫn Hạo Phong để điện thoại ra khỏi tầm với của Khúc Thiên Dao, cũng không để ý tới cậu, cho tới khi về lại chung cư hắn còn chưa kịp nói gì thì Khúc Thiên Dao đã mở cửa xe, tự mình đi về.

Mẫn Hạo Phong đỗ xe rồi đi lên lầu, kết quả Khúc Thiên Dao đã khóa cửa, hắn không có chìa khóa nên đành phải gọi điện cho cậu, điện thoại di động trong túi reo lên, hắn mới nhớ tới điện thoại của Khúc Thiên Dao đã bị mình thu nên đành phải ngoan ngoãn bấm chuông cửa.

Chuông cửa vang lên vỏn vẹn mười phút, Khúc Thiên Dao mới đi ra mở cửa cho Mẫn Hạo Phong, lúc này cậu đã thay quần áo nam rộng thùng thình, đưa tay về phía Mẫn Hạo Phong với vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Điện thoại.”

Mẫn Hạo Phong lúc này mới trả lại điện thoại cho Khúc Thiên Dao, may mà cậu không trực tiếp đóng sầm cửa lại, Mẫn Hạo Phong cũng đi theo vào: “A Dao.”

Khúc Thiên Dao nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, ôm chân oán hận nhìn Mẫn Hạo Phong, nói: “Hôm nay anh bị làm sao vậy?”

“Câu này là anh nên hỏi mới phải?” Nghĩ tới chuyện này, Mẫn Hạo Phong càng cảm thấy khó chịu hơn, sự thận trọng ban đầu đã bị thay thế bằng sự tức giận, “Khi nãy em nói tạm thời là có ý gì? Em còn định thay người mới nữa à?”

“Vốn là vậy mà” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không biết nên trả lời hắn thế nào.”

“Này còn phải suy nghĩ sao?”

“Đương nhiên rồi.” Khúc Thiên Dao nói: “Suy cho cùng, chúng ta không có quan hệ gì với nhau, vừa không phải vợ chồng cũng không phải người yêu, cũng không phải thanh mai trúc mã của anh, mối liên hệ duy nhất chính là đứa bé. Tôi cũng không thể nói với hắn anh là tình nhân của tôi đúng không?”

Mẫn Hạo Phong bị nghẹn một cục, đúng là như vậy, mặc dù đã xác định quan hệ nhưng hình như hắn và Khúc Thiên Dao vẫn chưa xác nhận quan hệ.

“Xin lỗi, là anh sơ suất.” Mẫn Hạo Phong nhẹ giọng, ngồi ở bên cạnh Khúc Thiên Dao, vươn tay kéo cậu vào lòng: “A Dao.”

“Hửm?”

“Em làm bạn trai của anh được không?”

“Hả?” Khúc Thiên Dao sửng sốt giây lát, không kịp phản ứng: “Bạn, bạn trai?”

“Đúng vậy.” Mẫn Hạo Phong dịu giọng nói: “Vốn là anh muốn cầu hôn em, nhưng như vậy long trọng quá, nên tạm thời như vậy có được không?”

Khúc Thiên Dao sắc mặt đỏ lên, vội vàng xua tay: “Tôi không phải ý đó, chỉ là tôi cảm thấy không biết nói như thế nào, có chút phiền phức, không phải…”

“Đây là điều anh muốn làm.” Mẫn Hạo Phong nói: “Anh muốn cùng em thiết lập quan hệ, sao em không nhanh chóng đồng ý đi?”

Khúc Thiên Dao: “…”

Cậu lấy tay vỗ nhẹ vào trán Mẫn Hạo Phong, bực bội nói: “Sao lần nào anh cũng nói ra lời phá hỏng bầu không khí như vậy hả?”

“Vậy em có đồng ý hay không?”

“Anh uy hiếp tôi.” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm nói: “Vậy thì miễn cưỡng đồng ý đi.”

Mẫn Hạo Phong vui mừng khôn xiết, cầm lấy điện thoại di động của Khúc Thiên Dao nhét vào tay cậu, nói: “Vậy bây giờ em hãy gọi cho tên đàn ông họ Lương đó, nói với hắn anh là bạn trai của em.”

Khúc Thiên Dao: “…” Anh để ý vậy sao?

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Mẫn Hạo Phong, Khúc Thiên Dao không khỏi bật cười nói: “Sao anh lại gấp thế? Tôi sẽ nói lại với hắn mà, tôi còn có hai việc muốn thương lượng với anh.”

Mẫn Hạo Phong có chút bất mãn: “Có việc gì?”

“Một là nam chính của “Thủ Thiên Tâm”.” Khúc Thiên Dao nói: “Việc nào ra việc đó, anh phải công bằng đó biết không?”

Mẫn Hạo Phong rủ mắt, “Ừm” một tiếng nói: “Về cơ bản đã xác định là hắn rồi, chỉ thiếu bước ký hợp đồng thôi. Hai người còn lại chúng ta đang bàn với họ về nam thứ hai, nếu như có thể nói chuyện được thì càng tốt.”

“Nam thứ hai?” Khúc Thiên Dao khó hiểu hỏi: “Không phải nói những người khác đều gần như đã được xác định rồi sao?”

“Ban đầu là vậy, nhưng bên chúng ta đã điều chỉnh thời gian, lịch trình của các diễn viên bị kẹt nên chỉ có thể thay người.”

Khúc Thiên Dao nghe vậy khẽ cau mày nói: “Mẫn Hạo Phong, nếu như không được, anh có thể thay tôi cũng được.”

“Không sao.” Mẫn Hạo Phong dịu dàng nói: “Anh sẽ xử lý ổn thỏa. Hơn nữa, đây là chuyện bình thường, không có gì đâu. Điều thứ hai em muốn nói là gì?”

“À phải rồi.” Khúc Thiên Dao đáp: “Là chuyện em muốn nói cho Gia Hứa biết em là nam.”

Mẫn Hạo Phong nghe vậy nhíu mày hỏi: “Tại sao? Bây giờ em hấp tấp nói với hắn như vậy, em không sợ hắn nói bậy à?”

“Gia Hứa không phải là người như vậy.” Khúc Thiên Dao có chút xấu hổ, “Hình như anh ta cho rằng tôi là nữ nên mới thích tôi. Tôi nghĩ tốt hơn là nên nói rõ với anh ta.”

“Có cần thiết không! Là tự hắn hiểu lầm!” Sắc mặt của Mẫn Hạo Phong cực kỳ tệ, “Cho dù em là nam hay nữ, anh đều thích em!”

Khúc Thiên Dao nghe vậy liền bật cười ha ha nói: “Anh đang so sánh gì vậy chứ?”

“Ai so với hắn đâu?” Mẫn Hạo Phong hừ lạnh một tiếng, “Muốn nói cũng được, nhưng em phải hứa với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Sau này em không được gọi anh là Mẫn Hạo Phong nữa!” Mẫn Hạo Phong nói: “Dựa vào cái gì em gọi hắn bằng tên, còn gọi anh cả họ lẫn tên chứ?!”

Khúc Thiên Dao nghe vậy càng cười vui vẻ hơn: “Đứa trẻ từ đâu tới vậy nhỉ? Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?”

“Nhất định phải gọi thân thiết hơn hắn!” Mẫn Hạo Phong suy nghĩ một hồi, “Gọi chồng đi.”

“Fuck.” Khúc Thiên Dao mặt đỏ bừng, “Đợi tôi nghĩ đến việc lấy anh rồi hãy nói tiếp.”

“Vậy thì gọi anh là cục cưng.”

Khúc Thiên Dao vỗ vỗ bụng, “Cục cưng ở đây này, anh thì tính là gì.”

“Vậy thì gọi là tình yêu.”

“Anh có buồn nôn không?” Khúc Thiên Dao cười đến đau bụng, tựa vào người Mẫn Hạo Phong, nhẹ nhàng gọi tên hắn như mèo con: “Hạo Phong.”

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên có người gọi tên hắn, nhưng là lần đầu tiên hắn được Khúc Thiên Dao gọi, cảm giác tuyệt vời này khiến Mẫn không khỏi hưng phấn: “Gọi lại lần nữa đi?”

“Cút.” Khúc Thiên Dao vừa cười vừa chửi, đứng dậy đi vào phòng bếp, “Anh thật sự muốn chuyển tới đây sao? Ở chỗ tôi không có người hầu hạ anh đâu ó.”

“Chỉ cần kêu người thường xuyên tới dọn dẹp là được.” Mẫn Hạo Phong nói: “Anh không phải người khuyết tật, có thể tự chăm sóc bản thân.”

“Vậy còn ăn uống thì sao?” Khúc Thiên Dao nói: “Tôi chắc là lúc quay phim sẽ không về thường xuyên, có lẽ không nấu cho anh ăn được.”

“Anh biết nấu cơm, hơn nữa anh có thể ra ngoài ăn.” Mẫn Hạo Phong giơ tay gọi Khúc Thiên Dao đi về phía hắn, “Từ nay về sau để anh làm cho, em đang mang thai nên cứ làm Phật Tổ để anh cung phụng là được rồi.”

“Để tôi thử đã rồi nói.” Khúc Thiên Dao cười nói, “Nói trước nhé, tôi rất kén chọn đó.”

Buổi tối, Mẫn Hạo Phong thật sự đã nấu một bàn đồ ăn cho Khúc Thiên Dao, còn nguyên liệu là hắn cùng cậu đi lựa mua, thân là nam chính trong tiểu thuyết, phẩm chất và đạo đức đều tốt, tài nấu nướng của hắn đương nhiên cũng không tệ, sau khi ăn xong, Khúc Thiên Dao rất vui vẻ thừa nhận đầu bếp này.

Mẫn Hạo Phong còn chưa dọn đồ qua, lại không muốn rời đi, đành phải mặc quần áo của Khúc Thiên Dao, thể hình của hai người có chút khác biệt, ngay cả chiếc áo phông rộng thùng thình khi mặc lên người hắn cũng có hơi chật chội.

Ban đêm, khi Mẫn Hạo Phong nằm bên cạnh, hắn không khỏi đưa tay sờ bụng Khúc Thiên Dao, một lúc sau, Khúc Thiên Dao cảm thấy mình chịu thiệt, nên cũng sờ vào cơ bụng của hắn, sau đó cảm thấy sờ rất đã tay, tình thế của hai người trong nháy mắt đã đảo ngược.

Lúc đầu là Mẫn Hạo Phong ôm Khúc Thiên Dao từ phía sau vuốt ve bụng cậu, về sau lại là Khúc Thiên Dao ôm Mẫn Hạo Phong từ phía sau.

Khúc Thiên Dao tuy có thể béo lên nhưng để phát triển cơ bắp không phải là điều dễ dàng, ngày xưa cậu cũng có ước mơ có được thân hình tam giác ngược, về sau cậu tập thể hình được một thời gian đã bỏ cuộc, kết quả là phát triển cái sở thích thèm muốn cơ bắp của người khác.

Mẫn Hạo Phong nghe Khúc Thiên Dao nói đến chuyện này, hắn liền nghĩ không thể lơ là tập luyện, khi người ta thay lòng đổi dạ, tốt xấu gì cũng còn thân xác này để níu kéo lại.

Về phần Lương Gia Hứa, Khúc Thiên Dao thực sự rất muốn kết bạn với hắn nên không nói chuyện này qua điện thoại mà hẹn gặp trực tiếp để nói chuyện với hắn. Một là để bày tỏ thành ý của mình, hai là… nếu cần thì có thể vào nhà vệ sinh để chứng minh bản thân.

Biết Khúc Thiên Dao sắp đi gặp Lương Gia Hứa, Mẫn Hạo Phong rất bất mãn, nhưng trước sự kiên quyết của Khúc Thiên Dao, hắn cũng không còn cách nào khác, bởi vì người này mềm cứng đều không ăn, hắn cũng không thể trông chừng cậu mỗi ngày được.

“Chỉ là ăn bữa cơm thôi.”

“Chỉ ăn cơm và trò chuyện thôi.”

“Ăn xong phải về nhà ngay.”

“Ăn xong tôi còn muốn đi dạo.”

“Đừng để hắn chạm vào em.”

“Khi hai người mặt đối mặt, va chạm là điều khó tránh khỏi.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến Mẫn Hạo Phong cảm thấy mệt tim, thậm chí còn muốn nhốt cậu ở nhà, tuy nhiên, đối mặt với bình giấm chua ngút trời này, Khúc Thiên Dao còn chê hắn phiền, trực tiếp tiễn hắn đi với một nụ cười giả tạo, ngay cả khi hắn đòi đưa cậu đi cũng bị từ chối.

Khúc Thiên Dao hôm nay không mặc đồ nữ, thay vào đó mặc một chiếc áo len sáng màu và một chiếc áo khoác nam màu tối, đi trên đường trông giống như một người đàn ông bình thường, nhưng câu đầu tiên của Lương Gia Hứa khi nhìn thấy cậu là: “Em mặc đồ trung tính này cũng rất đẹp.”

Nghe hắn nói như vậy, Khúc Thiên Dao tưởng chừng như vô tội, đành phải sử dụng giọng giả lần nữa: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh đừng sợ đấy nhé.”

Lương Gia Hứa giọng ấm áp hỏi: “Có chuyện gì em nói đi, tôi đảm bảo sẽ không bị dọa sợ.”

“Khụ…” Khúc Thiên Dao hắng giọng, khôi phục lại giọng nói ban đầu: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

“Không sao, tôi đã đoán được từ lâu rồi.” Lương Gia Hứa mỉm cười, sau đó sững người, “Giọng nói của em sao vậy? Không khỏe hả?”

Khúc Thiên Dao gãi đầu, cảm thấy có chút phiền muộn, nói: “Không có, đây là giọng nói vốn có của tôi, thật ra tôi là nam, xin lỗi vì đã giấu anh lâu như vậy.”

Lương Gia Hứa: “…?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK