• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

OANH!

ẦM!

RẦM!

CHOANG!

KENG!

Vô vàn âm thanh chấn động phát ra dư ba khủng khiếp càn quét mọi thứ, điều đặc biệt hơn nữa là mỗi lần âm thanh khuếch tán theo hình cầu thì mây đen lại hội tụ về trên đó.

Ngàn dặm mây đen khiến thiên địa âm u bao trùm một loại không khí chẳng lành.

Trong mơ hồ, chính là thấy hai đạo thân ảnh không ngừng va chạm vào nhau, tốc độ quá nhanh đến cả tàn ảnh cũng không kịp để lại.

Cứ mỗi lần thuấn lại có va chạm khiến không gian ầm ầm tan nát phá hoại.

ẦM!

Một tiếng ầm vang lên, hai đạo thân ảnh kia liền lùi ra xa cả trăm dặm, đứng nhìn nhau ánh mắt cực kỳ bất thiện.

Một người trong dó là một cái lão đầu thân mang một bộ đạo bào, khí chất phong trần xuất tuyệt, thân hình gầy gò nhưng khí tức lại khủng bố ngập trời.

Một thân tu vi thâm bất khả trắc, khủng bố đến không thể thăm dò.

Nhưng chỉ nhìn vào ba động cùng hơi thở trên người hắn thôi đã đủ cho không gian gợn sóng vặn vẹo liên tục.

Đến cả không gian loạn lưu khủng bố cũng không làm gì được hắn, nó lướt qua thân thể của y nhưng lại chẳng để lại vết tích gì.

Ngay cả y phục cũng chẳng làm xước được.

Thực lực của lão đầu này, quả thật là sâu cạn khó dò, cực kỳ đáng sợ.

Một người còn lại, chính là một cái nam tử độ ba mươi tuổi, thân khoác một bộ hắc y bao trùm toàn thân, trên mang lấy một cái mặt nạ màu đen kịt nhìn không ra diện mạo.

Khí tức của hắn phát ra hoàn toàn không hề thua kém lão đầu, không gian loạn lưu cũng chẳng làm quần áo của hắn bị trầy xước.

Hai vị tồn tại kinh khủng cứ như vậy giao phong ở đây, tại Song Tuyệt Sơn Mạch.

Lão đầu mang theo giọng điệu hơi trầm dục, ánh mắt sâu lắng nói:

- Thứ đó không thuộc về ngươi, tại sao vẫn muốn tranh giành?

Nghe lão đầu lời nói, hắc bào nam tử cười gằn một tiếng, có chút hời hợt đáp:



- Lão đầu, mặc dù không biết ông là ai, nhưng ta khuyên ông vẫn là nên giao nó ra, nếu không đừng trách ta xuất thủ vô tình!

Càng về sau, âm thanh của hắn càng rét lạnh cương quyết khiến cho lão đầu thở dài:

- Ngươi hà cớ phải chấp mê bất ngộ? Vẫn là từ bỏ tâm tư chiếm đoạt nó đi thôi.

Hắc bào nam tử sắc mặt biến đổi, không còn vẻ mặt hờ hững nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo như sương giá bao phủ.

- Tu hành chi lộ, chính là một cuộc đại tranh đoạt, ông tại sao lại không hiểu đâu?

Hắn thờ ơ nói một câu, sau đó thân ảnh tiêu thất ngay trước mặt lão đầu.

Lần nữa xuất hiện, đã là ở phía sau lưng y, từ làn khí màu đen diễn hóa ra thân ảnh của hắn, trên tay cầm lấy một thanh kiếm đen kịch như mực, toàn thân bạo phát ra kiếm khí đáng sợ đến cùng cực.

Hắc bào nam tử không muốn nói nhiều, hắn một tay dơ lên Hắc Kiếm, truyền vào lực lượng hung hăng trảm chéo cổ của lão đầu.

Một đường kiếm hình bán nguyệt màu đen xuất hiện, nó kéo theo uy lực khủng khiếp cùng kiếm khí đáng sợ làm không gian bị cắt thành một đường thẳng kéo dài cả hàng trăm dặm sau người lão đầu.

Chưa chân chính đụng đến mà đã khủng bố như vậy, không biết khi chạm trúng sẽ phát sinh chuyện kinh khủng gì.

Không biết vì tốc độ quá nhanh hay sao mà khi kiếm sắp chạm cổ lão đầu mới chịu động đậy, là vì nó, hay là nguyên nhân khác?

Nhưng bất kể thế nào, lão đầu kia, động!

Xèo!

Xèo một tiếng như âm thanh xé gió, thân ảnh của y lại biến mất khiến cho hắc bào nam tử ánh mắt có rụt lại, Hắc Kiếm chém vào hư không tạo thành một khe nứt lớn mấy trăm dặm.

Không cần nói cũng biết, từ bên trong mãnh liệt trào ra không gian loạn lưu đáng sợ điên cuồng phá hoại xung quanh, khiến cho cảnh tượng như ngày tận thế đến diễn ra tại Song Tuyệt Sơn Mạch.

Hắc bào nam tử ngẩn đầu, nhìn về một phía trên hư không.

Chỉ thấy nơi đó, lão đầu đã hiện thân.

Lần này lão ở trên cao, nhìn xuống hắc bào nam tử một cách trầm đục vô tư, bàn tay gầy gò thô ráp chậm rãi dơ ra, sau đó lật ngược lại, đè xuống một cách hờ hững nhẹ nhàng.

Nhưng như vậy lại khiến cho hắc bào nam tử sắc mặt đại biến, một cảm giác nguy hiểm cực độ bao phủ toàn thân hắn.

Hắn không dám tin mà ngước nhìn lên đầu mình, chỉ thấy nơi đó đã có một bàn tay to lớn từ từ giáng xuống.

Nó được một lớp kim quang bao phủ, lòng bàn tay mở rộng ra để lộ năm ngón tay khổng lồ đến trăm trượng, mặc dù nó chỉ từ từ giáng xuống nhưng lại mang theo áp lực nặng nề.

Tưởng chừng như nó không có một chút uy lực nào nhưng lại mạnh đến mức không tưởng.



Không gian mặc dù đã băng liệt cực kỳ hỗn loạn nhưng xung quanh thân thể hắn, không gian lại cực kỳ kiên cố cùng ổn định, đến cả không gian loạn lưu cũng ôn hòa ngoan ngoãn trở lại.

Không còn cuồng bạo như bão táp nữa, đây là điều mà hắn không thể nào làm được với thực lực hiện tại mặc dù hắn cũng giống như lão đầu không bị không gian loạn lưu ảnh hưởng.

Chung quy, hắn vẫn là còn quá kém!

Điều này khiến hắc bào nam tử trong lòng kinh hãi không thôi, rõ ràng khi giao thủ với lão đầu mười mấy chiêu trước y không có mạnh như vậy.

Nhưng hây giờ lại thể hiện ra thực lực cường đại như vậy khiến cho hắc bào nam tử hiểu rõ một điều.

Lão đầu kia, là không muốn đánh với hắn, chứ không phải là sợ.

Nếu thật sự đánh lên, hắn chính là không có cửa thắng!

Cường giả giao chiến, bất kỳ một chút chênh lệch nào đều sẽ dẫn đến sự thất bại hoặc chiến thắng.

Càng không nói tới, hắn và lão đầu, cách nhau không nhỏ.

Nghĩ thì lâu, nhưng thực chất lại rất nhanh, khi hắn nghĩ xong, linh cơ còn chưa kịp tìm ra phương pháp ứng xử thì bàn tay đại thủ kia đã hung hăng trấn xuống.

Hắc bào nam tử kinh hãi một phen, sau đó quát lớn:

- HẮC LÔI CHIẾN GIÁP!

ẦM!

ĐÙNG!

OANH!

TÙNG!

Mây đen cuồn cuộn, sấm chớp không ngừng, từ trong mây đen lập lòe vô tận lôi đình ẩn hiện liên tục, đặc biệt lôi đình này là hắc lôi, một loại lôi điện màu đen mang theo khí tức hủy diệt cực kỳ đáng sợ cùng cuồng mãnh.

ĐÙNG!

ĐÙNG!

ĐÙNG!

Hắc lôi giật giật, sau đó đánh xuống thân thể của hắc bào nam tử, nó không những không tạo thành thương tổn như lễ thường mà nó lại quấn quanh lấy hắc bào nam tử.

Dần dần hóa thành một cái áo giáp tỏa ra lôi điện hắc lôi thuấn thiểm bao quanh.



Hiện tại, hắn chính là khoác lên Hắc Lôi Chiến Giáp, loại thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của hắn!

Không chỉ dừng lại ở Hắc Lôi Chiến Giáp, hắn còn bạo phát lực lượng Pháp Lực bao trùm toàn thân để gia tăng cường độ cho Hắc Lôi Chiến Giáp, cũng gia tăng khả năng phòng ngự chống chọi.

Làm xong tất cả, đại thủ ấn kia đã mãnh liệt đập vào thân thể hắn.

Áp lực nặng nề như vô số thái sơn to lớn đạp trúng khiến thân thể hắn bị nện xuống đại địa tan hoang.

Nhưng nó không dừng lại ở trên mặt đất mà còn mang theo dư ba lực lượng đẩy hắn xuống sâu trong lòng đất.

Chỉ mới va chạm mà đã nghe âm thanh răng rắc vang lên, nó chính là phát ra từ Hắc Lôi Chiến Giáp, có dấu hiệu rạn nứt.

Vẫn chưa kết thúc.

Đại thủ ấn cũng theo hắn mà giáng xuống mặt đất, hàng lâm đại địa áp xuống tạo thành một dấu ấn bàn tay to lớn cả hàng trăm trượng.

Độ sâu thì càng là không ngừng gia tăng, đột nhiên ầm một tiếng, một cổ dư ba va chạm kinh khủng đến cùng cực điên cuồng khuếch đại mà ra.

Nó lướt qua cương cực mấy ngàn dặm, những nơi đi qua vẫn như vậy, đại địa sơn hà hóa thành bình địa, không còn một cọng cổ, không gian băng liệt càng là xuất hiện đến ba lớp!

Càng có dữ dội hơn không gian loạn lưu lao ra như vòi rồng vượt lũ hóa thành cơn bão lớn văng dội thiên địa.

VÙ!

VÙ!

VÙ!

VÙ!

Vô số âm thanh vù vù xé gió vang lên, không gian loạn lưu tự tung tự tác tàn phá mọi thứ, trên những vùng đại địa bằng phẳng đó cũng để lại vô số vết chém của cương phong không gian loạn lưu.

Mặt đất lưu lại những khe hố sâu, nhọn mà nhỏ, cảnh tượng kinh người.

Một bàn tay này, chỉ có thể nói là khủng bố!

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK