Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Lâm Hiểu nằm trong vòng tay của người đàn ông bắn tinh một lần nữa, sau cơn cực khoái cơ thể cậu trở nên nhạy cảm và nóng bỏng hơn. Cậu khẽ thở hổn hển dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hoa huy*t vẫn đang co rút và siết chặt dương v*t. Nơi kết hợp của hai người đã trở nên ướt đẫm từ lâu, bởi vì dương v*t nhấp vào rút ra thật nhanh nên nước dâm cũng bị biến thành bọt trắng.
Vậy mà hắn vẫn chưa hoàn toàn bắn ra.
Lâm Hiểu mệt mỏi đến nỗi không thể nhấc ngón tay lên, bụng dưới cảm thấy bủn rủn và eo cũng sắp gãy thành từng khúc.
Cậu thấp giọng cầu xin bên tai hắn: "Ngài..."
"Ngài... Ngài có định bắn ra chưa?"
Nhưng Tống Diêm vẫn chậm rãi nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu rồi nhẹ nhàng nhấp hông. Lâm Hiểu khẽ thút thít rên rỉ, chỉ có thể dùng hết sức ôm lấy cổ hắn. Cậu lơ đễnh nhìn chằm chằm vào góc cửa sổ và đột nhiên nghĩ: Hắn... hình như hắn không đeo bao cao su.
Nhưng cậu mới uống thuốc hôm nay, nên bây giờ có bắn vào cũng không sao.
Nhưng…
Lâm Hiểu lại do dự, nếu như thuốc hết tác dụng dẫn đến mang thai...
Sự lơ đễnh của cậu khiến Tống Diêm rất bất mãn, hắn nheo đôi mắt xanh lại rồi dùng sức nhấp hông, đổi lấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào của Lâm Hiểu.
"Không tập trung hả?"
Đôi chân mảnh khảnh buông thõng bên eo hắn, Lâm Hiểu thở hổn hển ghé vào tai Tống Diêm nói: "Ngài quên... bao cao su... quên mang bao..."
Tống Diêm giật mình khẽ liếc nhìn cậu.
Lâm Hiểu cúi đầu với hai má ửng hồng, khóe mắt ươn ướt nhìn qua như bị người ta ăn hiếp.
"Ở đâu?" Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
"Ở, trong phòng của tôi..."
Nghe vậy hắn cầm mông Lâm Hiểu rồi trực tiếp ôm cậu lên.
Hành động đột ngột khiến Lâm Hiểu theo bản năng kẹp lấy eo người đàn ông, cùng lúc đó dương v*t nóng bỏng chôn trong cơ thể cậu cũng cắm vào đến một độ sâu kinh khủng. Người đàn ông vừa đi vừa nhấp dương v*t vào, khiến Lâm Hiểu vẫn còn mẫn cảm sau cơn cực khoái bắt đầu run rẩy liên tục.
"Ư... Ha..."
hoa huy*t kẹp chặt dương v*t trong khi hắn đang bế cậu đến một căn phòng khác, điều này khiến Lâm Hiểu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thân hình nhỏ nhắn quấn trên người Tống Diêm, hai chân quấn quanh vòng eo rắn chắc của hắn. Khi bị kích thích đầu ngón chân sẽ cong lên, cả người cậu ửng hồng, giữa hai cánh mông có một dương v*t thâm tím ướt đẫm nước dâm.
Người đàn ông dường như không muốn rời xa hoa huy*t dù chỉ một giây, hắn tận dụng sự xóc nảy khi đi lại để nện dương v*t vào hoa huy*t hết lần này đến lần khác, chỉ cảm thấy bên trong mềm mại và nóng bỏng lạ thường.
hoa huy*t tham lam liếm mút dương v*t, bởi vì chủ nhân quá lo lắng nên sẽ bất giác siết chặt lấy dương v*t.
Điều này khiến người đàn ông không thể nhịn được tàn nhẫn đâm vào lút cán.
"A... oa... ngài... đừng, đừng ở đây..."
Đây là phòng khách, rèm cửa vẫn mở trong khi ngoài cửa sổ tiếng xe cộ vang lên không dứt. Khiến cậu cảm thấy mình đang một chuyện rất đáng khinh bỉ dưới ánh mặt trời, mặc dù ban đầu do chính cậu đã chủ động trước.
Tống Diêm không nghe cậu nói mà đè cậu vào tường nện vài cái rồi, hắn cắn lên chiếc cổ tinh tế của cậu để lại một dấu răng rõ ràng trên đó.
Lâm Hiểu có chút luống cuống kêu lên rồi hoảng loạn muốn chạy trốn, lại bị người đàn ông đâm đến mức chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.
Cuối cùng sau khi vào phòng ngủ, Lâm Hiểu lại tiếp tục bị nhấp đến mềm người, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào và dương v*t nhỏ trước mặt cũng ngẩng đầu.
Nhưng cậu vẫn nhớ phải lấy bao cao su nên cố gắng xoay người định đưa tay mở tủ đầu giường, nhưng chưa kịp làm xong đã bị hắn ném lên giường. Hắn duỗi cánh tay dài lấy ra một chiếc bao su mới tinh từ tủ đầu giường.
"Mang vào."
Mãi cho đến lúc này hắn mới chịu rút ra khỏi hoa huy*t của Lâm Hiểu, dương v*t vừa mới rút ra thì hoa huy*t lập tức co rút rồi chảy ra nước dâm trong suốt.
Cảm giác mất kiểm soát khiến mặt Lâm Hiểu lập tức đỏ bừng, cậu khẽ rên rỉ một tiếng rồi muốn dùng tay che lại thân dưới. Nhưng lại phát hiện tư thế này càng thêm dâm đãng, nên đành phải lui ra sau cố gắng đắp chăn lên người mình.
Nước dâm khi đạt cực khoái cuối cùng cũng phun ra, hoa huy*t của Lâm Hiểu đã bị hắn *** thành một cái lỗ không thể khép lại trông vừa gợi cảm vừa dâm dục.
Cậu lấy bao cao su ra mang vào dương v*t ướt đẫm của người đàn ông, vì dương v*t cứng ngắc rạt lâu vẫn chưa bắn tinh nên đã chuyển thành màu tím trông thật đáng sợ. Lâm Hiểu không dám thở mạnh, thậm chí còn không biết nên nhìn vào đâu.
Khi ngã xuống giường, Lâm Hiểu sững sờ nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình. Trên cổ hắn còn có vết xước nhẹ do bị cậu cào, mà hai người của cậu lại nhanh chóng bị người đàn ông banh ra.
dương v*t nóng bỏng chạm vào hoa huy*t đang mấp máy, dễ dàng xâm nhập vào trong.
"Ư…"
hoa huy*t trống rỗng lại được lấp đầy mang đến một cảm giác thật khác lạ, Lâm Hiểu đỏ mặt bất lực nắm lấy ga giường, do dự một lúc rồi cậu rụt rè nắm lấy cánh tay của người đàn ông.
Tống Diêm nhìn xuống từ trên cao, hoa huy*t hồng hào đã bị chịch hoàn toàn khiến hai mép huyệt ướt át mở ra. Khi dương v*t rút ra còn có thể nhìn thấy thịt non bên trong, thậm chí cả cổ tử cung mềm mại cũng bị mở ra và chỉ cần dùng nhấp một chút là có thể đâm vào cái khe trơn trượt đó.
Tử cung mềm mại là thứ hắn thích ** nhất, mỗi khi hắn đâm sâu vào trong thì người phía dưới sẽ phát ra những tiếng rên rỉ vừa đau vừa sướng, thậm chí còn có thể chảy cả nước mắt.
Hắn thích nhìn thấy Lâm Hiểu khóc vì lúc đó hắn sẽ cảm thấy rất hưng phấn khi phá nát những thứ yếu ớt nhất, một cảm giác không thể cưỡng lại được.
Tiếng nước nhớp nháp, tiếng da thịt va chạm cũng như tiếng khóc rên rỉ không thể kiểm soát của thiếu niên vang lên hết lần này đến lần khác trong căn phòng nhỏ này. Không khí nóng ẩm khiến căn phòng giống như một chiếc lò sưởi khổng lồ, hai cơ thể trần truồng kề sát vào nhau không còn khoảng cách.
Trong lúc hô hấp, cả thế giới đều bị một đợt sóng nhiệt bao trùm. Từng hạt mồ hôi nhiễu xuống hốc mắt mang đến cảm giác hơi nhớt nhát.
Tống Diêm híp mắt để mồ hôi rơi xuống, lỗ tai như bị một tấm màng kín khí bao phủ ngăn cách mọi ý thức của hắn, mang đến một loại cảm giác mơ hồ không chân thực.
Theo giọt mồ hôi nhiễu xuống, thế giới trước mặt cũng đã thay đổi.
Người đang thở hổn hển phía dưới thay đổi diện mạo, người đỏ mặt cau mày khóc thút thít trong nháy mắt biến thành một người khác.
Khóe mắt cậu hơi cụp xuống trông rất ngoan ngoãn, cậu đáng thương làm nũng với hắn, trong giọng nói thậm chí còn mang toát ra tiếng khóc nức nở.
"Tống Diêm, Tống Diêm..."
"Ngài làm đau tôi..."
Một cơn đau nhói ập đến khiến đồng tử của Tống Diêm giãn ra ngay lập tức. Ký ức chôn vùi đã lâu trào ra, lửa giận cùng với sát khí thiêu đốt đỏ mắt khiến hắn lập tức trở nên vô cùng đáng sợ.
Sát khí lạnh lẽo trong lồng ngực phun trào, hắn còn chưa kịp suy nghĩ người này tại sao lại xuất hiện thì cơn phẫn nộ đã thôi thúc hắn bóp cổ người nọ.
Sao cậu ta dám xuất hiện?
Bàn tay hắn dần siết chặt lại, nhìn khuôn mặt dần biến thành màu xanh tím của người nọ cũng không khiến Tống Diêm vui vẻ bao nhiêu, chỉ có hờ hững và lạnh nhạt.
"Á…"
Lâm Hiểu đau đớn giãy giụa, nước mắt rơi xuống ồ ạt. Cậu kinh hãi vỗ vỗ cánh tay cường tráng của Tống Diêm, cầu xin tha: "Ngài... Ngài!"
"Ư... buông... buông ra, khụ khụ..."
Bàn tay đang bóp cổ vẫn còn hơi siết chặt, Lâm Hiểu sợ hãi kêu lên một tiếng rồi giãy giụa kéo tay người đàn ông ra.
Cậu không hiểu tại sao một người đang chìm đắm trong dục vọng, cơ thể vẫn còn dính chặt vào nhau lại đột nhiên lạnh lùng bóp cổ cậu.
Chẳng lẽ bởi vì chán, cho nên muốn bóp chết cậu sao?
Lâm Hiểu vừa kinh hãi vừa tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa, rất nhanh sắc mặt đã trở nên tái nhợt, sức lực trong tay cũng từng chút một biến mất.
Cậu cố kìm nén không phát ra âm thanh trong cổ họng, yếu ớt kêu lên: "Ngài... đừng..."
"Đừng làm thế với tôi... làm ơn..."
"Thưa ngài... ngài..."
Giọng nói của Lâm Hiểu dường như đã khiến Tống Diêm tỉnh táo hơn một chút, hắn nheo mắt lại cuối cùng cũng nhìn rõ người đang khóc dưới mặt mình là ai.
Vừa khóc vừa tuyệt vọng, cậu vẫn lớn tiếng gọi hắn
Các ngón tay dừng lại và từ từ thả ra.
Nhưng mà một giây sau hắn cúi người, không để ý đến Lâm Hiểu giãy giụa muốn chạy trốn để ôm cậu vào trong lòng, mạnh đến nỗi như muốn xé nát cậu thành mảnh vụn rồi nhét vào trong lồng ngực.
Lâm Hiểu khóc không nổi nữa, cổ họng đau rát làm mỗi một chữ thốt ra đều đau không chịu nổi. Vừa mới thoát chết lại đột nhiên bị Tống Diêm ôm lấy, ngoại trừ lùi ra sau thì cậu chỉ còn biết lặng lẽ khóc thút thít.
Cậu vùi vào cổ người đàn ông khóc rất thảm thiết, nước mắt ròng ròng chảy dài trên mặt. Cậu muốn trốn lại bị hắn ôm vào lòng không thể đi đâu được.
Hai chân bị đầu gối của người đàn ông đẩy ra, dương v*t to lớn lại đâm vào hoa huy*t đang co rút vì sợ hãi của cậu.
"A..."
Lâm Hiểu hoảng sợ đến độ quên cả giãy giụa, chỉ có thể mở rộng hai chân để cho dương v*t đâm vào thẳng cổ tử cung, hắn bắt đầu nện điên cuồng vào trong tử cung mềm mại.
"Ahhh..."
Trải nghiệm cận kề cái chết chồng chất khoái cảm, người đàn ông chẳng nắc được bao lâu thì Lâm Hiểu lại bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, cậu vừa khóc nức nở vừa vô thức ôm lấy hắn.
Như thể tự an ủi, cậu vùi mình trong ngực của hắn.
Đừng sợ.
Đừng nghĩ về bất cứ điều gì, đừng quan tâm đến bất cứ điều gì.
Về phần Tống Diêm, sau một thời gian ngắn hoang mang thì hắn đã dần tỉnh táo hơn.
Biểu cảm của người đàn ông nhất thời trở nên vặn vẹo, đôi mắt xanh trở nên u ám trông rất đáng sợ, tất cả cảm xúc tiêu cực lập tức trỗi dậy vì ảo giác đột nhiên xuất hiện vừa rồi.
Điên cuồng, đau đớn và lạnh lùng.
Rõ ràng hắn đã tiêm thuốc rồi, nhưng vì một một chuyện nhỏ xíu này mà biến thành công cốc. Cũng may thân thể trước mặt nóng bỏng, da thịt nóng bỏng, bên trong cũng nóng bỏng khiến hắn chỉ muốn dung hòa làm một với cậu.
Tống Diêm hạ thấp người rong ruổi trên cơ thể mềm mại, tiếng nước dâm loạn khuấy động từng đợt sóng khoái cảm.
Lâm Hiểu khóc thút thít ôm chặt lấy người đàn ông, để lại từng vết cào rỉ máu trên lưng hắn. Cậu tự nghĩ, nếu một chút đau đớn về thể xác có thể cứu cậu khỏi những đau khổ khác thì hãy để cậu nhận lấy tất cả.
dương v*t nóng bỏng ra vào thô bạo trong hoa huy*t, sau vài cú *** mạnh, cuối cùng hắn thở hổn hển bắn ra toàn bộ tinh dịch nóng hổi.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Danh Sách Chương: