• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Đứa bé nằm rên rỉ trong nôi, phát ra những âm thanh non nớt.

Hàn Diệc chớp chớp đôi mắt chua xót, sửng sốt nói: "Cái gì..."

Trần Túc mỉm cười dịu dàng rồi ôm cậu vào trong ngực làm hai người dán chặt vào nhau, đầu y vùi vào cổ cậu giống như đôi dây leo đang quấn chặt lấy nhau.

Giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông vang lên, lướt qua làn tóc mai của cậu, "Chi bằng em nói mình muốn cái gì trước đi."

"Muốn gì?" Hàn Diệc mê mang nhìn vào hư không, bỗng trở nên ngơ ngẩn.

Cậu nắm chặt tấm chăn trong tay, cắn môi như đang hoài niệm.

"Tôi, tôi muốn tiếp tục đi học..."

Người đàn ông phía sau trầm ngâm rồi cười tủm tỉm: "Đi học để có kiến ​​thức, vậy bây giờ không phải đang học sao?"

Hàn Diệc sửng sốt một chút, "Không, không phải như thế..."

Khi còn sống ở trên núi, cậu đã khao khát được đi học và học hỏi tri thức, nghe nói những người học thức ở các thành phố lớn sẽ kiếm được nhiều tiền nên cậu cũng muốn kiếm thật nhiều tiền để trả ơn dân làng đã nuôi nấng mình.

Đây là khao khát của cậu trên đường đến đây.

"Cần phải học… học rất quan trọng." Hàn Diệc lẩm bẩm, giọng nói dần dần nhỏ hơn giống như đang rơi vào một trạng thái u sầu không tên.

Trần Túc hôn nhẹ lên chiếc cổ mịn màng của cậu, lòng bàn tay ấm áp đôi vai gầy của cậu.

"Có lẽ đó chỉ là suy nghĩ của em."

"Em học tập chăm chỉ để làm gì?"

"Đóng góp cho xã hội hay đạt được thành tựu cá nhân, hoặc đây chỉ là một giai đoạn trong kế hoạch của cuộc đời em."

Y dẫn lối từng bước cho thiếu niên đang bối rối, để cậu xóa tan màn sương mù trước mắt và nhìn ra xa hơn.

Hàn Diệc lẩm bẩm nói, "Tôi, tôi muốn làm việc để kiếm tiền."

Cậu không có bất kỳ khát khao cao cả nào, tất cả những gì cậu muốn là có đủ cơm ăn áo mặc, dù tầm thường nhưng rất thực tế.

Trần Túc cười thầm bên tai cậu, "Điều ước này thật dễ thực hiện."


Thế sao?

Hàn Diệc bối rối chớp mắt, cậu biết mình không thể thực hiện được điều ước này dễ dàng như lời y nói.

Người đàn ông khẽ cười, hôn lên vành tai cậu rồi nói: "Tôi có thể cho em một công việc hoặc một khoản tiền."

"Những khát vọng này, chỉ cần em nói ra đều sẽ nhanh chóng thành hiện thực."

Trong bóng đêm Hàn Diệc mở to hai mắt, tự dưng lại hỏi: "Anh... Thả tôi ra đi?"

Trần Túc mỉm cười làm lồng ngực bắt đầu rung lên, y thân mật nhéo chóp mũi của Hàn Diệc và bất đắc dĩ nói: "Đồ ngốc, tôi đã giúp em đạt được nguyện vọng vậy tại sao em còn muốn bỏ đi?"

Chỉ một câu nói đã khiến Hàn Diệc như lọt vào trong hầm băng.

Hô hấp của cậu cũng trở nên gấp gáp, cậu cố gắng bò ra khỏi vòng tay của Trần Túc. Y để mặc cho cậu bỏ trốn, chỉ đứng dậy đi bật đèn ngủ ở bên cạnh giường, ngay lập tức căn phòng được bao trùm bởi ánh sáng ấm áp.

Vẻ mặt của Hàn Diệc vừa giật mình vừa bối rối, đôi mắt nhìn Trần Túc với vô số nỗi lo lắng xen lẫn buồn bã.

"Mấy người định làm gì vậy?"

Nước mắt đã sớm tràn đầy hốc mắt, cậu giống như một con thú nhỏ sợ hãi, dáng vẻ tủi thân trông đáng thương đến múc khiến người ta thương tiếc.

"Tôi, tôi đã sinh con cho mấy người rồi…" Cậu nức nở nghẹn ngào, hai tay run rẩy siết chặt, "Còn chưa đủ sao?"

Trước giờ cậu chưa bao giờ hình dung ra được hai người đàn ông này muốn gì? Cậu rõ ràng là người vừa ngốc vừa không biết điều, lại còn là người song tính dị tật, tại sao họ cứ bám lấy cậu không buông?

Cô gái tỏ tình với Trần Minh chắc hẳn sẽ ngọt ngào và dễ thương hơn cậu nhiều. Tại sao phải chọn cậu, con cũng sinh ra rồi nhưng tại sao vẫn không buông tha cho cậu chứ?

Trần Túc nhướng mày, dưới ánh đèn mờ ảo trên khuôn mặt tuấn tú tỏa ra một vầng sáng, dáng vẻ dịu dàng tao nhã mà các cô gái đều thích.

Nhưng người hiền lành luôn nói những lời độc ác, "Hàn Diệc, còn chưa đủ đâu."

"Tôi nói rồi mà, con cái không phải điều quan trọng nhất."

"Từ đầu đến cuối điều duy nhất chúng tôi quan tâm là em."

Y không thể tưởng tượng được một ngày nào đó Hàn Diệc cũng sẽ dang hai chân nằm dưới thân người khác, mới chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến y nhíu mày. Như thể lãnh thổ của bản thân đã bị xâm phạm, đó là một cảm xúc khiến y khá bực bội và buồn phiền.

Hàn Diệc lắc đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt, "Không, tôi không thể làm như vậy, tôi sẽ chết... Tôi sẽ chết..."

Trần Túc nhẹ giọng sửa lại: "Có tôi ở đây thì em sẽ không chết, đừng nghĩ lung tung nữa."


Y vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Hàn Diệc, giọng nói trầm thấp vô cùng kiên định: "Nếu em muốn học thì tôi sẽ dạy em, nếu em muốn tốt nghiệp đại học thì tôi sẽ giúp em lấy được bằng đại học."

"Nếu em muốn làm việc để kiếm tiền, tôi có thể sắp xếp cho em một vị trí việc nhẹ lương cao trong tập đoàn Trần Thị."

"Những điều người khác ước ao có được, nhưng chỉ cần em mở miệng ra nói một tiếng là dễ dàng làm xong, em định từ chối sao?" Trần Túc chậm rãi vuốt gò má của cậu, ánh mắt tối sầm lại, "Mục đích cuối cùng em tới đây không phải để đi học sao?"

Hàn Diệc không kìm được nước mắt, "Không, đó không phải là điều tôi muốn..."

"Có khác nhau sao?"

Y bất lực ôm lấy cậu, vỗ vỗ thân thể run rẩy vì khóc của cậu. Trong đôi mắt y dần dần trở nên u ám không có một tia sáng, "Em nhìn xem, chỉ cần em muốn là được. Có những chuyện khó khăn cần người ta phải cố gắng mới làm được, nhưng em thì lại dễ trở bàn tay mà thôi."

"Làm việc gì cũng phải chú ý đến kết quả, có đôi khi quá trình cũng không quan trọng lắm đâu."

Hàn Diệc điên cuồng bác bỏ trong đầu.

Chắc chắn là không! Cậu muốn tương lai của mình không có sự xuất hiện của bọn họ, cậu càng không muốn có đứa con này mà chỉ muốn được sống tự do một mình. Làm việc chăm chỉ để nhận được thù lao xứng đáng chứ không cần bọn họ bố thí, và cuối cùng cậu còn muốn từ chối sự chiếm hữu của bọn họ.

Trần Túc nâng cằm của cậu lên và nhìn xuống đôi mắt cậu, đôi mắt ướt đẫm đó đầy ắp những tia hy vọng vụn vỡ.

"Đừng khóc."

Y đặt lên đôi mắt đẹp kia một nụ hôn nóng bỏng, yết hầu chuyển động lên xuống, hai tay luồn vào giữa hai chân cậu, "Em có rất nhiều lựa chọn nên tôi khuyên em phải nhìn xa trông rộng, sẽ không có ai làm khó em..."

Y khẽ thì thầm, ngón tay nắm lấy dương v*t mềm nhũn của cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ưm…"

Hàn Diệc khẽ rên một tiếng, siết chặt hai chân: "Không được..."

Cậu bắt đầu dùng cả hai tay đẩy người đàn ông ra, cố gắng bò sang một bên.

"Ngoan nào, tôi nhớ thân thể của em." Trần Túc không nhịn được ôm lấy cậu rồi đè cậu dưới thân, hôn lên chiếc cổ đang run rẩy và khàn giọng nói: "Tôi làm cúc huyệt được không?"

"A…"

Cơ thể Hàn Diệc bị đè dưới lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, cậu không thể trốn đi đâu được nên chỉ có thể nằm yên ở đó, eo cậu hạ xuống xuống làm cặp mông tròn trịa chổng lên chào đón người đàn ông.

Những ngón tay mảnh khảnh đút vào trong kéo căng cúc huyệt ra một chút, nhờ bôi trơn mà bên trong ướt đẫm chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng nước nhớp nháp dâm mỹ.


"A... a... ừm..."

Một bàn tay đưa ra phía trước vuốt ve dương v*t của Hàn Diệc để cậu bớt chú tâm đến cúc huyệt đang bị xâm phạm, lúc này cậu chỉ có thể há miệng phát ra tiếng thở dốc bất lực.

Ngay khi cậu sắp lên đỉnh thì ngón tay lại lập tức rút ra, một cây dương v*t nóng rực đặt trước miệng huyệt đang co rút sau đó nhanh chóng nhấp vào trong.

"Ah-"

Hàn Diệc khẽ kêu lên một tiếng, cơ thể cậu bị cánh tay của người đàn ông giữ chặt, cúc huyệt và dương v*t thô to kề sát vào nhau không có một kẽ hở nào.

Cũng ngay lúc đó dương v*t hồng hào trước mặt cậu cũng cương lên, cả người cậu run lên khi dương v*t nhỏ bắn tung tóe từng giọt tinh dịch xuống ga giường.

"Hừm... ừm..."

Toàn thân cậu run rẩy, cúc huyệt co rút mút chặt lấy dương v*t khiến người đàn ông thở hổn hển nói: "Bé ngoan, em chặt quá..."

Hàn Diệc vẫn run rẩy rên rỉ, ngẩng cao cổ và phát ra tiếng kêu đứt quãng như một con thiên nga hấp hối.

"Hmm... sâu quá... a..."

"Em cũng thấy sướng đúng không?"

Giọng nói khàn khàn của Trần Túc thì thầm bên tai cậu, y dùng bàn tay khống chế vòng eo thon thả của cậu, dương v*t va chạm nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ trong cúc huyệt nóng bỏng.

Cậu lắc lắc thân thể gầy yếu giống như một con thuyền cô độc lênh đênh giữa cơn sóng, chỉ có bám chặt lấy y mới có thể sống sót.

"A... ưm... ưm... đừng..."

Hai người làm tình trên chiếc giường giống như một cặp đôi thân mật nhất, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào.

Khi môi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, Hàn Diệc bỗng cảm thấy có chút đau đớn nên khóc nức nở né tránh. Bỗng cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Tôi đã khôi phục tư cách sinh viên cho em, năm sau em sẽ thuận lợi tốt nghiệp."

Hàn Diệc khựng lại, hai mắt chậm rãi mở to, "Có... Có thật không?"

Cậu có thể tốt nghiệp mà không tham gia các lớp học?

Người đàn ông cười khẽ ở bên tai cậu, "Chỉ cần em muốn thì tất cả sẽ biến sự thật..."

Y ngậm vành tai nhỏ nhắn hồng hào vào miệng, liếm láp xung quanh khiến cậu phát ra những tiếng rên khe khẽ.

"Không, đừng liếm...ưm..."

Người đàn ông đột nhiên rút dương v*t to lớn của mình ra khỏi cúc huyệt chật hẹp, cọ xát mạnh khiến Hàn Diệc không kiềm nổi tiếng rên rỉ. Cậu chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông lật người lại, tầm mắt vừa lúc đối diện với khuôn mặt tuấn tú kia.

"Nhìn xem, điều ước trở thành sự thật quá dễ dàng."

Y tách đôi chân thon dài trắng nõn của Hàn Diệc ra rồi kẹp quanh eo mình, áp quy đầu to lớn vào cúc huyệt đang mấp máy, vừa thở hổn hển vừa cười nói: "Vậy tôi có được thưởng gì không?"


Hai mắt của Hàn Diệc mơ màng, mềm nhũn nằm ở đó mặc cho dương v*t nóng bỏng của người đàn ông đang đè sát giữa hai chân dang rộng của mình, cậu nhìn y rồi lại cảm thấy bối rối và bất lực.

Có thật không? Cậu vẫn được tốt nghiệp suôn sẻ sao?

"Là thật." Như biết cậu đang suy nghĩ cái gì nên người đàn ông lại khẳng định một lần nữa.

Cúc huyệt dần dần căng ra vì dương v*t từ từ nhấp về phía trước, Hàn Diệc ngửa cổ kêu lên khe khẽ. Người đàn ông giữ chặt eo không cho cậu thoát ra, y nhấp dương v*t của mình vào trong cúc huyệt phát ra tiếng nước nhớp nháp.

"Ừm..."

Hàn Diệc nắm lấy ga trải giường mà rên rỉ, nước mắt cũng chảy dài trên thái dương.

Trần Túc bắt đầu nắc dương v*t và dần dần tăng tốc độ, giống như một con dã thú kìm nén đã lâu cuối cùng cũng được ăn món ngon mà mình thèm khát.

"Ha... a... không, sâu quá, sâu quá..."

"Ư...chậm lại...chậm lại..."

Cơ thể của Hàn Diệc run lên theo từng cú thúc, mấy lần cậu suýt nữa té xuống lại bị y kéo lại. Trần Túc cắn môi rồi khàn giọng nói: "Phần thưởng là cho tôi xuất tinh vào trong, được không?"

Hàn Diệc nức nở không thể nói lời từ chối.

Trong lòng cậu vẫn còn nỗi băn khoăn, nói đúng ra cậu không nên có một mối quan hệ như hiện tại.

Nhưng những lời của Trần Túc liên tục vạch trần sự thật trần trụi.

Điều cậu muốn là tốt nghiệp suôn sẻ rồi dùng danh tiếng của trường đại học để tìm được một công việc lương cao, kiếm được nhiều tiền rồi cống hiến cho quê hương.

Nếu Trần Túc đã cho cậu cơ hội, thì cớ gì cậu lại từ chối?

Mặc dù cuộc sống giam cầm của cậu là do bọn họ gây ra, nhưng hiện tại đây thực sự là lựa chọn duy nhất mà?

Nước mắt làm mờ cả khung cảnh xung quanh, trong người cậu nóng lên từng đợt, thở hổn hển lắc lư dưới người y.

"Ngoan, dang rộng chân ra chút nữa đi." Người đàn ông thấp giọng dụ dỗ.

Hàn Diệc thút thít, từ từ mở rộng hai chân của mình.

"Đó có phải là phần thưởng không?" Cậu nghe thấy mình vừa khóc vừa hỏi.

Người đàn ông khẽ mỉm cười khi nhấp dương v*t vào cúc huyệt mềm mại và ấm áp, lắng nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào từ thiếu niên bên dưới rồi nói với giọng trầm.

"Đúng thế."

Tôi sẽ cho em nhiều hơn, miễn là em cư xử ngoan ngoãn và không chạy trốn.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK