• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Khi Hàn Diệc tỉnh dậy đôi mắt cậu đã bị che bởi một miếng vải đen, xung quanh tối đen như mực, cậu nghe thấy tiếng sóng vỗ cách đó không xa và tiếng thở gấp gáp của mình.

Cậu rất sợ hãi, muốn kêu lên một tiếng nhưng lại phát hiện trong miệng bị nhét vào một cái khăn lông, hai bên má đều căng lên đau nhức nên chỉ có thể kêu lên vài tiếng nhỏ.

Cổ tay cậu bị trói sau lưng, trong lúc cọ xát mang đến cảm giác nóng rực. Cậu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo run lẩy bẩy, lúc này nỗi sợ hãi đã chiếm trọn đầu óc của cậu.

Đây là đâu?

Tại sao cậu lại ở đây?

Cậu vẫn nhớ như in cảnh tượng cuối cùng trước khi mình hôn mê, cánh cửa lặng lẽ mở ra rồi kẻ lạ mặt đeo mặt nạ bước vào, tiếng hét hoảng loạn của cậu và tiếng khóc thổn thức của đứa trẻ.

Con…

Con đang ở đâu?

Tại sao cậu không được nghe thấy giọng của con?

Lưng của Hàn Diệc lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, con còn nhỏ như vậy sẽ bị bọn họ đối xử như thế nào đây?

Trần Minh thì sao? Trần Túc thì sao?

Họ đã đi đâu, không phải nói sẽ về sớm sao?

'Tôi ra ngoài một lát, em muốn ăn gì không, để tôi đi mua về luôn.'

Những gì Trần Minh nói trước khi rời đi dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng cuối cùng Hàn Diệc vẫn không chờ được đến lúc hắn về.

Bóng tối khuếch đại nỗi sợ hãi của cậu, trải nghiệm chưa từng trải qua khiến cậu vô cùng hoảng sợ. Bộ quần áo mỏng manh không thể sưởi ấm cho cậu mà càng khiến cậu run rẩy mạnh hơn, cậu nằm cuộn người ở đó, cảm giác tay chân đau nhức mới lặng lẽ bật khóc.

Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng khóc thảm thiết của một đứa trẻ khiến người ta xót xa.

Hàn Diệc sững người một lúc, rồi bắt đầu vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

"Ưm! Ầm... "

Đó là giọng của con, là con, cậu có thể nhận ra.

Cậu cố gắng di chuyển cơ thể gầy gò, dùng hết sức lực bò về hướng phát ra âm thanh.

Tiếng xiềng sắt leng keng vang lên cách đó không xa, cánh cổng sắt giam cầm cậu bị đá tung ra làm cơn gió biển xen lẫn mùi rỉ sét phả vào người Hàn Diệc.

Một vài tiếng chửi rủa dữ dội vang lên bên tai cậu.

"Tại mày đấy, mày cừ khăng khăng muốn bắt đứa nhỏ đi, bây giờ nó khóc lóc làm tao đau đầu quá!"

"Mẹ kiếp, bên đó cũng đâu có nói rõ ràng. Chỉ nói giải quyết đứa lớn, không nói có xử đứa nhỏ luôn không..."


Hàn Diệc nghe xong vô cùng kinh hãi, đầu óc mê muội, thậm chí ngưng thở.

Giải quyết cậu? Giải quyết thế nào?

Muốn giết cậu sao?

Một giọng nói trầm khàn khác thản nhiên nói: "Có gì mà hoảng hốt? Trước tiên phải xem đứa nhỏ này là con của ai, nếu là con của hai anh em kia thì đòi tiền chuộc thôi."

"Ha ha, phương pháp này không tệ."

"Thôi, được rồi, trước tiên đánh thức tên kia dậy để nó dỗ đứa nhỏ, mẹ kiếp, nó ồn ào đến mức tao muốn bóp chết nó cho rồi."

Đột nhiên có người đá chân vào người Hàn Diệc, cậu vùng vẫy và kêu lên, đồng thời lùi lại để tránh né.

Tấm vải che trước mặt được cởi ra, chiếc khăn ngậm trong miệng cũng được rút ra, Hàn Diệc nằm trên mặt đất ho khan một tiếng.

"Khụ, khụ, khụ..."

Cậu cố gắng mở mắt và nhìn xung quanh trong sợ hãi.

Đây là một căn nhà gỗ nhỏ đổ nát, xung quanh là những thùng hàng cũ, bên trên chỉ có một lỗ thoát khí nhỏ giúp ánh sáng yếu ớt chiếu vào. Cậu cố gắng lắm mới nhìn thấy khuôn mặt của gã đàn ông vạm vỡ đang đứng trước mặt mình, trong ánh mắt hung ác kia hiện lên một tia tham lam.

"Đệch! Tên này còn đẹp hơn cả đàn bà..."

"Nó khóc thôi cũng làm tao cương lên, hahaha..."

Sắc mặt của Hàn Diệc tái nhợt, cậu co rụt cơ thể lùi về sau. Nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ trong tay tên đàn ông, cậu kìm lại sự hoảng sợ và nói.

"Đưa, đưa đứa trẻ cho tôi, anh làm như vậy con sẽ rất khó chịu..."

Đứa trẻ đã ngừng khóc, không biết là do không khóc được nữa hay là vì cái gì. Hàn Diệc chỉ có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ con.

Sợi dây trói cổ tay cậu bị cắt đứt, một người đàn ông cường tráng dùng mũi dao lướt qua cổ Hàn Diệc, liếm môi tiếc nuối nói: "Tao thả mày ra nhưng mày đừng mong chạy thoát, nếu tao phát hiện sẽ đánh gãy chân mày."

Hàn Diệc sợ hãi run lên, mũi dao nằm ngang cổ làm cậu không dám cử động, đôi mắt cậu đã đẫm lệ nhưng vẫn cố gắng hết sức để không khóc thành tiếng.

Cậu mím môi run rẩy đưa tay ra, một người đàn ông cường tráng khác ném đứa trẻ về phía cậu một cách không thương tiếc.

Hàn Diệc kêu lên một tiếng rồi vội vàng đỡ lấy con, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của con không biết là vì cố nín khóc hay là vì đã khóc quá lâu.

Cậu đau lòng ôm cậu vào lòng rồi vỗ nhẹ hai lần, khuôn mặt đang khóc của đứa trẻ giàn giụa nước mắt. Cuối cùng cũng gặp được người mình biết nên đôi tay nhỏ bé cứ nắm chặt lấy cổ áo Hàn Diệc, dù làm thế nào cũng không chịu buông ra, nức nở thật lâu con mới có thể bình tĩnh lại cảm xúc mãnh liệt.

"Mẹ kiếp, đừng khóc nữa? Đứa nhỏ này là con của nó sao?"

Hàn Diệc nghe vậy cúi đầu, mím môi không dám phát ra tiếng.

"Được rồi, cứ giao đứa bé cho nó đi, mấy chuyện khác đừng quan tâm. Hỏi xem bên đó thế nào rồi và khi nào thì trả tiền."

Người đàn ông có giọng nói trầm thấp đột nhiên lên tiếng, Hàn Diệc lén lút ngẩng đầu lên chỉ thấy một bóng người cao lớn đến lạ thường đang ngồi ở phía sau, giống như một ngọn núi yên lặng nhưng tỏa ra một khí thế mạnh mẽ không thể phớt lờ.


Hàn Diệc nuốt nước bọt, khi họ định rời thì cậu thận trọng mở miệng.

"Mấy, mấy người là ai? Tại sao bắt chúng tôi đi?"

Người đàn ông đứng trong bóng tối dừng lại, khàn giọng nói: "Có người muốn mày biến mất."

Hàn Diệc trợn to hai mắt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn là giả bộ bình tĩnh: "Anh thả chúng tôi ra đi, thả chúng tôi ra được không?"

Khuôn mặt của Trần Túc hiện lên trong đầu cậu, cậu ngập ngừng nói: "Nếu anh muốn tiền, tôi, tôi có thể cho anh, thả chúng tôi đi được không?"

Cậu sợ hãi chớp mắt, một giọt nước mắt vô ý chảy xuống lại không dám đưa tay lau.

Vẻ ngoài nhu nhược động lòng người của cậu phản chiếu vào sâu trong đôi mắt của người đàn ông, khiến gã vô thức xoa đầu ngón tay.

Người đàn ông híp mắt yên lặng nhìn cậu, ngữ khí kỳ quái cười nói: "Tuy rằng rất quyến rũ, nhưng tao là người làm việc biết chú trọng trước sau, mày nên gạt bỏ ý nghĩ này càng sớm càng tốt đi."

Lòng Hàn Diệc dần chùng xuống, cậu nghiến răng hỏi ra câu trả lời mà mình muốn biết nhất.

"Anh muốn giết tôi sao?"

Cậu bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng lại căng như dây đàn. Tiếng tim đập vang dội ở màng nhĩ, không ai có thể biết được giờ phút này cậu hoảng sợ và tuyệt vọng cỡ nào.

Người đàn ông cười nghiền ngẫm và đột ngột bước lại gần cậu.

Lúc này Hàn Diệc mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt thô kệch hung ác, trên trán có một vết sẹo sâu trông vô cùng hung dữ và kiêu ngạo.

Hàn Diệc có chút sợ hãi trước ánh mắt của gã, ôm đứa trẻ vào trong lòng rồi vô thức lùi về phía sau.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của người đàn ông cẩn thận nhìn cậu, sau đó nở một nụ cười lạnh lùng.

Gã cúi xuống bóp mạnh cằm của Hàn Diệc khi cậu đang run rẩy lùi về phía sau, khiến cậu nhăn mặt lại vì đau.

"Tao vốn định ném mày xuống biển cho cá ăn, nhưng mà..." Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, liếm khóe môi rồi khẽ nói: "Mày đẹp lắm, cứ chết như vậy thì thật đáng tiếc, thôi thì bán mày đi nhé."

"Để tao nghĩ xem... Bán mày cho khu buôn bán ngầm ở Tam giác đen thì sao? Có nhiều gái điếm giống mày lắm..."

Ngón tay người đàn ông xoa chiếc cằm nhẵn nhụi, trong đáy mắt hiện lên một tia u ám xen lẫn hưng phấn.

"Mày trắng như vậy, khóc nhìn cũng đẹp mắt nhất định sẽ bán được giá cao."

Hàn Diệc đột nhiên mở to hai mắt rồi hai mắt trở nên ướt át, khóc nức nở nói: "Đừng, đừng bán tôi..."

Người đàn ông buông tay đứng lên, lạnh lùng nhìn xuống cậu rồi dặn dò thuộc hạ: "Hai ngày nay cẩn thận chăm sóc nó, đừng để nó bị thương, nếu không sẽ không bán được giá cao."

Hàn Diệc khóc lóc co ro trong góc phòng, tuyệt vọng và bất lực.

Cậu không hiểu tại sao số phận luôn đùa giỡn với mình, cậu chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng một mình, tại sao lại phải trải qua biết bao sóng gió.


Khó sống quá, khó sống quá.

Cậu ôm đứa con, vùi đầu vào lồng ngực thơm mùi sữa của con mà nước mắt giàn giụa.

Ai có thể đến cứu tôi, cứu tôi với.

***

Lúc này, tình hình ở nhà Trần cũng đang hỗn loạn.

Mặt cha Trần xanh mét nhìn hai người con trai trước mặt và những người mà bọn họ mang đến, hơi thở cũng dần khó khăn.

"Gì đây, tính tạo phản à?"

Trần Minh mặc một chiếc áo gió màu đen, gió đêm lạnh lẽo thổi tung góc áo rồi bao trùm lấy hắn, hòa vào màn đêm sâu thẳm sau lưng.

Trên tay hắn kẹp một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ để nó bị gió đêm thổi tắt rồi tỏa ra tàn lửa nhàn nhạt. Khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong màn đêm lộ ra vẻ âm hiểm thâm trầm.

Cha Trần liếc nhìn những người lính đánh thuê được vũ trang dày đặc xung quanh mình, nheo mắt và trầm giọng nói: "Cha đã nói rồi, không phải cha làm."

Tuy rằng đang cố nén lửa giận, nhưng giọng điệu của cha Trần vẫn rất hung ác và mang theo chút châm chọc: "Nếu thật sự muốn nó biến mất, còn phải đợi đến bây giờ sao?"

"Đứa con hoang mà nó sinh ra dù gì cũng có huyết thống nhà họ Trần, sao cha có thể vứt bỏ huyết mạch của gia tộc được?"

"Cha."

Trần Túc chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mờ mịt khiến người nhìn không rõ cảm xúc, "Cha có thể chối bỏ, nhưng không được gọi là con hoang."

Y ngước mắt lên nhìn thẳng vào cha mình, lạnh giọng nói: "Bởi vì đó là con của tôi."

Cha Trần thở hồng hộc làm lồng ngực phập phồng lên xuống, ông nhìn y chằm chằm rồi bật cười giận dữ.

"Mấy đứa không coi chừng nó còn chạy tới đây nổi điên với cha, nếu giỏi thì đã sớm tìm được nó rồi!"

Trần Minh ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân giẫm nát, giọng nói truyền đến theo làn gió đêm có hơi khàn khàn.

"Cha tưởng chúng tôi thích ở đây nói nhảm lắm sao?"

Hắn đi khỏi bóng đêm, trên người còn vương mùi thuốc lá lạnh lẽo. Khuôn mặt có một biểu cảm tàn nhẫn chưa từng có trước đây, giống như một vị hoàng đế bước ra từ trong bóng tối.

Hắn nhìn Trần Túc với đôi mắt đen tối, "Bên đó sao rồi?"

Trần Túc ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, trầm giọng nói: "Đã đến rồi."

Nghe cuộc trò chuyện khó hiểu của họ, cha Trần cau mày và thầm cảm thấy có gì đó không ổn. Mãi cho đến khi tiếng ô tô từ trong sân vọng đến, sau đó vài người đàn ông cao lớn cường tráng đưa con gái nhà họ Bạch bước vào, ông mới loáng thoáng cảm thấy có chuyện chẳng lành.

"Mấy đứa làm trò điên gì đấy, còn kêu người đưa Bạch Hi đưa tới đây làm gì?"

Trần Túc quay đầu nhìn cha Trần, ánh mắt tối sầm lại, "Có một chuyện tôi vẫn muốn nói rõ với cha, vốn định tìm một cơ hội thích hợp nhưng bây giờ xem ra không thể chần chờ nữa rồi."

Bạch Hi đang đi mua sắm với các chị em thì bất ngờ bị một nhóm đàn ông vạm vỡ bắt cóc, cô ta sợ đến mức đơ ra, mãi cho đến khi xuống xe vẫn còn ngơ ngẩn.

Cô ta nhìn thấy cha con họ Trần trước mặt mà giật mình, đôi mắt được trang điểm khéo léo nhanh chóng rưng rưng, "Chú..."

Cha Trần cũng tức giận, "Con làm gì vậy! Thật điên rồ!"

"Cha, tôi nghĩ cha vẫn luôn biết tôi không thích người khác thao túng cuộc sống của tôi, can thiệp vào lựa chọn của tôi."


Trần Túc đột nhiên dừng dậy, cúi đầu nhìn cha mình, "Cho dù là cha cũng không thể làm vậy."

Sắc mặt cha Trần trở nên tím tái, "Con là người thừa kế của cha, muốn kế thừa gia nghiệp phải nghe lời cha."

"Tôi không cần." Trần Túc lạnh lùng nhìn ông, không chút dao động, "Cha hoàn toàn có thể giao gia sản cho người khác. Nhưng, cha có muốn giao ra không?"

Cha Trần nheo mắt nhìn cậu con trai cả vốn đã cao hơn mình, vẻ mặt u ám.

Đúng, Trần Túc nói đúng.

Dù bọn họ không cần tài sản thừa kế, nhưng gia sản của gia tộc tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ khác, đây là vinh quang chỉ thuộc về riêng Trần thị.

"Cha sẽ cầu xin chúng tôi thừa kế."

Cha Trần hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại sự hỗn loạn trong lồng ngực, một lúc sau ông ngước mắt nhìn Trần Túc, trầm giọng nói: "Vậy con muốn làm gì?"

Trần Túc nhìn Bạch Hi đang hoảng sợ, trầm giọng nói: "Tôi chỉ muốn cha làm nhân chứng."

"Làm chứng gì?"

"Tôi sẽ không kết hôn với cô ta, cũng sẽ không liên hôn với bất kỳ gia tộc nào khác."

Cha Trần híp mắt, hừ lạnh một tiếng: "Vậy con cũng đừng hòng cho tên đó bước vào cửa nhà mình."

"Em ấy không cần vào cửa, nhưng chúng tôi sẽ chỉ có một mình em ấy."

Vẻ mặt cha Trần vặn vẹo một hồi, thật lâu sau mới bình tĩnh cắn răng hỏi lại: "Thì sau đó?"

"Vậy thì…" Trần Túc thấp giọng, nặng nề nhìn người phụ nữ vẫn đang khóc yếu ớt.

Mà Trần Minh nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, hắn thầm chửi một tiếng rồi trực tiếp tiến lên kéo tóc người phụ nữ. Giữa tiếng gào thét của Bạch Hi, hắn vẫn tàn nhẫn kéo mạnh mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng của cô ta, giật phăng tất cả trang sức trên đó sau đó nói vào tai cô ta một cách nham hiểm.

"Cô gái, tôi chỉ hỏi một lần, Hàn Diệc đang ở đâu?"

Đôi mắt hắn đỏ ngầu giống như một con sư tử giận dữ, bùng phát oán giận đã bị kìm nén từ lâu.

Kể từ khi trở lại ký túc xá và phát hiện Hàn Diệc với con đã biến mất, hắn điên cuồng lao vào điều tra vì không tin cậu đã thực sự bỏ trốn. Không ngờ kết quả hắn nhận được còn kinh khủng hơn cả việc Hàn Diệc muốn chạy trốn.

Hắn thực sự không thể tưởng tượng được những người đó sẽ làm gì với Hàn Diệc, một người mít ướt hở một cái là khóc như cậu sẽ gặp phải những chuyện gì đây.

Lo lắng, điên cuồng, chỉ muốn đốt sạch mọi thứ xung quanh.

Bên tai vang lên tiếng kêu gào của người phụ nữ nhưng hắn cảm thấy vẫn còn chưa đủ, đẩy ngã cô ta xuống đất sau đó hắn túm tóc để cô ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô ta gào khóc như một người đàn bà đanh đá xấu xí.

Cuối cùng tâm trạng hắn cũng cảm thấy tốt hơn.

Hắn mỉm cười như ác ma và nói một cách u ám: "Cô nên thành thật nói cho tôi biết, Hàn Diệc hiện giờ đang ở đâu?"

"Chỉ cần cô nói dối một câu, cho dù gia tộc chúng ta có quan hệ thân thiết cỡ nào thì tôi cũng không ngại đánh gãy chân của cô!"

Tất cả sự thương tiếc và dịu dàng của hắn chỉ dành cho duy nhất một người, không ai trên thế giới này có thể khiến hắn nguôi ngoai.

Đây mới là bản tính thật sự của hắn.

Điên rồ, cố chấp, hung hăng.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK