• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Grao!

Hai tiếng gầm gừ của thú dữ vang lên, lang thú thủ lĩnh với kích thước hai mét, lực lượng sáu ngàn cân gầm lên lao tới phía linh cẩu.

Nó cũng không chịu thua kém mà gào lên, với thân thể vẫn là hai mét nhưng sức mạnh lại lớn hơn lang thú không ít, nó bay lên không trung vồ về phía lang thú.

Từng cái móng vuốt linh cẩu nhe ra cực kỳ trắng xóa sắc bén, nó trảo về phía không trung một trảo.

Xoẹt!

Một trảo kia trực tiếp tạo ra âm thanh xé gió làm cho không ít càng cây ngọn cỏ xung quanh lung lay nhè nhẹ.

Nó mang theo khí kình sắc lẹm cắt về chổ của lang thú, nó không chịu khuất phục gầm lên.

Grao!

Xoạt!

Một cái lang trảo cũng chẳng hề kém cạnh được trảo ra, nó cũng tạo ra khí kình xé gió như linh cẩu nhất trảo nhưng uy thế lại hơi yếu kém đi một chút.

Rầm!

Một tiếng rầm càng lên, hai loại khí kình va chạm vào nhau tạo nên sóng xung kích bạo phát ra xung quanh.

Linh cẩu và lang thú đồng thời lùi lại, hai con được một đám lang thú và linh cẩu bao quanh thành hình tròn như không cho phép thủ lĩnh của mình trốn chạy.

Bọn chúng có thể thua, nhưng không được phép chạy trốn!

Gừ!

Gừ!

Hai con thú gầm gừ ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn lấy nhau.

Vụt!

Vụt!

Phần chân sau vận lực đẩy tới, cả hai bằng tốc độ kinh người đụi vào nhau.

Ầm!

Ầm một tiếng, cả hai đồng loạt lùi lại nhưng lại nhanh chóng lao đầu vào nhau, mỗi con khi va chạm lại há miệng ra như muốn cắn xé đối phương.

Sức mạnh thì lang thú có thể sẽ yếu hơn linh cẩu một chút, nhưng so về độ sắc bén của hàm răng thì nó lại vượt trội hơn linh cẩu khá nhiều.

Đây xem như là phần nào bù đắp được sự chênh lệch khoảng cách về huyết thống yêu thú.

Bập!

Bập!

Hai trảo trực tiếp vồ vào thân thể của nhau, hai con thú bay ngược mà ra, để lại trên thân chính là một vết tích móng cẩu và lang thú.

Gừ!


Gừ!

Vụt!

Vụt!

Rầm!

Ầm!

Đùng!

Xoạt!

Bập!

Xoẹt!

Hàng loạt âm thanh va chạm đụng độ không ngừng phát ra một cách nhanh chóng pha lẫn sự mạnh mẽ.

Thỉnh thoảng lại có vài đạo âm thanh như gió cắt sắc lẹm phát ra, phong quyển mạnh mẽ làm cây cối lung lay, phạm vi bao trùm giữa hai con thủ lĩnh cũng càng ngày càng mở rộng, từ mấy mét cho đến mấy chục mét.

Nó như đang thể hiện cuộc chiến ngày càng khốc liệt.

Đến cuối cùng, trải qua gần mười lăm phút choảng nhau, hai con thủ lĩnh chi thú rốt cuộc cũng muốn phân thắng bại!

Linh cẩu mang lấy toàn thân có hàng loạt vết thương lớn nhỏ, khắp nơi là máu me đầm đìa phóng lên không trung, toàn thân phát tán ra một loại khí tức và sức mạnh đặc biệt quái dị lượn lờ, đó là Yêu Khí!

Yêu Khí là loại lực lượng của yêu thú, ở Nhục Thân Cảnh có thể sở hữu được nó cực kỳ hiếm có.

Tuy nhiên, Yêu Khí cũng chỉ là bản suy yếu của Yêu Lực, yêu thú nhất giai mà đã có thể sử dụng nó mới là hiếm thấy chân chính, đa số đều là yêu thú có huyết thống cao, có linh trí riêng.

Nó toàn thân lượn lờ Yêu Khí đặc biệt, sau đó đột ngột toàn bộ dồn vào nơi miệng, hình thành một quả cầu tỏa ra sức mạnh kinh người.

Nó phát tán ra những luồng sức mạnh kinh người đến mức làm rất nhiều bầy đàn và lang thú vị văng ra xa, toàn thân có rúm xuống như chịu phải uy áp nặng nề.

Gự!

Lang thú gầm gừ một tiếng đau đớn, vốn toàn thân bị thương còn thảm trọng hơn linh cẩu nay lại càng dữ dội hơn, toàn thân nó chạy máu đầm đìa như mưa rơi.

Những vết máu nhỏ xuống đất, để lộ ra từng khối thịt, da thú bị mong vuốt sắc nhọn cào cấy.

Tứ chi nó run rẩy như muốn quỳ xuống, cả người chống đỡ uy lực kinh người của linh cầu đang dần ngưng tụ quả cầu mang tính đòi mạng.

Đột nhiên, bên trong ánh mắt lang thú lóe lên một tia kiên quyết thần sắc, tứ chi nó bằng vào sức mạnh thần kỳ vùng lên.

Nó hoàn toàn trự vững trước được uy thế kia, không còn bị run rẩy muốn quỳ xuống nữa.

Nó không có Yêu Khí, nhưng lại có thứ khác, một thứ mà hắn vẫn luôn ẩn giấu, chỉ sử dụng khi bầy đàn gặp nguy hiểm.

Cho dù là bản thân rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh cũng không được dùng, nó, mang tính chung của cả một tập thể, liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ đàn!

Nếu tùy tiện sử dụng dẫn đến nó bị bạo lộ ra, tộc đàn của hắn sẽ không chết, nhưng sẽ rơi vào cảnh thảm khốc và thê lương hơn vô số lần!

Nó nhận biết được rõ, ràng nếu như bản thân chết đi dưới quả cầu kia, tộc đàn của bản thân, cũng chính là bị linh cẩu kia hủy diệt!



Lông sói mượt mà dính đầy rẫy những vết máu đông đặc có, lỏng có này lại mềm dẻo tung bay, nó dần dần trở nên bạc đi, hóa thành một màu ngân sắc tinh khiết.

Đến cả vết máu dính trên lông sói cũng biến mất đi.

Giữa nó trán của nó, dần dần ngưng tụ ra một loại dấu ấn, đó là một cái thương ấn màu bạch sắc cực kỳ thần thánh.

Thương ấn hiện lên, một luồng khí kình sắc bén hơn là trảo gấp trăm lần bạo phát mà ra, nó giống như mà công kích do thanh thương vẫy ra.

Đó, chính là thương kình!

Đây, cũng chính là ác chủ bài của nó, cũng chính là nguyên nhân dẫn đến hắn dù là nhất giai yêu thú nhưng vẫn không có Yêu Lực!

Thương Ấn xuất hiện, thương kình như có thể cắt trảm gọt cả vạn vật bạo phát mà ra toàn bộ bát phương, nó kinh khủng đến mất làm cho linh cẩu thủ lĩnh bị bạo nổ.

Thân thể nó bạo nát thành huyết vụn bay tung tóe ra bốn phương tám hướng như mưa máu, chết đến không thể chết lại.

Xung quanh nó trong vòng mấy chục mét toàn bộ đều bị hủy diệt, linh cẩu chết đi nhưng lại không có một con lang thú nào vẫn lạc, vẫn cực kỳ khỏe khoắn.

Xung quanh tràng cảnh trở nên có chút huyết tinh lên,

Cảnh tượng có chút khiến người khác há hốc mồm kinh ngạc.

Tiểu nam hài ở trong bóng tối âm thầm quan sát có chút sững người, nhịn không được thì thào:

- Vậy mà lại là....Bản Mệnh Thương Lang Ấn của Thương Lan Tộc? Hơn nữa, còn là Ngân Sắc?!

Đột nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ, bên trong lóe lên một tia băng lãnh thần sắc.

Lang thú kia sau khi bạo phát ra thủ đoạn kinh thiên động thì nó cũng trở nên cực kỳ suy yếu, lông sói trở lại như thường lệ, chỉ là trên thân vết thương vẫn không biến mất, ngược lại còn rỉ ra nhiều máu hơn.

Hơi thở trên người nó cực kỳ suy yếu như có thể chết bất cứ lúc nào.

Nó có thể bảo vệ tộc đàn của mình trước cường địch như linh cẩu, nhưng lại không thể bảo vệ chính mình khỏi móng vuốt lưỡng bại câu thương, một mất một trọng thương.

Tru!

Tru!

Tru!

Tru!

Vô vàng tiếng sói tru vui mừng khi chiến thắng vang vọng cả khắp vùng, thấy thủ lĩnh bị trọng thương, bọn chúng liền nhanh chóng chạy tới bao quanh lại nó.

Cũng không đề phòng ngoại địch, bởi gì xung quanh tất cả linh cẩu, chính là đã vẫn lạc trước thương kình kinh khủng của nó.

Tru!

Tru!

Tru!

Tru!


Nếu như nói những âm thanh sói tru lúc trước là vui mừng, vậy thì lúc này lại có chút bi thương thê lương.

Bởi vì thủ lĩnh của bọn chúng đã gần đất xa trời rồi, khí tức cực kỳ mỏng manh yếu ớt.

Như hiện tại, bất kể là con sói nào cũng có thể giết nó, lên thay thế vị trí thủ lĩnh của nó đối với cả đàn.

Nhưng không con sói nào làm như vậy, bọn chúng chỉ bao quanh thủ lĩnh của mình lại, đồng loạt nằm xuống như đang biểu thị thần phục.

Trong tộc sói, bất kể là con sói nào khi khiêu khiến thắng thủ lĩnh thì hiện tại thì đều sẽ là thủ lĩnh đời tiếp theo, đấu tranh cực kỳ gây gắt.

Phải hiếm có lắm một tộc đàn không xem trọng quy tắc này, vẫn tôn kính với thủ lĩnh của mình dù nó đã sắp chết.

Lang thú thủ lĩnh mặc dù sắp chết nhưng thấy cảnh này bên trong lang nhãn cũng hơi ướt át, có chút cảm động muốn tru lên nhưng lại không thể.

Ngược lại, khi hắn mở miệng thì lại có vài ngụm máu phun ra, ho sặc sụa làm không ít con sói khác hốt hoảng.

Nó biết mình đã quá yếu rồi, không thể đi chuyển lẫn tru lên, nó chỉ có thể dùng ánh mắt mà ăn bài hậu sự.

Lang nhãn đảo qua một vòng trước mặt, cuối cùng dừng lại ở trên một con lang thú khác.

Thể hình của nó khoảng một mét rưỡi, còn nhỏ hơn không ít con lang thú ở đây, thậm chí còn có cả con gần hai mét, gần bằng với thủ lĩnh.

Nhưng nó lại không chọn họ làm thủ lĩnh đời tiếp theo, mà lại là tin tưởng vào con lang thú đó.

Con lang thú kia run lên bần bật, nó không ngờ thủ lĩnh lại tin tưởng mà giao vị trí tôn quý đó cho mình, nó tru dài lên một tiếng kiên định.

TRU!

Chúng lang thú không ai có dị nghị về quyết định của thủ lĩnh, ánh mắt vẫn là hội tụ lên thân thể của thủ lĩnh, ánh mắt đau sót nhìn thủ lĩnh gần lìa xa trần thế.

Nhưng, ông trời chớ trêu thay lại không muốn nó có chút thời gian ít ỏi còn lại ở cạnh tộc đàn của mình, một âm thanh cười dài truyền từ xa vang đến:

- Ha ha ha ha, con lang thú đó là của ta!

Lại có một âm thanh ầm vang khác vọng đến:

- Không, nó là của ta!

Sau đó lại có không ít âm thanh khác phát ra từ bốn phương tám hướng:

- Dựa vào các ngươi cũng xứng? Con sói này, mới là của ta!

- Là của ta!

- Của ta!

- Cút, nó là của ta!

Bọn hắn chưa đến nhưng đã tranh nhau ầm ĩ cả lên, rốt cuộc, có một cái âm thanh quát lớn cuồng ngạo vang lên:

- Con chó này, ta muốn!

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK