Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Chỉ trong một đêm hai anh em nhà họ Trần đều đồng loạt nhập viện, đặc biệt là Trần Túc bị xe của cha Trần đâm trúng vì cứu người khác.
Trong bệnh viện, cha Trần cuối cùng cũng nhìn rõ người mà Trần Túc luôn che chở trong lồng ngực. Một thiếu niên nhỏ bé như một con mèo, với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đây là người mà Trần Túc nhất quyết muốn đi tìm chứ không chịu đến bệnh viện với ông sao?
Mặt cha Trần tái mét, nếu không phải hai tên khốn khiếp kia còn đang nằm trong phòng mổ thì ông thật muốn đập chết bọn chúng. Cuối cùng ông cũng biết gần đây bọn họ đó đang lén lút làm gì, thì ra bọn họ đang nuôi một "món đồ chơi" trong ký túc xá.
Cha Trần lạnh nhạt nhìn Hàn Diệc bất tỉnh, ước gì có thể bóp cổ cậu đến chết cho rồi. Hai đứa con trai của ông còn đang nằm trong phòng mổ cấp cứu mà tên nhóc này lại không có hề hấn gì, đúng là sao chổi!
Người trợ lý đeo kính đột nhiên xuất hiện nói nhỏ vào tai cha Trần. Cha Trần cau mày, nhìn Hàn Diệc với vẻ mặt kỳ lạ: "Thật không?"
Trợ lý đẩy khung mắt kính, vẻ mặt bình tĩnh: "Dạ thật, được ba tháng rồi. Có dự báo sẽ sinh non nhưng đã khống chế được..."
Sắc mặt cha Trần càng trở nên khó coi, ông suy nghĩ một lát rồi nói: "Quan sát kỹ, nếu người lại chạy trốn thì hai tên này lại làm ầm lên."
***
Đôi khi thời gian trôi qua lặng lẽ, đôi khi sống một ngày lại dài như một năm.
Mỗi khi Hàn Diệc cảm thấy thời gian trôi nhanh thì mỗi giây trong thực tế đều dài ra vô tận, khiến cậu sống trong dằn vặt từng phút từng giây.
Cậu tưởng mình sẽ chết trong vụ tai nạn xe nhưng cậu đã được cứu, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không sao và vẫn ngoan cường lớn lên trong bụng cậu.
Sau đấy, cậu được đưa về ký túc xá thế nhưng chưa từng gặp lại Trần Túc và Trần Minh nữa. Mỗi ngày đều có người bưng cơm đến, có người thường xuyên kiểm tra cơ thể và truyền dịch cho cậu.
Hàn Diệc không biết bọn họ định làm gì, cậu ra sức chống cự nhưng đám người đó vẫn giữ im lặng như thể chỉ làm theo mệnh lệnh. Họ thờ ơ trước sự phản kháng của cậu, và chỉ trói cậu vào giường khi cậu vùng vẫy quá mức.
Cho cậu ăn, giúp cậu rửa mặt, nhưng không cho phép cậu rời đi.
Đây là giam cầm theo một nghĩa khác.
Có tiếng động phát ra từ hai căn phòng ký túc xá bên cạnh, có lúc là tiếng máy khoan điện, có lúc là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Hàn Diệc không biết chuyện gì đang xảy ra và cũng không muốn biết.
Khi bụng bắt đầu phình to như một quả bóng, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cậu cũng đồng thời ập đến.
Chẳng khác gì một cơn ác mộng.
Cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được từng cử động của sinh mệnh nhỏ bé trong cơ thể mình, mỗi khi điều này xảy ra Hàn Diệc đều vô cùng tuyệt vọng.
Trong đêm khuya yên tĩnh, cậu ôm cái bụng phình to ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ rơi một dòng nước mắt.
Cậu muốn sảy thai bằng cách làm tổn thương chính mình, nhưng mỗi khi cậu cố gắng làm bất cứ điều gì với đứa trẻ thì đều bị ngăn cản một cách quyết liệt. Họ nhốt cậu trên giường và không ai nói chuyện với cậu trong nhiều ngày.
Hàn Diệc kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần bởi hình phạt, cậu khao khát được tự do và cũng khao khát được nói chuyện với mọi người. Bị giam cầm một mình còn tệ hơn cả việc bị hai người kia giam cầm, ít nhất khi ấy còn có người có thể nói chuyện với cậu.
Sau nhiều lần trừng phạt, Hàn Diệc cũng dần mất đi ý chí phản kháng. Cậu bất lực nhìn bụng mình từ từ nhô to lên thành một vòng cung tròn vo, phôi thai ngoan cường đang dần hình thành bên trong có cùng liên kết nhịp tim và máu với cậu.
Không có cơ hội.
Hàn Diệc nhìn cái bụng phình to mà tuyệt vọng khôn nguôi, không còn sức lực giãy giụa.
Đứa bé trong bụng lười biếng trở mình làm Hàn Diệc cảm thấy bủn rủn, thở hổn hển vuốt ve bụng, "Đừng cử động, ngoan, đừng cử động..."
Nhưng thai nhi rất nghịch ngợm, cảm nhận được sự gần gũi của cậu nên càng hăng hái đá bàn chân nhỏ bé của mình.
"A……"
Hàn Diệc kêu một tiếng.
Cậu vô cùng sợ hãi vì chưa từng trải qua, cũng chưa từng nhìn thấy quá trình mang thai của những người phụ nữ khác, đương nhiên cậu cũng không biết mình đang trải qua cái gì. Từ khi cảm nhận được đứa bé cử động, cậu luôn sợ đứa bé sẽ đột nhiên chui ra khỏi bụng cậu vào một ngày nào đó.
Đứa trẻ này hoạt bát đến mức suốt ngày làm khổ người cha trẻ, đấm đá loạn xạ vào bụng làm Hàn Diệc rất khó chịu, chỉ có thể đứng dựa vào tường vừa đi vừa dỗ dành cố gắng trấn an con cũng như làm bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Cậu hoàn toàn không biết gì về phương diện này, nên phải tập làm quen với cơ thể mang thai và sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần lên. Tuy nhiên, ngoài những cử động của thai nhi thì còn có một cơn đau ở ngực khiến cậu dù cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn khó có thể phớt lờ.
Trong phòng tắm, Hàn Diệc đứng trước gương chậm rãi cởi cúc áo sơ mi. Áo sơ mi trượt xuống vai rơi xuống cánh tay, cuối cùng lộ ra bộ ngực bị áo sơ mi che khuất.
Bộ ngực phẳng lì ngày xưa có núm vú nhỏ hồng hào giờ đã biến thành quả nho đỏ tím, bầu ngực cũng hơi nhô lên như ngọn đồi nhỏ, làn da trắng nõn non mịn. Hàn Diệc nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhô ra của mình trong gương với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đỏ hoe, cậu cắn môi vì hoảng sợ xen lẫn xấu hổ.
Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bầu ngực đang căng phồng, đột nhiên một cơn đau ập đến.
"Ưm……"
Cậu rên rỉ rồi cúi đầu, co rúm như con tôm.
Đau thật đấy! Ngực sưng lên như sắp vỡ tung! Chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến cậu đau muốn chết.
Mấy hôm nay ngực cậu không chỉ cảm thấy sưng tấy khó chịu, mà có khi nửa đêm tỉnh giấc còn cảm thấy ngực mình ươn ướt. Cậu mở áo ra thì thấy có một ít sữa rỉ ra từ đầu v* làm ướt cả áo.
Tại sao chứ?
Hàn Diệc cảm thấy vô cùng xấu hổ nên không chịu nói cho ai biết chuyện này, ngay cả người hàng ngày đưa cơm cho cậu cũng không biết, cậu xấu hổ không dám nói ra và chỉ nghĩ một thời gian nữa sẽ tốt hơn.
Chỉ là không nghĩ tới mấy ngày trôi qua, cậu càng ngày càng đau không chịu nổi.
Hàn Diệc vừa khóc nức nở vừa nhẹ nhàng nâng ngực của mình lên, trong lòng hoảng sợ không biết phải làm sao. Đứa con trong bụng dường như cảm nhận được cảm xúc bất an của cậu, cho nên bắt đầu cáu kỉnh lăn lộn.
"A…"
Vòng eo bủn rủn buộc cậu phải vội vàng bám vào bồn rửa, áo sơ mi tuột ra để lộ toàn bộ tấm lưng trắng nõn mảnh khảnh.
Thiếu niên trong gương có cái bụng to với bộ ngực hơi nhô lên, nụ hoa trước ngực phất phơ trong gió từ non nớt biến thành chín mọng. Chiếc áo sơ mi che hờ hững làm đầu v* lộ ra một nửa, trông gợi tình mà không kém phần đáng thương.
Đặc biệt là khi cậu ôm bụng khóc thút thít, quả thực khiến người khác muốn xông vào ôm cậu vào lòng ngực rồi tùy ý bắt nạt.
Trong góc phòng tắm lóe lên một ánh sáng đỏ, thu lại trọn vẹn cảnh tượng dâm mĩ này.
Đêm khuya.
Hàn Diệc đã ngủ thiếp đi.
Cơ thể ngày càng nặng nề luôn làm cậu cảm thấy kiệt sức, trời vừa tối đã cảm thấy buồn ngủ. Hiện giờ cậu đã sắp mang thai đến tháng thứ năm, không chỉ có eo đau nhức mà hai chân mỏi nhừ và những cơn đau nhói ở ngực cũng thỉnh thoảng hành hạ cậu.
Hôm nay vất vả lắm cậu mới ru ngủ được đứa bé trong bụng, cậu cũng cuộn tròn trong chăn rồi chìm vào giấc ngủ say. Nhưng cho dù đang ngủ cậu cũng phải cẩn thận tránh đụng vào bộ ngực, sợ lỡ tay đè lên lại làm mình đau.
Cửa ký túc xá từ từ mở ra rồi lặng lẽ đóng lại.
Một bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ nhìn xuống thiếu niên đang ngủ say sưa, ánh mắt thèm thuồng của hắn lướt nhìn qua cái bụng căng phồng của cậu.
Hắn thực sự đã đợi quá lâu.
Sau sự việc đó, cha buộc họ phải hồi phục sức khỏe thật tốt và không được phép xuất viện sớm. Khi nói về tương lai của đứa trẻ trong bụng Hàn Diệc, hai anh em dù có được thuyết phục cỡ nào cũng không chịu từ bỏ, thề sẽ trói chặt cậu bên cạnh nhìn cậu sinh con.
Điều đó khiến cha Trần rất tức giận, không phải ông không thích cháu trai mình mà là người song tính chẳng biết chui ra từ xó xỉnh nào sao có thể làm mẹ của cháu ông chứ? Nếu đứa trẻ sinh ra cũng bị dị tật thì sao?
Không được, tuyệt đối không được!
Nhà họ Trần sẽ không bao giờ nhận đứa trẻ này.
Thực ra hai anh em không cần người nhà thừa nhận vì trong mắt bọn họ chỉ có Hàn Diệc và đứa trẻ trong bụng cậu, những thứ khác đều không quan trọng.
Cha Trần biết hai đứa con trai của mình một khi đã phát điên thì không ai có thể ngăn cản, nhìn thấy chúng đỏ mắt thề rằng sẽ nhốt người ở bên cạnh cả đời thì ông chỉ còn biết đồng ý.
Vì vậy, Hàn Diệc lại được đưa về ký túc xá dưới sự giám sát đặc biệt. Còn hai anh em chuyển sang ở trong phòng ký túc xá khác, sửa sang lại ký túc xá rồi lặng lẽ dưỡng thương trong căn phòng bên cạnh Hàn Diệc.
Dù không xuất hiện hơn một tháng nhưng họ biết hết nhất cử nhất động của Hàn Diệc, không chỉ có người báo cáo hàng ngày mà còn lắp đặt rất nhiều camera xung quanh cậu.
Họ đều nhìn thấy Hàn Diệc khóc lóc, vùng vẫy và bất lực thế sao.
Họ nhìn bụng của Hàn Diệc càng lúc càng lớn giống hệt một người phụ nữ mang thai thực thụ, nhìn thấy cậu đỡ lưng chậm rãi đi lại trong phòng.
Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ đều không kìm được sự phấn khích. Người kia bị bọn họ khai bao, bị bọn họ *** đến mang thai, và bây giờ cậu đứng ở đó với kết tinh sau những cuộc ân ái điên cuồng.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nóng cả người.
Người trên giường còn đang ngủ say không biết bên cạnh có người đứng nhìn mình, nếu như nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt kia cậu nhất định sẽ sợ hãi hét lên một tiếng.
Trong bóng tối, người đàn ông ngồi bên giường rồi nhích lại gần Hàn Diệc từng chút một.
Mặc dù thời tiết đã bước vào mùa đông nhưng hệ thống sưởi trong ký túc xá vẫn đủ dùng, Hàn Diệc chỉ mặc một bộ đồ ngủ ở nhà mềm mại và thoải mái.
Bàn tay to nhanh nhẹn cởi cúc áo của cậu, chẳng mấy chốc bộ đồ ngủ đã mở ra hai bên. Hắn nhẹ nhàng kéo bộ đồ ngủ ra để lộ cặp vú hơi nhô lên.
Trần Minh điên cuồng nhìn vào núm vú cương cứng vẫn còn hơi ướt, yết hầu liên tục lăn lên lăn xuống. Núm vú đã lớn đến mức này!
Hắn nhìn nó đầy ngạc nhiên, đôi tay to lớn mở ra chầm chầm nâng theo núm vú có hình dáng tuyệt đẹp.
"A…" Hàn Diệc đang ngủ bỗng lầm bầm vì đau đớn.
Trần Minh cười hung hăng trong bóng tối.
Đau sao?
Khi tấn công tôi, em có bao giờ nghĩ tôi cũng sẽ đau đớn không?
Ánh mắt nặng nề của hắn cứ nhìn chằm chằm vào người phía dưới, muốn trực tiếp bóp cổ đánh thức cậu nhưng hồi lâu cũng chưa thấy thực hiện.
Hàn Diệc lúc này vô lực nằm ở dưới người hắn, quần áo mở toang lộ ra một cặp vú nhỏ với đầu v* tựa như quả nho chín mọng đôi khi chảy ra vài giọt sữa.
dương v*t cương cứng lên gần như ngay lập tức.
Hắn chịu không nổi nữa cúi đầu cắn một cái vào đầu v*, miệng bắt đầu liếm mút.
"Ư…"
Hàn Diệc đang ngủ đột nhiên bị đánh thức bởi cơn đau nhói ở ngực. Khi cậu mở mắt ra thì thấy một bóng đen đang nằm trên người mình, đầu v* nhạy cảm đang bị người đó ngậm trong miệng.
Cậu muốn hét lên, nhưng những gì phát ra chỉ là một tiếng rên nhẹ. đầu v* mẫn cảm chịu không nổi bị trêu chọc, từng đợt tê dại dâng lên khiến tay chân Hàn Diệc mềm nhũn không giãy giụa nổi, chỉ có thể mở toang quần áo để mặc cho người đàn ông liếm đầu v* của mình.
Toàn bộ khuôn mặt của Hàn Diệc bắt đầu ửng đỏ, tiếng rên rỉ xen lẫn với khóc nhè nhẹ.
"Anh, anh là ai..."
"Ôi... Anh đừng liếm, đừng liếm nữa..."
Người đàn ông hít sâu một hơi, cơ thể Hàn Diệc run lên với hai chân ướt sũng. Không biết từ lúc nào một ngón tay của hắn đã chui vào giữa hai chân mân mê hoa huy*t, chảy ra từng đợt nước dâm.
Trong bóng tối, Hàn Diệc nghe thấy giọng nói quen thuộc với sự ác liệt và trêu đùa.
"Bé dâm, mới liếm đầu v* thôi mà đã sướng như vậy rồi hả?"
"Nhìn này, bên dưới ướt quá."
"Em đang nhớ dương v*t to của tôi hả?"
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Danh Sách Chương: