• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người ánh mắt trừng lớn như muốn lòi ra, tia máu hiện lên như rễ, song nhãn đỏ bừng cực kỳ cay mắt, nhịn không được rống giận:

- MA ĐIỂU, THẰNG SÚC SINH?!

Âm thanh ẩn chứa một sự căm phẫn đến cùng cực như muốn hét chết người nghe, giọng điệu cực kỳ ác quỷ gầm rú!

Chỉ thấy ở nơi đó. Toàn bộ lông vũ của Ma Điểu xù lên như nhím chỉa ra vô số chiếc lông vũ nhọn hoắc chẳng chịt, hình dạng chẳng khác gì con nhím cả.

Điều đáng nói ở đây là Ma Phong Y vẫn còn ở trên lưng của Ma Điểu, bây giờ nàng thân thể như bị vạn kim xuyên tâm chọc thủng tạo thành vô số lỗ nhỏ.

Máu tươi ứa ra như suối chảy khắp toàn thân của chim đen, lông vũ không bỏ sót bất kỳ bộ phận nào mà lạnh lùng xuyên phá, ngay cả đầu, cổ, ngực đều không ngoại lệ.

Thậm chí mấy bộ vị trọng yếu còn bị chích nhiều hơn, lông vũ đâm qua như làm nó trống rỗng tiêu thất, không còn hình dạng nữa.

Ma Điểu một bộ không nghe thấy lời chửi rủa của đám người mà chỉ âm thầm hừ lạnh, trong lòng trầm xuống, cảm thấy có gì đó không đúng lắm vì nếu như cơ thể con người bị chọc thủng, khẳng định thịt và tế bào sẽ bay lên không nhiều thì ít.

Nhưng lần này chọc lên nhục thân của Ma Phong Y lại không có dù chỉ một chút tế bào bay ra, điều nàu làm tâm thần của hắn có chút bất an khó diễn thành lời. Không những vậy mà cảm giác này còn là hiện lên từ trong cõi u minh, từ trong tận cõi lòng của hắn!

Ma Điểu không có một chút chần chừ, lập tức bạo phát sức mạnh, Ma Lực dồn dập chồng chất thành tầng tầng lớp lớp sức mạnh bành trướng ra. Cuồng Phong gào thét vang trời, áp suất và lực gió kinh khủng tan tỏa khiến không gian vừa mới khép lại không lâu nay lại vỡ bùm ra như giấy vụn.

Nó nghiêng đầu ngó trái ngó phải liên tục, đột nhiên nhìn thấy mấy cái Túi Trữ Vật do đám ma tu Lạnh Sơn để lại hơi nhúc nhích.

Hắn cười khặc một tiếng, khẽ gầm:

- Cuồng Bằng Ma Vũ!

Xoét!

Xoẹt!

Phí!

Xít!

Không gian băng liệt dữ dội trước hàng trăm phiến lông vũ sắc nhọn di động đầy trời như đoàn cá thoi đang bơi biển cùng nhau lướt về một phía.

Rắc!

Xoẹt!



Hư không trước uy lực của nó thì vỡ vụn như mặt gương bể ra một cách dứt khoác, bất quá Cuồng Bằng Ma Vũ lượn đi lượn lại vẫn không đạt thành mục đích, tất cả cũng chỉ có thể làm hư không tổn thương mà thôi.

Ma Điểu híp mắt lại, con mắt chim cực kỳ vô cảm, hoàn toàn không giống như dáng vẻ đã thể hiện ra.

Thình thịch!

Một tiếng tim đập mạnh giật vang ra làm nó giật mình, song dực xoáy một vòng quét đi hai cơn gió lớn lướt ngang ra hư không.

Nhưng dường như, lại hụt!

Cái đầu chim nhìn đông nhìn tây, bất chợt ánh mắt vô rụt lại, âm thầm hối hận!

Hắn không nhìn thấy Hồng Nữ bốn người nữa! Điều này như chứng minh rằng bọn hắn đã được thu vào một vùng không gian độc lập khác.

Mà người làm được việc này, còn ai khác ngoài Ma Phong Y?!

Bây giờ nó mới nhận ra, hai lần trước đều là nàng đánh lạc hướng để hắn lơ là từ đó cứu bốn người cái đã.

Nếu không để bốn người ở lại, rất có thể sẽ trở thành gánh nặng, thậm chí là nguy cơ thay đổi cục diện như bị bắt làm con tin!

Ma Phong Y đã biết quá rõ nên mới làm việc này trước thay vì hiện thân tức giận bạo nộ.


Chậc, đúng là khó chơi thật!

Ma Điểu trong lòng chậc nặng một tiếng, tròng mắt được Ma Lực trút vào như điên hòng muốn tìm được thân ảnh của Ma Phong Y đang ẩn nấp ở đâu đó trong không gian mờ mịt, vô định.

Hắn âm thầm mắng chửi thủ đoạn của nàng thật nhiều, vậy mà còn có Ma Bảo ẩn nấp trong không gian!?

Nếu như không có, với thương thế trọng thương của mình, nàng làm sao có thể qua mắt được hắn!?

Ma Điểu lúc này cũng đã hiểu là chuyện gì xảy ra, hiểu tại sao Ma Phong Y bị chọc thủng xuyên qua nhục thân mà vẫn không có nhục thịt hay tế bạo trướng ra.

Tất cả là do đống rơm được bó thành hình người nhỏ trên lưng nó tạo ra. Lai lịch của đống rơm này là Hình Rơm Chết Thay. Ý nghĩa như tên của nó.

Đây là hình rơm có thể chết thay cho chủ nhân một mạng, chỉ sử dụng được duy nhất một lần cho những ai nhận chủ nó.


Minh chứng là cái Hình Rơm Chết Thay này đã nhận Ma Phong Y làm chủ nên sau khi chết thay, thế mạng cho nàng thì đống rơm này cũng bắt đầu tiêu thất, bốc hơi khỏi trời đất như chưa từng tồn tại.

Phải biết đây là loại thủ đoạn bảo mệnh cực kỳ quý hiếm, hơn nữa giá cả còn vô cùng đắt đỏ. Cho dù là ở ngoài kia, loại thủ đoạn này cũng chỉ có đám truyền nhân Thế Lực Thiên Cấp trở lên mới có tư cách dùng!

Chuyện này vô thức làm trong lòng nó bắt đầu có cảm giác nặng nề, một phần lý do nữa là nếu để lâu thì Ma Phong Y sẽ dùng Trị Thương Ma Thuốc trong tài sản của bốn người để hồi phục thương thế, đến lúc đó đánh nhau. Người chết chắc chắn là hắn!

Nhớ đến đó lại làm hắn hối hận muốn chết, vì một chút chủ quan mà tạo nên thế cục bây giờ. Thầm mắng mình một tiếng ngu ngốc vì không diệt trừ bốn người sớm hơn.

Bỗng nhiên trong đầu nó lóe lên ý nghĩ táo bạo, giả vờ bay nhạt đi như để lộ ra sơ hở nhằm muốn dụ Ma Phong Y ra.

Nhưng để hắn thất vọng rồi, hai con mắt âm thầm quan sát hắn dĩ nhiên cũng biết ý đồ đó, tất nhiên là sẽ không ra.

Kế khích tướng lại càng không được, hắn biết Ma Phong Y sẽ không quan tâm chút mặt mũi này, chắc chắn sẽ không đi ra vì mạng sống còn quan trọng hơn nó gấp trăm lần.

Đầu óc vận chuyển, không thể buông lỏng tâm trí vì thứ kia vẫn còn ràng buộc tại thân, có trời mới biết nó sẽ khởi động lúc nào.

Chết tiệt!

Lại một ý nghĩ nữa lóe lên trong đầu nó, lần này lại làm nó lòng đau hơn cắt, âm thầm oán hận chửi bới mười tám đời tổ tông nhà Ma Phong Y!

Nó vô cùng cương quyết mà gầm lên hết sức bình sinh:

- VƯƠNG HUYẾT, TẾ!!!

Sóng khí khuếch ra từ miệng nó, Ma Lực không bị khống chế bùng nổ!

Từ trong cơ thể của nó, toàn bộ mạnh máu và máu huyết nóng lên như bị lửa nung, chưa tới một giây, yêu huyết của nó đã sôi sùng sục, bọt khí bể kêu lên bạch bọt bạch bọt bót liên miên.

Dòng máu cao quý nhưng không kém phần huyền diệu như trở thành khí đốt, toàn thân nó nóng lên, huyết khí bốc lên nhanh chóng khiến không khí tràn ngập một cỗ khí tức đáng sợ khó tả.

Theo với nó là một cỗ sức mạnh chưa từng có ập tới toàn thân Ma Điểu, đan điền nóng lên rung động có sức vụ lượn lờ, Cuồng Bằng Ma Lực ở trong đó như nhận phải k1ch thích mà hí gió vang trời làm thân chim kịch liệt lắc lư như đang hưng phấn. Cũng ngay lúc này, một cỗ hơi thở kh ủng bố ngập trời bộc trướng!

Đồng thời, một cỗ cảm giác đau đớn, đau đến cùng cực khiến nó nhịn không được thét dài:

- KHÁAAAAA......

Mỏ chim há lớn, âm chim đại triển, ánh mắt đỏ ngầu, lông vũ trở nên mượt mà và đổi sang một màu đỏ đen đầy bí hiểm, song trảo dương ra sắc bén còn hơn thần binh lợi khí!


XOÉT!

Vô cùng đột ngột, một đạo ánh quang hình vòng cung bất giác xuất hiện tạt từ trái qua cổ Ma Điểu làm hắn lập tức giận dữ đập mạnh hai cánh!

PHẮT!

Không giống bình thường, lần này hai cánh nó cực kỳ mạnh mẽ mà quạt ngang quanh một vòng làm ánh quang bất chợt chuyển hướng xoẹt một cái.

Keng!

Âm thanh như kim loại va chạm keng lên một tiếng, lông vũ cứng như thép va chạm với một khối kim loại kiên cố khác b ắn ra những tia lửa như đom đóm.

Bậc!

Bậc một tiếng, ánh quang bay ngược trên không trung lùi ra phía sau một khoảng gần mười mét, Ma Điểu cũng lùi lại có hơn.

Rập!

Không gian rập mạnh một tiếng phá diệt, tu vi của Ma Điểu sau khi thiêu đốt Vương Huyết đã chân chính vượt qua Ma Lực Cực Cảnh, đặt chung mâm với Ma Phong Y!

Nhưng nàng là hàng vĩnh viễn, còn Ma Điểu chỉ là thẻ thử tạm thời. Dùng càng lâu sẽ càng dễ chết!

Biết không thể che giấu được nữa, chủ nhân chém ra đạo ánh quang kia đã hiện thân để lộ ra bộ dáng là một vị hắc y nữ tử, còn ai khác ngoài Ma Phong Y?

Lúc này nhịp thở của nàng trở nên vô cùng ổn định, có tiết tấu rất rõ ràng. Thân thể cũng không còn cảm giác đuối lực nữa mà tràn trề lực đạo, sức mạnh đáng sợ từ đan điền luân chuyển chẳng thể nào hình dung và che đậy.

Trên bàn tay ngọc ngà của nàng là một thanh trường đao đen tuyền có khắc họa đường nét màu trắng hội tụ, khí tức cuồng ngạo khó thuần tràn lan.

Đao khí từ thanh đao này phát ra rất kh ủng bố, nó thỉnh thoảng phóng thích như điện lóe rạch lên không gian làm nó xuất hiện những khẻ hở nhỏ, dài.

Bây giờ gương mặt của nàng cực kỳ lãnh khốc, ánh mắt hờ hững vô tình, bờ môi khép lại không cười, chẳng có gì để nói với một kẻ phản bội.

Sát cơ dâng trào mãnh liệt như thác lũ, bàn chân khẽ đạp, thân ảnh chớp biến nhanh như gió thuấn đi.

Thương thế hồi phục tám phần, xử con hàng này, đủ rồi!

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK