• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một nơi nào đó.

Nơi này vẫn là thuộc khu rừng lúc trước mà nhóm người Kiếm Pháp Môn và Ám Môn đụng độ nhau.

Chỉ có điều là cách xa biên giới một khoảng khá xa mà thôi.

Dưới cái bóng của hàng loạt cây đại thụ cao lớn, cành lá xum xuê để lọt xuống vài tia nắng óng ánh.

Những cái bóng dưới cây cổ thụ kia, lúc này vậy mà lại uyển chuyển di động, nó nối tiếp, đi liền qua cái bóng này đến cái bóng khác.

Mơ hồ còn có những tia khí màu đen nhàn nhạt mịt mờ bốc lên.

Cảnh tượng có chút quái lạ.

Xì...

Xì...

Xì...

Một cơn gió nhẹ se se lướt qua, hàng loạt lá cây đột nhiên rung lên đong đưa qua lại phát ra những âm thanh xì xèo.

Hiện tượng này đã làm cho cái bóng dưới kia dừng lại chuyển động, tia khí đen cũng vụt tắt một cách sợ sệt.

Sau một lúc, cảm thấy không có gì bất thường, cái bóng kia mới lại di chuyển tiếp, tiếp tục đào thoát...

- Bỏ đi, không chơi với ngươi nữa.

Bỗng nhiên, một tiếng nói có chút chán nản vang lên trong không gian, cái bóng đen bất giác uốn cong dữ dội như thể hiện tâm trạng bất an của nó.

Một luồng sức mạnh phô thiên cái địa mang theo vô thượng uy áp phủ xuống xung quanh cái bóng như thái sơn áp đỉnh, cỗ sức mạnh khủng bố đến cùng cực phong tỏa tất cả, không gian vặn vẹo liên hồi.

Phụt!

Một tiếng phụt thổ huyết vang lên, từ trong cái bóng kia, chậm rãi hiện ra một cái thân ảnh, hắn thân hình hơn mét bảy, thân khoác màu đen áo choàng, mang mặt nạ như u linh.

Còn ai khác ngoài tu sĩ của Ám Môn?

Hiện tại hắn khí tức suy yếu đến cực điểm, vốn thân mang trọng thương trong người nay lại bị cỗ uy áp khủng bố kia trực diện trấn áp khiến cho thương thế của hắn ngày càng nặng.

- Ai...là ai....?

Hắn quỳ sụp xuống đất, giọng điệu run lẩy bẩy chỉ nói được hai ba chữ lắp bắp, cỗ uy áp khiến người ta hít thở không thông kia làm cho hắn run sợ đến mức không dám dâng lên ý niệm phản kháng dù chỉ một chút, đến cả nói chuyện đều gian nan như thế.

Không gian trước mặt hắn vặn vẹo, dần dần hiện ra một thân hình nhỏ bé như tiểu hài tử chín tuổi.


Hắn thân mang thanh sam, mái tóc màu đen thả xuống, song nhãn cực kỳ hữu thần, diện mạo phong thần tuấn lãng, tuấn tú vô song.

Không phải Trường Tranh thì là ai?

Biết có người xuất hiện, tên tu sĩ kia theo bản năng muốn ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại không thể động dậy dù chỉ một chút do cỗ uy áp kia quá mạnh!

Hắn đến cả nói đều cực kỳ khó khăn, càng đừng nói đến là nhấc một ngón tay, động một ngón chân?

Trường Tranh hắn cũng không nói nhiều lời dong dài mà chỉ nhanh gọn lẹ đưa ra một bàn tay nhỏ nhắn, đặt trên đầu của tên tu sĩ kia.

Pháp Lực ầm ầm chấn động, từ trong đan điền của hắn, thông qua các đường ống kinh mạch ồ ạt tiến ra, sau đó chui vào trong đầu của tên tu sĩ đó.

- Aaaaaa.....

Tên kia hết thảm lên một tiếng cực kỳ đau đớn, trong lòng vạn phần khiếp vía, hắn nhận ra mục đích của vị cường giả thần bí này.

Đó chính là muốn đọc tất cả ký ức của hắn!

Tên này đoán không sai, trong cuộc đối thoại của cả bọn, hắn có quá nhiều thứ không biết, kể cả một chút thông tin cơ bản của Chí Lực Bí Cảnh cũng không.

Nào là Chí Lực Bí Cảnh, Chí Lực Pháp Ấn, Ngụy Linh Cấp Vũ Kỹ...

Đặc biệt là nó, Ngụy Linh Cấp Vũ Kỹ, hắn hoàn toàn không biết gì về thứ này mặc dù ẩn ẩn suy đoán ra nó là loại Vũ Kỹ tương tự với Linh Cấp Vũ Kỹ nhưng lại yếu hơn Linh Cấp Vũ Kỹ.

Thời đại mà hắn sống, hoàn toàn không có thứ đồ chơi này.

Những vấn đề nghi hoặc đó là động cơ mà hắn muốn dùng Pháp Lực để đọc lấy ký ức của tên tu sĩ này.

Hậu quả mặc dù khiến cho tên này trở nên điên khùng, hóa thành đưa trẻ ba tuổi ngu si đần độn hắn cũng không quá quan tâm.

Mục đích của hắn, chính là muốn tìm hiểu thông tin về Chí Lực Bí Cảnh nhanh nhất có thể.

Hiểu nhiên, đọc ký ức của tên này chính là cách thức nhanh nhất!

Nhưng mà, đời không như là mơ.

Khi Pháp Lực của hắn tiến vào trong đầu của tên tu sĩ này, đột nhiên cơ thể hắn điên cuồng biến lớn như quả bong bóng tròn veo, trên áo choàng có vô số đường vân màu đỏ chót chảy loạn nghịch với mạch máu thông thường hiện lên, đan điền dưới rốn cũng luân chuyển loại lực lượng cuồng bạo như chất nổ.

Trường Tranh ánh mắt co lại, hơi kinh ngạc.

ĐÙNG!

Một vụ nổ tự bạo khủng khiếp càn quét cả trăm mét địa vực, dư uy kinh khủng lướt qua làm hư không chấn nát, sơn hà ầm ầm phá toái, đại địa nổ tung.


Khói bụi mịt mù lượn lờ pha lẫn khí thế bức người.

Sau một lúc thì tất cả liền nhanh chóng tán đi, chỉ để lại một cái hố sâu trăm mét, có dạng hình cầu.

Bên trên quanh cạnh hố sâu thì mọi vật vẫn như thường, chỉ có mặt đất là hơi rạn nứt, cây cối bị dư phong thổi nghiêng liên tục rồi lại trở về như thường.

Tại trung tâm của hố sâu, chỉ để lại ba vật thể.

Một là Trường Tranh, hai là một quả trái cây màu vàng, ba là một cái quả cầu hình tròn nhìn như viên bi, trong suốt không chút tạp chất.

Trường Tranh đến cả y phục cũng không bị xước dù chỉ một chút, bị thương lại càng đừng nghĩ đến.

Hắn dùng tay vuốt cằm nhìn lấy hai đồ vật trước mặt, có chút ngớ cả người, ngoài ý muốn a.

Đầu tiên là quả trái cây màu vàng kia, nó có hình như quả táo, bên trên có những đường vân ngoằn ngoèo uốn lượn, nhìn đều biết quả này không phải phàm vật.

Có điều là trên quả táo lúc này đã bị xước không hề nhẹ, bị ảnh hưởng và tổn hại do tên tu sĩ kia tự bạo.

Hậu quả là khiến tác dụng của nó giảm đi rất nhiều, à ừm, mặc dù hắn không biết tác dụng cụ thể của nó là cái rắm gì.

Vả lại, hắn cũng không xa lạ gì với nó bởi vì đây là thứ mà Kiếm Pháp Môn và Ám Môn tranh đoạt.

Đáng lẽ mà nói, nó nên ở trong tay của Thiếu Chủ Ám Môn, sẽ không xuất hiện ở đây.

Nhưng mà, trong lúc mà y dùng phân thân xuất hiện trước mặt thiếu niên cùng ông bà lão thì hắn đã âm thầm đưa quả táo này cho một tên trong số mười tên tu sĩ Ám Môn, ra lệnh cho bọn hắn phân tách nhau ra đưa về cho Ám Môn cao tầng.

Dĩ nhiên, chỉ có một người là cầm lấy quả táo này, chín người còn lại chỉ là đánh lạc hướng, phân tán sự chú ý và kéo dài thời gian mà thôi.

Hắn cũng không đưa vật này cho người cầm đầu trong nhóm mười người mà chỉ đưa nó cho một tên không đáng chú ý ở trong đó là tên vừa mới tự bạo.

Nếu đưa cho tên cầm đầu, đối phương rất dễ bị tìm đến rồi đoạt lấy nó từ trong tay hắn.

Cho nên mới có chuyện đưa cho tên tu sĩ vừa mới tự bạo không đáng chú ý, mờ nhạt kia, thực lực thuộc tầm trung hạ trong cả bọn.

Thiếu Chủ Ám Môn thậm chí còn tỏ ra thái độ không quan tâm đến thuộc hạ để giảm đi cảm giác nghi ngờ của thiếu niên.

Bản thân hắn còn đích thân lấy chính mình làm mồi câu dụ dỗ thiếu niên đi ra xa để đám người có cơ hội chia nhau ra đào thoát.

Còn để loại trừ ông bà lão đi xa, hắn đã chuẩn bị từ sớm rồi, trước khi hắn xuất hiện thì hắn đã đánh hấp hối bốn người kia mà không giết chết bọn họ cũng là vì kế hoạch này, cũng là cái cớ để đẩy ông bà lão đi xa.

Thậm chí hắn còn " hảo tâm " đến mức " bảo vệ " bốn người khỏi đám dã thú bằng cách đưa bọn họ đến nơi cực kỳ an toàn, ẩn giấu cực kỳ khó phát hiện ra!

Nó tạo nhiều cơ hội và thời gian hơn cho tên tu sĩ kia đào thoát, để hắn đưa quả táo đến tổng bộ của Ám Môn.

Bất quá, tất cả đều đã bị Trường Tranh âm thầm quan sát nhìn ra được mọi kế hoạch nên hắn mới chỉ đuổi theo tên này, có ý định vừa đọc ký ức của y để tiếp thêm thông tin vừa cướp lấy quả táo làm ngư ông đắc lợi.



Hắn muốn làm kẻ cười đến cuối cùng a.

Tên này cũng bị trọng thương chưa khỏi nên chưa đi được bao xa, chỉ cách khoảng mấy dặm lộ tuyến nên hắn rất dễ dàng để đuổi theo, bắt kịp được y.

Diễn biến tiếp theo thì ai cũng biết rồi đó, không cần phải giải thích gì thêm.

Hắn không thể không thừa nhận, tâm cơ của Thiếu Chủ Ám Môn không tồi chút nào.

Biết cách dùng não a.

Đáng tiếc lại gặp phải một cái lão quái vật.

Tin tưởng với sự cơ trí của thiếu niên, y cũng rất nhanh liền có thể phát giác ra được chuyện này thông qua một điều bất hợp lý.

Đó là chuyện Thiếu Chủ Ám Môn, một vị Cung Tu lại xuất hiện ở tầm gần với địch nhân, nghĩ thế nào đều có chỗ bất thường a.

Cho dù là phân thân, chết cũng không ảnh hưởng đến bản thể cũng không được.

Đây là càng không nói đến công sức để tạo ra một phân thân có thực lực siêu việt Pháp Lực Cực Cảnh không hề đơn giản một chút nào!

Có thể nói là khó khăn chồng chất.

Hắn lắc đầu, không tiếp tục nghĩ nữa, kể cả thủ đoạn cực đoan để khống chế thuộc hạ của Ám Môn bằng cách cấy Kích Bạo Trùng vào đầu....

Duy chỉ có sự xuất hiện của viên bi màu trắng trong suốt kia mới làm hắn ngoài ý muốn.

Ánh mắt híp lại nhìn, hắn nhịn không được cảm thán, đồ vật này đúng là không đơn giản a.

Đến cả quả táo đều có ảnh hưởng bị tổn hại sau cơn tự bạo của tu sĩ Pháp Lực Kỳ Cực Cảnh, nhưng viên bi này lại không ảnh hưởng một tẹo nào, qua đó đủ chứng minh độ bất phàm của nó đã không cần phải bàn cãi nữa.

Xem như đây là thu hoạch ngoài ý muốn đi, sau này tìm một chỗ yên tĩnh nghiêng cứu sau vậy, khà khà....

Trường Tranh nở một nụ cười hài lòng rồi phất tay, thu lấy hai vật kia vào trong ống tay áo.

Sau đó thân ảnh của hắn cũng chậm rãi tiêu thất, tan chảy vào hư không vô định, không gian vết nứt cũng bắt đầu nhanh chóng khép lại...

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK