• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đại Trưởng Lão, bình tĩnh!

Chưa kịp hiện thân thì âm thanh vội vã của một nữ tử vang lên, Đại Trưởng Lão cũng giật mình mà thu liễm lại khí tức.

Hắn âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa nãy thật không may dùng khí tức khủng bố của hắn hóa thành uy áp kinh thiên đè chết tiểu nam hài kia liền xong.

Đợi suốt một tháng mới gặp một người duy nhất, hai người bọn hắn đều hoài nghi người mà vị kia nói chính là hắn, tiểu nam hài kia!

Cũng may là tiểu thư nhà mình lý trí, nếu không thật là hậu quả không dám tưởng tượng a.

Trường Tranh cảm thấy uy áp kia đã biến mất liền hơi sững sốt một chút, có chút ngây người.

Không đúng!

Hắn liếc xéo, vội vàng xoay người lại, trong bóng tối âm thầm vận dụng Xuân Mộc Pháp Lực, Thủy Tuyền Pháp Lực và Quang Minh Pháp Lực bao trùm hai chân, để chúng nó điều trị hai khúc xương đã gãy kia.

Bằng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nếu quan sát, hai khúc xương kia đang dần dần đẩy lên, chậm rãi nối liền lại.

Trong nội tâm của hắn có thể nói là cảnh giác và nghiêm nghị đến cực hạn, ánh mắt chăm chú nhìn hai người ở trên không trung.

Chỉ thấy trên đó chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cái ngôi sao chín cánh không ngừng xoay tròn lên xuống.

Ở trên đó là hai người, một nam một nữ.

Hai người này là ai không cần nói cũng biết a.

Trường Tranh mang theo thái độ cực kỳ không ưa cùng bất mãn, lạnh lùng nói với âm thanh không non nớt như một đứa nhỏ:

- Các ngươi là ai?!

Lão giả cùng nữ tử thân ảnh chớp biến, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt hắn.

Trường Tranh đồng tử hơi cơ rụt lại, vô thức theo bản năng muốn vọt người ra xa nhưng đột nhiên nghĩ tới xương chân của mình đã gãy, không thể truyền lực di chuyển mà chỉ có thể đứng yên bất động, trơ mắt trợn tròn nhìn hai người.

Trong lòng vạn phần bất đắc dĩ....

Lão giả kia vội vàng nói:

- Tiểu hữu ngươi hãy bình tĩnh, để lão phu giúp ngươi hồi phục cái đã.

Lão nói xong thì trong ánh mắt của hắn hơi giãn ra, cảm giác mất quyền khống chế từ đôi chân cũng nhanh trở về.



Chỉ thấy lão giả xòe tay ra, một luồng ánh sáng cam liền ẩn hiện lên, sau đó nó phóng ra bao trùm lấy đôi chân của Trường Tranh, mang theo lực lượng thần kỳ với khả năng phục hồi đáng sợ chữa trị hai khúc xương đã gãy kia.

Hắn nhận ra, đây là Quang Minh Pháp Lực, hơn nữa màu sắc còn có chút khác khác, là màu cam chứ không phải màu trắng hay vàng.

Chớp mắt một cái, cảm giác rỗng lực kia đã biến mất, cảm nhận được đôi chân đã có thể di chuyển, hắn lập tức kéo dài khoảng cách với hai người.

Vọt người ra xa, lại hỏi tiếp nhưng vẫn khó chịu ra mặt, giọng nói cũng chỉ hơi bất thiện một chút:

- Các ngươi muốn ép ta rồi lại chữa trị cho ta, rốt cuộc là có mục đích gì?!

Nữ tử gương mặt kích động nhìn lấy hắn, trong ánh mắt lóe lên sự kinh hỉ vô tận, nhịn không được thì thào:

- Tìm được rồi, thực sự tìm được rồi!

Gương mặt nàng xem lấy hắn giống như nhìn lấy trân bảo khiến hắn rùng mình sởn cả tóc gáy, gương mặt nhăn lại càng thêm đề phòng.

Vừa rồi, không, là từ lúc mà khí tức của Đại Trưởng Lão không kiềm chế được sự kích động lan tỏa ra ngoài khi đang chạy đến đây.

Nó vô tình bao quát tiểu nam hài kia vào bên trong, hắn vậy mà lại không chết ngay lập tức mà vẫn bùng nổ lực lượng kháng cự.

Luồng lực lượng kia có sức mạnh cực kỳ đáng gờm, cho dù là Nhục Thân Cực Cảnh tu sĩ cũng sẽ dễ dàng bị nó trấn áp.

Thậm chí có thể là đè chết!

Càng hơn nữa là tu vi của tiểu nam hài kia, chỉ mới có Pháp Lực Kỳ.

Kết hợp với hai yếu tố, nàng có thể khẳng định mà không nghi ngờ dù chỉ một chút nữa, tiểu nam hài này, là người siêu việt Pháp Lực Cực Cảnh!

Cường độ Pháp Lực của hắn đã đạt đến một mức độ khủng bố ở Pháp Lực Kỳ, sức mạnh thừa sức giết mấy chục thậm chí là hàng trăm tu sĩ Nhục Thân Cực Cảnh.

Mà đây, còn không phải là người mà nàng tìm kiếm sao?

Hiện tại đã tìm ra được, bảo sao nàng không kích động?!

Mà suy nghĩ của nữ tử, lão giả với cương vị là trưởng bối và người từng trãi, dĩ nhiên cũng có thể nghĩ ra được.

Lão cũng kích động không kém gì nàng a.


Xem ra, thiếu chủ có hi vọng rồi!

Tìm được là một chuyện khó khăn, nhưng chuyện tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn, đó là làm thế nào để mời chào tiểu nam hài kia vào động phủ nguy hiểm đó, chấp nhận mạo hiểm để cứu ra thiếu chủ?

Thấy hai người bọn họ chỉ mãi kích động không trả lời, Trường Tranh nhíu chặt lại lông mày.

Trong lòng âm thầm chửi bậy, đúng là hắn xui xẻo mà.

Lúc đi ra động thiên phúc địa thì bị dư ba cương khí xâm thể, hiện tại vừa ra Song Tuyệt Sơn Mạch lại bị cường giả chặn đường.

Hơn nữa vừa rồi, hắn mơ hồ phỏng đoán ra được, lão nhân kia, chính là tu sĩ cảnh giới thứ sáu, tu vi cực kỳ khủng bố thâm sâu!

Đây là thực lực hiện tại chỉ một suy nghĩ là có thể giết được hắn, nguy hiểm đến cực điểm!

Hắn phải càng đề phòng hơn mới được, những thủ đoạn nén lại ở Song Tuyệt Sơn Mạch đã âm thầm sẵn sàng, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy ra.

Ánh mắt hắn lập lòe quang mang liên tục ngày một sáng hơn nhưng lại cực kỳ ẩn nấp và sâu lắng, rất khó để phát hiện ra.

Nội tâm hắn đột nhiên dâng lên sự quyết đoán vô tận, đang muốn hành động để trốn chạy thì thấy ánh mắt thâm túy lấp lóe của lão giả làm mọi ý định của hắn đều tan tành thành mây khói.

Vốn muốn nhân lúc bọn hắn đang bất ngờ và kích động lơ là cảnh giác để đánh phủ đầu chạy trước nhưng đối phương đã phát giác, hắn cũng dừng lại tất cả ý định.

Cũng không muốn lãng phí những thứ đó một cách vô ích, chờ đợi xem bọn hắn muốn làm cái gì đã, tùy cơ ứng biến vậy.

Hắn thở dài, đứng trước mặt tu sĩ khủng bố như lão giả, hắn thật sự vô pháp chạy thoát.

Đôi bên, cách biệt quá xa!

Suy nghĩ thì lâu lắc nhưng thực chất cũng chỉ qua vài giây, đã nghe lão giả dùng âm thanh tán thưởng nói:

- Tiểu hữu ngươi thực sự bất phàm a, tâm tính như vậy, có mấy người có thể đạt được?

Lời nói của y, chính là đang ẩn ý việc hắn bị uy áp ép tới gãy xương mà vẫn không hé miệng rên một câu, tâm tính còn nhỏ mà đã như vậy khiến lão có chút tán thưởng.

Cũng ẩn ẩn thưởng thức độ thức thời của hắn, vậy mà nhìn ra ngụ ý của y qua ánh mắt kia.

Bất quá, Trường Tranh lại cười lạnh, ánh mắt sắc bén hỏi vào trọng tâm:

- Đừng nói lời vô dụng, mau nói mục đích của các ngươi đi!


Nữ tử và lão giả nhìn nhau, cứ có cảm giác như đang nói chuyện với lão quái vật chân chính, độ thông tuệ hoàn toàn không khớp với hình dáng trẻ con a.

Nếu không phải thấy linh hồn và nhục thân của y có độ tương dung hòa hợp hoàn mỹ một trăm phần trăm, bọn hắn thậm chí đều nghĩ là đối phương bị một cái lão bất tử nào đó đoạt xá sống lại rồi nữa chứ.

Trường Tranh cũng mẫn cảm phát hiện ra ý nghĩ của bọn họ, nhịn không được trong lòng mắng to:

" Đánh rắm, các ngươi lũ oắt con tuổi thọ còn chưa đến vạn tuế, tuổi ngay cả số lẻ của ta còn không bằng mà dám nói ta là nít ranh?! Nực cười! "

Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong đầu của hắn không thể nói ra, nếu không phát sinh cái gì, hắn cũng không biết nữa a.

Lần này không phải là lão giả lên tiếng mà là nữ tử kia, nàng tiến lên một bước, giới thiệu:

- Ta tên Cam Lộ Lộ, ta lấy danh dự là đại tiểu thư của Cam Gia, một thế lực Đỉnh Cấp cường đại của hành tinh, hôm nay muốn hợp tác với công tử ngươi làm một cái giao dịch!

Trường Tranh ánh mắt nheo lại, híp mắt nhìn lấy nàng.

Trong lòng thầm hô một tiếng quả nhiên, lão giả kia, chính là tu sĩ Đệ Lục Cảnh đáng sợ!

Hắn thật sự có chút muốn mắng to rằng là:

" Tại sao các ngươi lại tìm đối tượng hợp tác chỉ là Pháp Lực Kỳ như ta chứ?! Vô não sao? Một cái tiểu tu sĩ sơ nhập như ta thì làm được cái gì chớ! "

Trường Tranh thở dài ngao ngán có chút buồn bực, đang muốn từ chối khéo thì lại nghe Cam Lộ Lộ nói tiếp, nàng trực tiếp nói ra điểm mấu chốt của vấn đề và nguyên nhân tại sao lại muốn tìm tu sĩ sơ nhập như hắn hợp tác:

- Không giấu gì công....

Nàng lời còn chưa dứt thì sắc mặt lão giả kịch biến, vội thuấn di túm lấy cổ hắn xách lên như xách gà sau đó quay lại cầm lấy tay Cam Lộ Lộ, gương mặt gấp rút hô:

- Thời gian gấp rút, chúng ta vừa đi vừa nói!

Thế là, trong sự phản kháng vô lực của Trường Thanh, hắn cứ như vậy mà bị bắt cóc đi leo lên thuyền giặc, đến nơi nào đó....

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK