Nghĩa trang tư nhân dưới chân núi nằm giữa non sông nước biếc, tuy là nghĩa trang nhưng phong cảnh trang nhã hiếm có.
Cha của Thời Kiêu được chôn cất ở đây.
Đây là lăng mộ của gia tộc Thời, những bia mộ bằng đá xanh nối dài với nhau đều là thành viên trong gia tộc của bọn họ.
Túi đựng thi thể được đặt trước bia mộ của cha Thời Kiêu, gã xua tay cho mọi người rời đi rồi đứng đó châm một điếu thuốc.
Không biết gã đang nghĩ gì mà tự dưng bật cười.
"Ha, thật không ngờ tới." Gã ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn khuôn mặt lộ ra trong túi.
"Tống Diêm, thực ra tao cũng không muốn mày chết."
Cho dù có giết chết Tống Diêm thì cha của gã cũng không thể sống lại. Thay vì cho hắn chết một cách dễ dàng, thà để hắn sống trong đau đớn vì chứng kiến những người thân của mình ra đi, kiểu tra tấn này còn giải tỏa mối hận hơn nhiều so với việc giết hắn.
Gã lấy điện thoại ra gọi.
"Tên kia đâu?"
Đầu bên kia cung kính trả lời: "Cậu chủ, nó tiêm thuốc giải xong là đi luôn, có cần đi theo nữa không ạ?"
"Không, để nó đi."
Thời Kiêu cúp điện thoại, vẻ mặt hờ hững cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của người kia: "Tống Diêm, tao sẽ để cho nó sống."
Gã rút một khẩu súng từ thắt lưng ra và chĩa vào trán Tống Diêm
"Còn mày ở lại đây mãi mãi đi."
Vừa dứt lời, gã lập tức bóp cò.
Tiếng súng vang lên cực kỳ vang dội trong nghĩa trang vắng lặng, theo gió bay đi rất xa.
Người thuộc hạ đứng dưới gốc cây ngước mắt nhìn về phía đó vài giây rồi quay đi chỗ đó, trực giác mách bảo anh ta rằng có điều gì đó không ổn.
Khi nhìn lại lần nữa toàn thân anh ta đột nhiên rung chuyển, có một cơn đau nhói xuất hiện ở cổ. Anh ta khó tin nhìn xuống chỉ thấy dòng máu phun ra trước mặt, ngay lập tức biến tầm nhìn của anh ta trở thành một màu đỏ tươi.
Khi ngước mắt lên lần nữa trước mặt đã có một bóng người đang đứng ngược sáng, trong cổ họng anh ta phát ra tiếng kêu muốn nhắc nhở người cách đó không xa, nhưng đáng tiếc đã bị bịt miệng lại.
"Suỵt, đừng làm ồn, im lặng."
Cơ thể to lớn nhìn chằm chằm vào người nọ, chẳng trụ được bao lâu đã ngã xuống.
Khoảnh khắc anh ta ngã xuống bỗng dưng nhìn thấy phía sau có rất nhiều người đang nằm nấp phía sau, đây là cảnh tượng cuối cùng anh ta nhìn thấy trên thế giới này.
Đỗ Duẫn rút tay lại, gật đầu với những người bạn đồng hành phía sau.
Cũng may là có những người này, nếu không một mình y sẽ không thể sắp xếp ổn thỏa được.
Nghĩ đến đây y ngước lên nhìn nơi phát ra tiếng súng.
Ở đó thế nào rồi?
***
Trước bia mộ, khẩu súng dí vào trán Tống Diêm đã chuyển hướng khiến viên đạn bắn xuống mặt đất bên cạnh.
Một bàn tay nắm chặt cổ tay Thời Kiêu, sắc mặt gã thoắt cái trở nên xanh mét.
"Tao biết ngay mà."
Gã mỉm cười tàn nhẫn, nhanh chóng giơ đầu gối lên đánh vào ngực người đàn ông.
Nhưng lại bị cánh tay kia chặn lại.
Hai người nhìn nhau.
Người nằm đó vô cảm nhìn gã, máu trên cằm đã khô khiến hắn trông giống như một con ma cà rồng xanh xao và u ám.
Cơn đau trên cổ tay khiến sắc mặt Thời Kiêu nhăn nhó, trong mắt hiện lên nỗi oán hận.
"Mày nên ở lại đây!"
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn thẳng vào gã, không có chút cảm xúc nào.
"Mày hợp ở lại đây hơn tao."
Tiếng răng rắc vang lên khi cổ tay bị bẻ gãy, gã không cầm nổi khẩu súng nữa nên để súng rơi xuống đất.
Hai mắt Thời Kiêu muốn nổ tung, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, thậm chí không thèm để ý đến cổ tay bị gãy của mình mà chỉ muốn chết cùng người đàn ông trước mặt.
Tống Diêm dùng một chân đá văng gã ra.
Thời Kiêu chật vật ngã trước bia mộ của cha mình, gã mở to đôi mắt đỏ như máu, ánh mắt u ám như hai con dao đâm vào cơ thể Tống Diêm.
Trên ngực của người đàn ông vẫn còn dính một mảng máu lớn, đôi môi tái nhợt và nứt nẻ, nhưng điều đó không ngăn cản hắn dẫm lên ngực Thời Kiêu khiến gã ho ra một ngụm máu.
Thời Kiêu cười điên cuồng, vẻ mặt cũng tràn đầy ác ý.
"Mày không sợ tao đưa thuốc giải giả hả?"
Chuyện tới nước này nhưng vẫn còn có điều mà gã không cam tâm, hắn lấy tiến làm lui chẳng qua cũng chỉ để lấy được thuốc giải mà thôi.
Tống Diêm nhìn xuống gã với ánh mắt thờ ơ như thường lệ.
"Mày sẽ để em ấy sống." Hắn bình tĩnh nói, trong lời nói toát ra sự lạnh lùng, "Bởi vì mày chỉ muốn tra tấn những người xung quanh tao."
Sẽ không để cậu chết, sẽ tra tấn những người xung quanh hắn khiến họ đau khổ.
Đây chính là mục đích của Thời Kiêu.
Sắc mặt Thời Kiêu âm u lại toát ra vẻ điên cuồng, tuy rằng thất bại nhưng lại bật cười quái dị.
"Tên nhóc đó thật sự rất thích mày." Ngực gã bị người đàn ông giẫm nát, ngay cả hơi thở cũng lẫn với mùi máu.
"Mày có nghĩ đến chuyện sau khi thấy mày chết, nó cũng sẽ chết theo không?"
Mặc dù biết Lâm Hiểu đã uống thuốc giải nhưng Thời Kiêu vẫn không bằng lòng chịu thua, "Nó thích mày đến mức mày chết rồi cũng không cho tao chạm vào mày. Cho dù có uống thuốc giải thì cũng sẽ..."
"Em ấy sẽ không làm vậy."
Người đàn ông ngắt lời, giọng nói vẫn đều đều và bình tĩnh.
Thời Kiêu giật mình.
"Em ấy nghe lời, em ấy sẽ không chết vì tao."
Cậu sẽ ngoan ngoãn tiêm thuốc giải, sẽ quay về chăm sóc con nhưng chắc chắn sẽ không tự tử. Bởi vì cậu rất ngoan ngoãn, không bao giờ làm trái ý hắn.
Tống Diêm cúi người nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên, giọng nói trầm thấp lại khiến từng câu từng chữ dội thẳng vào tai Thời Kiêu.
"Mày biết tại sao tao không giải quyết mày sớm hơn không?"
Hắn ngước nhìn những tấm bia sừng sững xung quanh và thì thầm: "Bởi vì đây mới là nơi yên nghỉ của mày."
Hắn giơ tay lên nổ súng dứt khoát.
Truy đuổi lâu như vậy, ân oán giữa hắn và Thời Kiêu cuối cùng cũng kết thúc.
Thời Kiêu sẽ ở lại nơi chôn cất của gia tộc, gã sẽ ở lại đây mãi mãi mang theo trong mình mối hận thù không bao giờ nguôi ngoai.
Tống Diêm nhìn thi thể chết không nhắm mắt, cụp mắt xuống.
"Tao nợ cha mày một mạng, nên tao đã chết một lần."
Tiếng súng trong nhà gỗ không phải giả, vết thương là thật, tuy không chí mạng nhưng hắn vẫn suýt chết.
"Nhưng mày nợ đứa trẻ đó một mạng sống."
Đứa trẻ vô tội đã chết vì cuộc đối đầu của hắn và Thời Kiêu.
Muốn sống cũng không có gì sai, nhưng đứa trẻ ấy không phải Lâm Hiểu nên hiển nhiên kết cục cũng khác với Lâm Hiểu.
Thế giới này vốn không công bằng, nhưng gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Ví như đứa trẻ phản bội hắn để có cơ hội sống sót, thì ngược lại Lâm Hiểu ngu ngốc chọn cách tự mình chịu đựng.
Mà bây giờ cũng không biết tên ngốc này đã đi đâu, rõ ràng là sợ chết khiếp nhưng vẫn muốn ra vẻ bình tĩnh, nói sẽ rời đi mà lại ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
Người đàn ông ngồi dưới gốc cây ngửa đầu lên nhìn ánh sáng lốm đốm chiếu xuống giữa những tán cây, cảm thấy cơn đau trên vai lan đến lồng ngực.
Đỗ Duẫn đi tới băng bó cho hắn, sắc mặt bình tĩnh.
"Haiz, mới bồi dưỡng được mấy tháng mà bây giờ thành công cốc hết rồi."
Trên vai hắn có một vết thương hở, may mà y có chuẩn bị trước thuốc đông máu, nếu không thì chưa kịp ra trận đã chết vì mất quá nhiều máu.
Nhìn vô số vết thương khác nhau trên người Tống Diêm vậy mà Đỗ Duẫn vẫn cứu được, đúng là bản lĩnh của y.
Y tức giận lẩm bẩm: "Lâm Hiểu sớm muộn gì cũng phải trở thành góa phụ!"
Nói xong lại gay gắt nói thêm: "Tốt nhất là mang theo con đi tái hôn luôn."
Tống Diêm lẳng lặng nhìn bầu trời, yên lặng không để ý tới y.
Hắn nghĩ đến những giọt nước mắt nóng hổi của cậu, khóc đến mức cơ thể run rẩy. Hắn muốn đi về tìm tên nhóc mít ướt của mình, từng giọt nước mắt có thể đốt cháy tận trái tim hắn.
Hắn muốn dỗ dành cậu.
Danh Sách Chương: